Đối với Snape mà nói tiệc khai giảng mỗi năm đều là một lần dằn vặt, may mắn năm nay nó đã kết thúc, thời gian này tâm tình hắn luôn luôn không xong, bởi vì… việc này đồng nghĩa với việc những ngày nghỉ quý giá mà hắn không bị đám tiểu cự quái kia quấy rối đã kết thúc, hơn nữa còn bị ép ngồi cạnh với kẻ cướp đi chức vị mà hắn ưa thích, mà từ khi tên Potter kia nhập học, thì Moody mắt điên càng khiến người khác thêm khó chịu, vẻ ngoài so với Chúa Tể Hắc Ám càng thêm kinh khủng, so với y thì Lucius vẫn còn là một chú công khiêm tốn, thậm chí còn là một cựu Thần Sáng bị chứng hoang tưởng nặng, Dumbledore chết tiệt, không biết ông ta có ý gì đây?!

Snape âm thầm oán giận khiến cho trên đầu dày đặc mây đen, khí thế mười phần rảo bước hướng phòng làm việc của mình, Cúp Quidditch thế giới thì xuất hiện Dấu Hiệu Đen, ấn ký trên cánh tay trái thì càng ngày càng rõ ràng giống như đang nhắc nhở những kẻ phản bội sẽ không có kết cục tốt —— một khi Chúa Tể Hắc Ám đã trở về! Mà Dumbledore lại cho một người điên điên khùng khung như Moody giữ chức vụ Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, hiển nhiên lão cáo già này đã có được ít nhiều thông tin xác thực, không biết trước lúc đó hắn có thể giải quyết thành công vấn đề trên trán Potter hay không nữa?! Ánh mắt Snape nhất thời trở lên tăm tối.

“Potter?!” Snape đẩy cửa ra, không chút ngoài ý muốn nhìn đến tiểu hỗn đản kia giống như một con mèo nhỏ đang lăn qua lăn lại trên sô pha của hắn, nói thật, Snape đã bắt đầu thói quen tên nhóc rắc rối này luôn xuất hiện trong phòng làm việc của mình. Dần dần, tiểu nam hài này không còn đơn thuần chỉ là đứa con mà Lily dành cả sinh mệnh để bảo vệ hay là đứa con của lão Potter cuồng vọng, tự đại nữa, sau một khoảng thời gian dài ở chung, nam hài này đã hoàn toàn tách biệt khỏi hình tượng của cha mẹ mình trong mắt hắn, ngay từ lúc cậu bé gần như hoảng loạn trong phòng làm việc của hắn, thì cậu bé đã chậm rãi không hề thuần túy chỉ là một tiểu sư tử lỗ mãng ngu ngốc Gryffindor, cậu đã học được tự suy ngẫm, tự mình có chủ kiến, lại còn rất mẫn cảm, có chút đa nghi, cũng hiểu được nhẫn nại, bắt đầu chuyển biến thành một Slytherin. Hắn vẫn không rõ chuyển biến của cậu bé là tốt hay không tốt, một mặt hắn cảm thấy hả hê khi con trai của một người chán ghét Slytherin như lão Potter lại dần dần biến thành tiểu Slytherin, nhưng một mặt khác hắn lại cảm thấy hổ thẹn với Lily khi chỉ đứng nhìn đứa con của nàng biến thành một Slytherin giảo hoạt như vậy.

“Giáo sư, ngài đã trở về!” Harry nghe thấy tiếng gọi liền ngừng lại động tác, ngẩng đầu kinh hỉ hô, “Hai tháng qua không gặp được ngài, con nhớ ngài lắm!”

“Ta hẳn là vì thế mà thụ sủng nhược kinh sao? Potter, thỉnh không cần tiếp tục hành hạ chiếc ghế sô pha đáng thương của ta nữa, ta đã nghĩ rằng trò ít nhất cũng phải biết cách ngồi đúng đắn là như thế nào chứ!” Đối với những lời biểu đạt trắng trợn của Harry, Snape đã sớm thành thói quen, dù sao so với việc bị tên tiểu bạch kiểm nào đó nhìn chằm chằm lúc ngao chế độc dược rồi luôn vô tình thốt ra những lời không hề suy nghĩ thì chuyện này vẫn thoải mái hơn nhiều.

“Năm nay không có trận đấu Quidditch giữa các nhà thật không sai, bất quá cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật kia có gì vui không ạ? Năm nay nhà trường bắt mỗi học sinh chuẩn bị một bộ lễ phục có phải liên quan đến cuộc thi đấu này không?” Harry bĩu bĩu môi, ngồi ngay ngắn lại, nhìn Snape cầm một ít dược liệu chuẩn bị ngao chế độc dược, thuận miệng hỏi.

“Ta nghĩ đến trò rất thích khoe ra mớ đầu như tổ quạ kia lúc bay trên cán chổi mới đúng chứ,” Snape nhíu mày, giả cười, “Về phần thi đấu Tam Pháp Thuật, ta vô cùng tiếc nuối phải báo với trò rằng, với độ tuổi hiện thời ta e rằng trò không có cơ hội thu hút thêm sự quan tâm của mọi người bằng cách tham gia cuộc thi được đâu.”

“Chỉ sợ cho dù con không muốn, con cũng sẽ bị ép dùng phương thức này để đề cao danh khí thôi.” Harry đột nhiên nhớ tới nội dung đọc qua trong thiên văn, lần này, cậu cũng bị ép buộc tham gia cuộc thi luôn tràn ngập cơ hội bồi dưỡng cảm tình này, nghĩ đến những đoạn miêu tả nóng bỏng trong thiên văn, khuôn mặt Harry thoáng chốc đỏ bừng. (Mắt lạnh: Đứa nhỏ, ngươi suy nghĩ đến chỗ nào rồi thế?!)

Snape đang xử lý dược liệu bống hơi ngừng tay, mi tâm nhăn chặt, nghi hoặc nhìn thoáng qua vẻ mặt cổ quái của Harry, “Trò sẽ tham gia cuộc đấu ngu xuẩn kia?! Bị ép?! Dumbledore?”

“Hình như đều không phải, hẳn là do vị giáo sư nhìn vô cùng kỳ quái kia, nói thật ra, giáo sư, vì sao giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của chúng ta luôn có vấn đề như vậy, hiệu trường có phải không muốn chúng ta học giỏi bộ môn này, như thế sẽ uy hiếp đến địa vị Bạch Pháp sư vi đại nhất của ông ấy sao?” Harry nửa đùa nửa thật nói.

“Đừng nói những lời không suy nghĩ như thế”, Snape buông dao trong tay, ngồi xuống đối diện Harry, “Alastor Moody, là một cựu Thần Sáng, hiện tại đa số Tử Thần Thực Tử đang ngồi trong nhà tù Azkaban đều là nhờ ơn ông ta, hắn là người Dumbledore vô cùng tín nhiệm. Trò nói hắn sẽ dùng thủ đoạn khiến trò tham gia thi đấu Tam Pháp Thuật, cuối cùng thì trò biết được những gì?”

Tin tức Harry sẽ phải tham gia trận đấu cuối cùng cũng khiến Snape cảm thấy hứng thú, cho tới nay, Snape đối với những gì Harry nói cũng không có nhiều quan tâm, thái độ của hắn với những lời nói mang hơi hướng tiên đoán của Harry luôn luôn là cẩn thận đề phòng, bởi vì trong cuộc đời này hắn không muốn lại làm thêm chuyện gì không thể vãn hồi, hơn nữa hắn cũng không ngừng nhắc nhở tiểu hỗn đản kia không nên quá tin tưởng vào những thứ này. Nhưng mà tình huống hiện giờ, Snape không hỏi thăm không được rồi, dù sao chính vì từ trước tới nay tỉ lệ thí sinh tham gia thi đấu Tam Pháp Thuật tử vong rất cao cho nên mới bị ngừng tổ chức lâu như vậy.

Harry nghiêng đầu suy nghĩ một chút, dù sao những điều cậu thấy cũng chỉ là những đoạn ngắn, mà những đoạn ngắn trong thiên văn luôn có một số sai biệt nhỏ so với hiện thực, quan trọng là từ những đoạn ngắn đó tìm ra được điểm cốt lõi, những tin tức hữu dụng cho đời thực.

“Vị giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám kia dường như không phải người mà thầy nói tới đâu, hình như hắn là một Tử Thần Thực Tử, hắn trà trộn vào trường chính là vì muốn khiến con tham gia thi đấu Tam Pháp Thuật, để đem con từ trận đấu tới chỗ Voldemort rồi dùng máu của con giúp Voldemort sống lại.” Harry đem mọi chuyện thấy trong thiên văn đơn giản tổng kết lại.

“Không phải là Moody…” Snape nhẹ nhàng đánh nhịp tay vịn, trong đầu suy nghĩ khả năng những lời Harry nói có thể tin, “Bình rượu… thuốc Đa Quả Dịch… trận đấu… nói rõ ràng một chút, vì sao lại muốn dùng máu của trò?”

“Xương cốt của phụ thân, thịt của người hầu, máu của kẻ thù, hình như dùng ba thứ đó có thể giúp hắn sống lại… A, hình như Voldemort là được nấu ra từ nồi độc dược.” Harry cố gắng nhớ lại, hắn cũng không hiểu lắm chuyện này nghĩa là gì.

Khóe miệng Snape run rẩy một chút vì cách dùng từ không thỏa đáng của Harry, sau đó lâm vào trầm tư: rất hợp lý, nếu như Moody là giả, như vậy Moody thật chắc chắn đang trong tay bọn chúng, dù sao muốn gạt được Dumbledore, còn cần Moody nói ra mọi thói quen trong sinh hoạt hàng ngày, điều này không phải trong một sớm một chiều mà có thể biết rõ được, hơn nữa thuốc Đa Quả Dịch cũng cần tóc của người muốn biến thành, nếu như những gì Potter nói đều đúng thì rất có khả năng Moody thật cũng đang ở trong Hogwarts… Còn chuyện Chúa Tể Hắc Ám sống lại, nghe Potter nói mà suy ra thì dường như phải dùng một loại độc dược nào đó, một loại độc dược Hắc Ma Pháp nào đó. Cần Potter tham gia cuộc thi, hẳn là muốn tìm cơ hội đưa Potter rời khỏi Hogwarts…

“Potter, nếu như cái đầu trên cổ trò vẫn còn chút tác dụng thì nên biết điều tránh cái tên Moody kia xa một chút, vô luận hắn là thật hay giả!” Snape trừng mắt cảnh cáo.

Giọng nói trầm thấp mềm mại của Snape khiến Harry có chút mê mang, giống như đã trúng thôi miên chỉ biết ngây ngốc gật đầu.

“Được rồi, Potter, hiện tại cút về ổ sư tử của trò cho ta, không đi lung tung rồi xen vào việc của người khác!” Snape nhìn thời gian một chút, nếu như hắn tiếp tục để tên tiểu tử này ở đây, thì đừng mong có thể ngao chế xong những độc dược mà bà Pomfrey cần trước 0 giờ.

“Hảo, Ách, giáo sư, con có cái này cho ngài”, Harry như tỉnh khỏi cơn mê, vội vã từ sau lưng lấy ra một bọc nhỏ đưa cho Snape, “Con xem xong nghĩ nó rất thích hợp ngài, mong rằng ngài thích!”

Snape nhìn thoáng qua thứ trong bọc, mặt liền đen, “Potter, ngươi là có ý gì?! Nhục mạ ta sao?!”

~~ Hết chương 46 ~~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương