Cúp Quidditch thế giới lần này tuy rằng đội tuyển Ái Nhĩ Lan đã sớm bị knock out ngay tại vòng đấu loại, nhưng mà trận đấu chung kết giữa đội Ai-len với đội Bungari thì tương đương đặc sắc, Ai-len thắng trận, nhưng tầm thủ của đội Bungari, Krum bắt được trái banh snitch vàng, một kết quả bất ngờ khiến cho tất cả pháp sư có mặt xem trận đấu đều hô to đặc sắc, đáng giá. Nhưng cuối cùng việc trọng đại hiếm có của giới pháp thuật như thế lại kết thúc không hề hoàn mỹ, đêm hôm diễn ra trận chung kết trên bầu trời đã xuất hiện biểu tượng của Chúa Tể Hắc Ám mà suốt mười ba năm qua đã vắng bóng, khiến trong lòng mọi người lại bắt đầu lo sợ bất an.

Harry bởi vì vé mà Sirius mua được chỉ là vé hạng hai, cho nên vị trí ngồi nằm ở khoảng giữa khán đài, cho nên sau khi xem trận đấu cuối cùng cũng không có cùng Hermione với Ron ở chung một chỗ, nhưng thật ra ban đêm lúc xảy ra vụ bạo loạn do Tử Thần Thực Tử gây ra, Harry được Siirius hộ vệ chạy tới rừng cây bên cạnh khu cắm trại thì nhìn thấy một đám người Bộ Pháp Thuật đang bao vây Hermione và Ron. Có người nói dấu hiện đen là do đũa phép của Ron tạo ra, Harry nhíu nhíu mày, thực sự là không cẩn thận mà, sau khi được Snape cố ý vô tình giáo dục thì Harry đã hiểu biết hơn rất nhiều về tầm quan trọng của đũa phép đối với một pháp sư, cho nên đũa phép của cậu bây giờ luôn được giấu dưới ông tay trái, rất dễ dàng cho việc rút ra, cũng sẽ không sợ mất. Nhưng mà tại trường học, các giáo sư chưa bao giờ giảng qua những chuyện… tưởng chừng như đứa con nít cũng biết nhưng lại vô cùng quan trọng như làm thế nào bảo quản đũa phép của mình!

Nhìn Ron, Hermione cùng Weasley tiên sinh vừa mới tới tranh chấp với đám quan chức Bộ Pháp Thuật, Harry vừa cảm khái vừa kéo lại Sirius đứng bên đang định chạy lên hỗ trợ, “Sirius, chú không nên qua đó, Ron sẽ không có việc gì! Chúng ta ngay cả cái này hình dạng như thế nào cũng là hôm nay mới nhìn thấy, làm sao có đủ khả năng biến ra! Hơn nữa Hermione cũng ở đó, đám quan viên Bộ Pháp Thuật cho dù ngốc đến mức nào, cũng sẽ không bắt Ron, chờ mà xem! Chú mà chạy tới đó thì mọi chuyện càng thêm phức tạp thôi!”

Giọng nói Harry mang theo chút ghét bỏ làm Sirius phiền muộn ngồi xổm trên mặt đất, cũng không tái nghĩ tới chuyện chạy đến quấy rối. Mà mọi chuyện tiếp theo cũng giống như lời Harry nói, Ron rất nhanh đẩy lui được hiềm nghi, mà còn tra ra được là do con gia tinh của một vị quan viên Bộ Pháp Thuật làm, vị quan viên tên Crouch kia không lưu tình chút nào liền cho con gia tinh của mình mặc quần áo giải phóng tự do cho nó, sau đó một đám quan viên Bộ Pháp Thuật cũng liền ly khai để lại phía sau ánh nhìn phẫn nộ của Hermione.

“Chào, Hermione, mấy bồ khỏe không?” Nhìn những người đó ly khai, Harry lúc này mới bước đến, cậu không có hứng thú xuất hiện trước mặt đám người của Bộ Pháp Thuật.

“Harry?! Bồ không sao chứ!” Hermione nhìn đến Harry thì rất vui mừng, nhất là sau khi xuất hiện Dấu Hiệu Hắc Ám thì nhìn đến bạn tốt an toàn đứng trước mắt mình.

“Rõ ràng”, Harry nhún nhún vai, “Mình nghe nói những người đó nói có một con gia tinh trộm đũa phép của Ron rồi biến ra dấu hiệu đó?”

“Trộm, hẳn là không phải, Ron từ trước đến nay luôn tùy tiện đem đũa phép nhét ở đai lưng quần, như vậy rất dễ làm rơi, chắc là ai đó đã nhặt được, nhưng chắc chắn không phải con gia tinh đó”, Hermione nói rồi hung hăng trừng mắt Ron đang cẩn cẩn dực dực cầm đũa phép đứng một bên, “Nói thật, sau khi gặp qua Kreacher và Dobby, ngày hôm nay mình mới thấy được có người lại đối xử với gia tinh khắt khe như vậy, chỉ vì lý do như vậy, còn không thèm điều tra rõ ràng đã vứt bỏ gia tinh của mình, thật sự là một người lãnh khốc hỗn đản!”

“Barty Crouch, chú trước đây bị giam vào ngục Azkaban không qua thẩm lý và phán quyết, chính là kiệt tác của ông ta đó! Thậm chí ông ta vì tiền đồ bản thân, còn không chút do dự giam đứa con trai duy nhất của mình vào ngục Azkaban, thằng bé tội nghiệp đó ở trong ngục được hai năm thì chết!” Sirius đi theo phía sau Harry âm trầm nói.

Hermione che miệng hít một ngụm lãnh khí, phẫn nộ mà có chút đồng tình nhìn Sirius.

Harry trong mắt hiện lên một tia sắc bén, vỗ vai Sirius, thoải mái nói: “Sirius, không có việc gì! Hiện tại chú không phải còn đang sống rất thoải mái tự tại với con cùng Remus sao! Cứ quên mấy chuyện không thoải mái này đi!”

“Ba mình luôn nói đám quan viên Bộ Pháp Thuật này đại đa số đều là vô năng ngu xuẩn!” Ron nghen thật lâu mới cố gắng tỏ ra thoải mái nói một câu, mọi người hiểu ý cười theo.

“Bất quá nói thật, mình xem qua rất nhiều tư liệu, pháp sư căn bản không có trả lương cho đám gia tinh, cũng không cho bọn chúng ngày nghỉ! Tuy rằng điều này thật quá đáng nhưng mình không nghĩ đến thái độ của pháp sư với gia tinh lại đến mức như thế! Không được, mình nhất định phải cải biên tình trạng hiện tại!” Hermione đổi đề tài, nhưng rõ ràng không ai có mặt ở đây có ý hưởng ứng cô chuyện này, “Vốn mình nhìn đến Harry đối xử với Kreacher cùng Dobby rất tốt, nhất là khi Kreacher có tính cách đặc biệt như vậy, mình cũng đã đến thăm qua phòng bếp ở Hogwarts, tuy rằng cũng không có tiền lương hay gì khác, cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng mà những người đối đãi với gia tinh như Harry rất ít, nhìn những người vừa rồi quan khán mà không hề kỳ quái cũng đủ biết thái độ của đại bộ phận giới pháp sư với… đám sinh vật tội nghiệp như gia tinh rồi!”

“Merlin, cô ấy vẫn còn nhớ chuyện này!” Ron che mặt ai thán, từ lúc còn ở trường hai người cũng thỉnh thoảng nghe Hermione nhắc tới chuyện này, bất quá tựa hồ bởi quá nhiều môn học cùng bài tập khiến cô không còn nhiều thời gian để tiến hành loại vận động nhàm chán này.

“Hermione, mình nhớ bài tập của bồ cũng rất bận rộn rồi, bồ khẳng định còn thời gian làm chuyện này sao?” Harry khóe miệng run rẩy, ý đồ ngăn cản cách nghĩ đáng sợ này của Hermione, cậu cũng không nghĩ bị kéo theo vào, “Mình nói trước nhé, mình thuê Dobby cũng có trả tiền lương, cũng có cho nó thời gian nghỉ ngơi! Không tin bồ có thể hỏi nó!”

“Mình đã đem cái kia trả lại, trải qua năm học vừa rồi cũng đủ để mình biết thế nào là mệt đến dã dời, hơn nữa những môn học chuyên lừa gạt người như Tiên Tri cùng với môn Muggle học vừa nông cạn lại vừa lạc hậu đến buồn cười mình đều đã xin không theo học, như vậy mình lại có khá nhiều thời gian nhàn rỗi rồi”, Hermione thô bạo ngăn cản Ron một bên hiếu kỳ hỏi “Cái kia là cái gì”, nhìn thoáng qua Dobby không biết từ bao giờ đã xuất hiện bên cạnh tiểu gia tinh đang khóc lóc tuyệt vọng kia an ủi, tán thưởng nói, “Mình đương nhiên sẽ đi hỏi Dobby.”

Harry đồng tình nhìn Ron ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, trong lòng vạn phần may mắn mình có cho Dobby tiền lương, nói đi nói lại, Hermione khí thế càng ngày càng giống giáo sư McGonagall, đây chắc chắn không phải là hiện tượng gì tốt!

“Con ràng buộc gia tinh này, còn cho nó tiền lương?!” Sirius kinh ngạc trừng lớn mắt, bất khả tư nghị hét lớn.

“Ân, còn có thời gian nghỉ phép.” Harry gật đầu, cậu đã biết trước một người sống trong gia đình pháp sư lâu đời như Sirius chắc hẳn không thể nhận chuyện như vậy, cho nên cậu cũng không nhắc tới chuyện này.

“Chú Black, tựa hồ chú có ý kiến gì với chuyện này sao, ân?” Hermione nheo lại mắt, hơi đề cao thanh âm uy hiếp nhìn Sirius.

“Ách… Đâu có!” Sirius hiển nhiên đối Hermione đột nhiên tăng vọt khí thế rất kiêng kỵ, sau đó lợi dụng lúc Hermione không chú ý, tì lặng lẽ ghé vào Harry bên tai nói nhỏ, “Sau này có chọn bạn gái thì nghìn vạn lần không nên chọn loại này, bằng không cuộc sống của con sau này chắc chắn sẽ giống nhe địa ngục vậy!”

“Chú yên tâm, con sẽ không!” Harry rất nhu thuận hồi đáp, nhưng biểu tình trên mặt lại rất ý vị thâm trường.

“Nguyên lai hai người ở chỗ này a, Harry, Chần Nhồi Bông, các ngươi không sao chứ?” Một thanh âm ôn hòa mà mang chút lo lắng vang lên sau lưng mọi người, “Nãy giờ ta vẫn tìm hai người khắp nơi… Hermione cùng Ron cũng ở đây sao?”

Nghe đến thanh âm, Sirius giống như bị điện giật, vội vàng nói, “Ta… ta còn có việc… đi trước một bước!” Nói xong hoang mang rối loạn vội vàng chạy đi.

“Chân Nhồi Bông đâu?” Khi Lupin đến gần bọn nhỏ lại không nhìn đến bóng dáng đã mấy ngày không thấy, thì trong mắt tràn ngập buồn bã.

“A!” Harry hất hất đầu, ý bảo Lupin nhìn về một hướng để thấy bóng lưng đang lảo đảo bỏ trốn, “Chú ấy nói còn có việc.”

“Phải?” Lupin có chút thất lạc, “Được rồi, hiện tại quay lại lều của các cháu đi, bên ngoài lúc này rất nguy hiểm!”

“Chú Black cùng chú Lupin…” Hermione như nhìn ra cái gì, đi tới bên cạnh Harry nhẹ giọng hỏi.

“Chính như bồ nghĩ đấy!” Harry khẳng định Hermione cũng sẽ không nói gì ram nất ngày nay nhìn Sirius vụng về mượn cớ tránh mặt Remus, sau đó lại nhìn đến Remus buồn bã lại vẫn miễn cưỡng vui cười, thật đúng là rất thú vị, không biết đến bao giờ hai người mới có thể nói rõ với nhau, nói đi nói lại Harry chính là muốn ngồi xem kịch vui của hai người cũng không hề có ý định giúp hai người thoát khỏi bế tắc, chỉ cần cậu nhúng tay vào thì hai người có thể lập tức tu thành chính quả, nhưng mà nhìn hai người trốn trốn tránh tránh cũng thật thú vị.

“Trời ạ!” Hermione bởi vì quá kinh ngạc mà hai mắt mở trừng, nhìn theo bóng lưng Lupin đi trước dẫn đường.

“Bồ thấy không thể được sao?” Giọng nói Harry mang theo một tia khó nhận khẩn trương.

“Không, Harry, mình chỉ là quá mức ngoài ý muốn mà thôi”, Hermione vội giải thích, cô không hy vọng khiến bạn tốt của mình hiểu nhầm, hơn nữa cô cũng không mấy chú ý đến vấn đề này, nếu như trước kia cô có thể nhanh chóng tiếp nhận pháp thuật có tồn tại, thì cái này tính cái gì, “Kỳ thực đối với người như giáo sư Lupin… Đây có lẽ là tốt nhất!”

Harry nhìn kỹ thật sắc Hermione sau, thở dài một hơi, ngữ hàm thâm ý nói, “Vậy là tốt rồi!”

Ron không hiểu gì nhìn hai người, gãi gãi đầu, sau cùng quyết định không hỏi bất kỳ cái gì, trực giác nói cho y biết tốt nhất cái gì cũng không nên hỏi.

~~ Hết chương 45 ~~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương