Này, Đại Thúc!
Chương 28: Nguy cơ của vưu lạc

Chuyện to tiếng đã đi qua, Vưu Lạc phát hiện Lý Mộc Nhất có chút không giống bình thường, khi Tiểu Ngải muốn ôm tiểu bảo bối, Lý Mộc Nhất sẽ đem đứa nhỏ giao cho Tiểu Ngải, tuy rằng sẽ lải nhải giao cho một đống lớn chuyện to nhỏ của bảo bối nhưng cuối cũng vẫn để Tiểu Ngải mang đứa nhỏ đi, lúc cùng mình một chỗ cũng không thường nhắc đến chuyện của bảo bối.

So với ra ngoài chơi, Tiểu Ngải càng thích chơi cùng tiểu bảo bối, cho mỗi khi mọi người muốn xuống biển chơi, chỉ có Tiểu Ngải ở trên bờ cát chơi với tiểu bảo bối.

Vưu Lạc vốn chỉ định đi ba ngày, nhưng nhìn thấy đại thúc ngoạn vui vẻ như vậy, cho nên lập tức quyết định ở lại thêm vài ngày, nhưng mỗi ngày đều để Tiểu Ngải trông cục cưng, Lý Mộc Nhất vẫn cảm thấy không tốt lắm.

Buổi tối, Lý Mộc Nhất nghĩ nghĩ rồi nói với Vưu Lạc:” Lạc, ngày mai chúng ta tự mình trông coi cục cưng đi, để Tiểu Ngải còn chơi với mọi người, đến đây đã bốn năm ngày, ngày nào cũng để Tiểu Ngải trông cục cưng thật sự không tốt lắm, tuy rằng Tiểu Ngải thực thích cục cưng nhưng ta cảm thấy như vậy không tốt lắm, ngươi thấy sao?”

Vưu Lạc nghĩ nghĩ, cảm thấy đại thúc nói cũng đúng, hơn nữa biểu hiện của Tiểu Ngải gần đây thực tốt, mình cũng không thể quá phận, cho nên liền đáp ứng Lý Mộc:” Được rồi, ngày mai hai chúng ta ở trên bờ cát bồi cục cưng ngoạn, để cho Tiểu Ngải tự do đi chơi với bọn họ”.

“Ân…”, Lý Mộc Nhất nhẹ nhàng đáp ứng, sau đó nhìn trộm mặt Vưu Lạc, hẳn là không sinh khí đi.

Vưu Lạc phát hiện động tác nhỏ của Lý Mộc Nhất, thở dài, đi đến bên người hắn ngồi xuống:” Đại thúc, ngươi suy nghĩ cái gì vậy?”

“Không có a, sao ngươi lại hỏi như vậy?” Lý Mộc Nhất nghĩ mình không phải bị người khác nhìn thấu dễ dàng như vậy đi.

“Đại thúc, ta thấy mình cũng hiểu ngươi một ít, động tác nhỏ của ngươi sao có thể trốn được ánh mắt của ta, nói đi, rốt cuộc là suy nghĩ chuyện gì, không được giấu ta!”.

Lý Mộc Nhất do dự một hồi mới ấp úng nói:” Ta nghĩ, ngươi có sinh khí hay không”.

Vưu Lạc ôm chặt Lý Mộc Nhất vào lòng:” Đại thúc, hiểu lầm của chúng ta không phải đã giải thích rõ rồi sao? Ngươi vẫn không tin ta sao?’

Lý Mộc Nhất lập tức ngắt lời Vưu Lạc:” Ta biết rồi, thực xin lỗi, về sau sẽ không thế nữa”.

“Đại thúc, ngươi là người ta yêu nhất, ta không hi vọng ở trước mặt ta ngươi còn có tâm tư cẩn thận đề phòng, nơm nớp lo sợ”.

Lý Mộc duỗi hai tay ôm lấy thắt lưng Vưu Lạc:” Lạc, ta sợ ngươi sinh khí, sợ ngươi giống như lần trước bỏ đi”.

Vưu Lạc không biết rằng hành động lần trước của mình đã làm cho đại thúc sợ hãi, xem ra đại thúc là thực để ý đến mình, nghĩ như vậy hắn cũng thực vui vẻ:” Đại thúc, ta cam đoan về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa, sẽ không để ngươi sợ hãi, sẽ không tự mình bỏ đi, sẽ không để lại ngươi một mình được không?”

Lý Mộc Nhất không lên tiếng khẽ gật đầu:” Ân….Lạc”, cảm thấy bàn tay xấu xa của Vưu Lạc đang ở trong áo ngủ của mình vuốt ve, Lý Mộc Nhất không kiếm chế được nhẹ nhàng phát ra tiếng rên rỉ.

Đêm khuya đầy không khí ái muội thế này hẳn là thuộc về tình nhân rồi.

“Đại thúc, mở chân lớn hơn một chút”, Vưu Lạc kéo hai chân Lý Mộc Nhất rộng ra đặt lên vai mình, dùng sức tiến vào thân thể người dưới thân, đổi lấy Lý Mộc nhất liên tục thở dốc.

“Ân…Lạc, thật là khó chịu…”, Lý Mộc khó chịu vặn vẹo thắt lưng ý muốn nói mình thực muốn hắn.

Nhưng Vưu Lạc lại không nhanh lên, cứ một chút, một chút đâm vào rút ra có tiết tấu thong thả, Lý Mộc cảm thấy mình thực sự không thể chịu nổi cảm giác như vậy, bởi vì dục vọng của hắn không chiếm được thỏa mãn.

“Ân…Lạc, mau…nhanh lên”.

Vưu Lạc cười cười cúi xuống ghé vào lỗ tai hắn thổi khí lại đưa lưỡi vói vào:” Đại thúc, ta không thích nghe cái này, ngươi biết ta thích nghe nhất là những lời nào mà”.

Mặt Lý Mộc nhất lập tức đỏ hồng, cắn môi do dự một hồi, liền mở miệng:” Ân, Lạc…còn, còn muốn…còn muốn càng nhiều, cho ta…”.

Vưu Lạc vừa lòng nở nụ cười:” Tốt lắm, đại thúc, dù ngươi muốn bao nhiêu đi nữa ta cũng sẽ cho ngươi”, động tác lập tức tăng tốc.

“Ân…a a…Lạc….Lạc, mau, mau hơn một chút…a..”.

Lý Mộc Nhất rên rỉ càng lúc càng lớn, hắn không muốn kiềm chế, hắn biết nam nhân trên người mình thực thích nghe, tuy điều này khiến hắn cảm thấy mình thực *** đãng nhưng là….nhìn trộm nam nhân đang kích thích bên trong mình, khuôn mặt suất khí, anh tuấn mồ hôi men theo gò má chảy xuống chiếc cằm cương nghị lún phún râu, hắn cảm thấy mình thực hạnh phúc, nam nhân này có biểu tình như vậy, say sửa rong ruổi trên cơ thể mình như vậy tất cả đều là vì mình.

Ngày hôm sau, Tiểu ngải phát hiện ra tất cả mọi người đều dậy muộn, đương nhiên là trừ hắn và tiểu bảo bối.

“Bảo bối nhi a, ba ba mụ mụ con lại dậy muộn, Tiểu Ngải thúc thúc mang con đi ăn điểm tâm được không?”

Tiểu bảo bối vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình:” Đi mau, đi mau, cục cưng đói bụng, Tiểu Ngải thúc thúc mang cục cưng đi ăn cháo hải sản đi”.

Tiểu Ngải cao hứng ôm lấy tiểu bảo bối hôn một cái:” Đi, Tiểu Ngải thúc thúc mang con đi ăn cháo hải sản”, ôm lấy tiểu bảo bối, Tiểu Ngải đi đến nhà ăn ở lầu một của khách sạn, gọi hai phần cháo hải sản.

“Bảo bối nhi, lại đây, há mồm, a”, Tiểu Ngải dùng thìa nhỏ múc từng chút từng chút cháo, đưa tới bên miệng tiểu bảo bối.

Tiểu bảo bối rất phối hợp há cái miệng hồng hồng nộn nộn ăn vào, sau đó:” Tiểu Ngải thúc thúc, cục cưng tự ăn, ba ba nói hiện tại có thể tự mình ăn”, Tiểu Ngải nhìn đôi tay nhỏ bé mập mạp a mập mạp muốn cầm cái thìa trong lòng cảm thấy đứa nhỏ này thật sự rất đáng yêu, chính mình cũng phải nhận nuôi một đứa nhỏ xinh đẹp đáng yêu như vậy mới được.

Tiểu Ngải ôm tiểu bảo bối ở trên bờ cát ngoạn, tiểu gia hỏa này mấy ngày gần đây rất thích bờ cát, mỗi ngày đều muốn đến ngoạn.

Lúc những người khác đến thì bữa sáng đã qua, Lý Mộc Nhất gọi điện thoại cho Tiểu Ngải, biết hắn đã cho tiểu bảo bối ăn sáng đang ở trên bờ cát ngoạn.

Hắn cùng Vưu Lạc tùy tiện ăn một chút rồi đến bờ cát tìm Tiểu Ngải, ở trên đường đụng phải Lục Diêm, Vưu Lạc nhìn Trình Hạo đi đường không thuận lợi liền ái muội nhìn Lục Diêm:” Diêm, ngoạn không sai biệt lắm đi?”

Lục Diêm sang sảng cười:” Tiểu Lạc, là tự bảo bối nguyện ý”, lập tức ôm chặt lấy Trình Hạo.

Vưu Lạc nhìn đến Trình Hạo khi nghe thấy lời nói của Lục Diêm mặt liền đỏ hồng, nhưng rõ ràng là một bộ dáng thực hưng phấn cùng kích động.

“Nhị ca ngươi cùng Mục thì sao?” Lục Diêm hỏi Vưu Lạc

“Không biết, có lẽ không thể đứng lên để đi nổi”.

“Gọi một cuộc điện thoại hỏi một chút”, Lục Diêm gọi điện thoại cho Lí Mục quả nhiên Vưu Lạc đoán không sai.

Vưu Lạc quay đầu lại nhìn Trình Hạo cùng Lý Mộc Nhất ở một bên không biết đang nói cái gì, Trình Hạo hoa chân múa tay vui sướng, có vẻ thật hưng phấn.

“Diêm, ngươi dạy dỗ như thế nào vậy?”

“Ngươi có tin hay không? Ta căn bản cái gì cũng chưa làm”, Lục Diêm trả lời Vưu Lạc.

Mấy người hướng bờ cát đi tới, Vưu Lạc nghe thấy Trình Hạo cùng Lý Mộc vừa đi ở phía trước vừa nói:” Đại thúc, ngươi cũng không biết, hắn lúc ấy nhìn đến choáng váng, ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp, ta khi đó cảm thấy mình thực có mị lự ha ha”.

Sau đó là thanh âm hoài nghi của Lý Mộc Nhất:” Ngươi thực sự làm như vậy a?”

“Đúng vậy, nói cho ngươi biết, ta thấy biểu hiện của Diêm lúc đó thật sự rất thích, hơn nữa vì để đạt hiệu quả tốt ta còn cố ý uống một chút rượu mà!”

“Uống rượu? Vì cái gì a? Ta nhớ rõ là ngươi cũng giống ta không thể uống a?”

“Chính là không biết uống nên mới uống đo, ngươi không biết sao, nếu là bình thường ta nhất định sẽ ngượng ngùng, tuy rằng đã chuẩn bị rất chi đáo nhưng nói thực ra trong lòng rất khẩn trương. Lúc ấy ta ôm theo tâm tư bất cứ giá nào cũng phải thành công, cho nên hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng thế nên uống hết một chai, khiến chính mình bị vây trong trạng thái mơ hồ”.

“Một, một chai sao, vậy mà ngươi không trực tiếp bị hạ gục sao?”

“Là rượu đỏ, rượu đỏ, hơn nữa là bình nhỏ, nếu trực tiếp say quắc cần câu thì sao còn cùng Diêm làm việc được a”, Trình Hạo có chút ngượng ngùng, tuy rằng thời điểm tự mình làm không cảm thấy gì cả nhưng hiện tại ngẫm lại thì lúc đó mình thật sự rất điên cuồng mà.

“Nga, ta nói ngươi cũng thật là to gan a”.

“Ta cũng biết thế, bất quá, nói thực ra cả một đêm thật sự rất miễn cưỡng, bây giờ đi đường cũng không thoải mái, nhưng nhìn đến ánh mắt si mê điên cuồng của Diêm vì ta, ta liền cảm thấy tất cả đều đáng giá”.

“Ha ha, cũng đúng”, Lý Mộc Nhất lại bắt đầu nghĩ đến hình ảnh hôm qua của Vưu Lạc mồ hôi chảy ròng ròng cũng hiểu được thực hạnh phúc, đó hẳn là bởi vì là mình nên hắn mới như vậy.

Trình Hạo nhìn Lý Mộc Nhất không biết suy nghĩ cái gì đến thất thần, túm túm hắn:” Đại thúc, ngươi suy nghĩ cái gì vậy? Có phải nghĩ đến Tiểu Lạc hay không a?”

“A, không, không có”, Lý Mộc Nhất nghĩ mình thực dễ bị người nhìn thấu đến thế sao?

Trình Hạo khịt mũi:” Thiết, không mới là lạ, nhìn ngươi mặt đỏ như vậy, nhất định là lại nghĩ đến chuyện gì đó đi”.

“Không, không có, a, cục cưng cùng Tiểu Ngải kia rồi, chúng ta đi mau thôi”, Lý Mộc Nhất nhanh chóng hướng chỗ Tiểu Ngải chạy đến.

Lục Diêm cùng Vưu Lạc đến bên người Trình Hạo hỏi:” Đại thúc làm sao vậy, chạy cái gì a?” Vưu Lạc nhìn tốc độ của đại thúc nhà mình cảm thán,thực sự là rất nhanh a.

“Ha ha, đại thúc ngượng ngùng mà thôi”, Trình Hạo hắc hắc cười, Lục Diêm nhìn Trình Hạo cười đến không có hảo ý liền cầm tay kéo hắn vào trong lòng.

“bảo bối, ngươi lại làm chuyện xấu gì rồi?” Lục Diêm nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhỏ của Trình Hạo hỏi.

“Không có”, Trình Hạo đưa tay ôm lấy Lục Diêm, chôn đầu trước ngực hắn dùng sức cọ cọ, Lục Diêm sủng nịch cười cười, ôm chặt lấy hắn.

Vưu Lạc bước nhanh về phía Lý Mộc Nhất đang chạy tói, tiểu bảo bối nhìn thấy Lý Mộc Nhất đang chạy đến liền từ dưới bờ cát đứng lên, lắc lắc lắc lắc chạy tới chỗ hắn:” Mụ mụ, mụ mụ….”, Lý Mộc Nhất nghe thấy tiếng gọi mềm mềm của bảo bối, trong lòng thực thích a, nhanh chóng bước tới trước mặt tiểu bảo bối, một phen ôm lên.

“Cục cưng”, Lý Mộc Nhất ôm tiểu bảo bối, trái hôn nhẹ, phải hôn nhẹ, khiến cho tiểu bảo bối khanh khách cười không ngừng.

“Nha, chị dâu, Tiểu Lạc đâu?” Tiểu Ngải không nhìn thấy Vưu Lạc cảm thấy thực kỳ quái, hắn không phải luôn gắn chặt lấy đại thúc một tấc cũng không rời sao?

“A, hắn ở phía sau mà, cùng với Lục Diêm và Trình Hạo, lập tức tới ngay bây giờ”, vừa nói xong thì nghe thấy tiếng Vưu Lạc gọi mình thật to.

“Đại thúc, không nghĩ là ngươi chạy nhanh như vậy”, Lý Mộc cười cười.

“Tiểu Ngải, hôm nay để ta cùng đại thúc trông cục cưng, ngươi đi chơi đi”, Vưu Lạc đem kết quả mình cùng đại thúc đã thương lượng nói cho Tiểu Ngải biết.

“Ai, sao ngươi tự nhiên lại trở nên tốt bụng như vậy a”, Tiểu Ngải hoài nghi nói.

Vưu Lạc liếc mắt nhìn Tiểu Ngải:” Hừ, là ý của đại thúc, muốn cho ngươi chút thời gian đi chơi được không a?” Nói xong cũng không để ý đến Tiểu Ngải kéo đại thúc trở về.

“Lạc, ngươi muốn kéo ta đi đâu a?” Lý Mộc thấy Vưu Lạc muốn trở về không biết hắn muốn làm gì.

“Đại thúc, chúng ta trở về thay quần áo đi, mặc bộ quần áo lần trước ta mua đó”, Lý Mộc Nhất nhớ đến bộ quần áo gia đình Vưu Lạc đã mua.

Sau khi trở lại khách sạn, hai người thay quần áo, Lý Mộc Nhất lại thay quần áo cho bảo bối, Lý Mộc nhìn một nhà ba người trước gương cảm thấy thật hạnh phúc.

Vừa ra khỏi khách sạn, Vưu Lạc nhận được điện thoại của Lí Mục nói Vưu Ly mệt mói, hai người bọn họ hôm nay không ra ngoài chơi, muốn ở khách sạn nghỉ ngơi, Vưu Ly hiện tại đói bụng, Lí Mục định đi mua đồ ăn cho hắn nhưng Vưu Ly lại không muốn, thế là Lí Mục sủng thê vô độ đành phải gọi điện cho Vưu Lạc nhờ hắn mua hộ chút gì đó mang về.

Vưu Lạc nhíu mày, có phải Mục ca quá sủng nhị ca rồi hay không, bất quá, nghĩ lại một chút nếu đại thú nói như vậy chính mình cũng sẽ làm giống như Mục ca, hơn nữa nhị ca còn giúp mình một phen cho nên vui vẻ đồng ý, Vưu Lạc bảo Lý Mộc Nhất ở chỗ nghỉ ngơi của đại sảnh chờ hắn một chút, hắn đi mua đồ ăn cho nhị ca.

Lý Mộc Nhất ôm tiểu bảo bối ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ Vưu Lạc, đại thúc của chúng ta tuy rằng đã 30 tuổi nhưng là một mỹ nam tử điển hình a, lại còn ôm một tiểu bảo bảo xinh đẹp như vậy hơn nữa một lớn một nhỏ còn mặc đồ gia đình cho nên thực sự hấp dẫn vô số ánh mắt a.

Trần Ban nheo mắt nhìn phụ tử bắt mắt ngồi trong đại sảnh, ánh mắt lóe lóe hướng bọn họ đi qua:” Xin chào”.

Lý Mộc thấy có người chào hỏi, ngẩng đầu nhìn qua, thì ra là một nam nhân rất tuấn tú, bất quá vẫn kém Vưu Lạc, hắn nhíu mày tìm tòi trong trí nhớ những ấn tượng liên quan đến người này:” Ta không biết ngươi đi”.

“Ha ha, đúng vậy, chúng ta không biết, ta cũng là người trọ tại khách sạn này, sáng nay ta nhìn thấy một nam hài ôm cục cưng này ở nhà ăn ăn cơm, lúc ấy còn nghĩ đứa nhỏ này bộ dáng thực xinh đẹp, không biết cha mẹ sẽ như thế nào? Ta cũng thực thích tiểu hài tử cho nên thấy ngươi ôm bé liền không nhịn được muốn đi qua chào hỏi một chút”.

“A, đó là một thúc thúc của bé con, bộ dạng cục cưng của chúng ta rất xinh đẹp”, Lý Mộc Nhất nghe có người khen tiểu bảo bối lập tức mừng rỡ đến không thấy phương hướng, không để ý liền cùng người ta tán gẫu.

“Mụ mụ, mụ mụ xinh đẹp”, tiểu bảo bối ngồi trong lòng Lý Mộc Nhất xoay xoay thân thể nho nhỏ cảu mình.

“Mụ mụ?”

“A, ha ha”, Lý Mộc Nhất không biết dưới tình huống thế này mình phải giải thích thế nào, đặc biệt là chuyện này không cần cùng một người ngoài giải thích cho nên chỉ cười cười.

Trần Bân cũng không hỏi nhiều, nếu đại thúc cảm thấy hứng thú với chuyện của tiểu hài tử như vậy mình bắt đầu từ đấy là được rồi:” Đúng rồi, ta thấy tiểu bảo bối cũng gần được hai tuổi đi, đã bắt đầu giáo dục vỡ lòng chưa?

Quả nhiên ánh mắt Lý Mộc sáng ngời:” Giáo dục vỡ lòng, là thế nào?” Lý Mộc Nhất chưa từng nuôi đứa nhỏ sao có thể hiểu được những chuyện này a.

“A, không thể nào, ngươi còn chưa có tiến hành giáo dục vỡ lòng a, chính là…”

Lúc Vưu Lạc từ trên lầu đi xuống nhìn thấy Lý Mộc Nhất cùng một nam nhân xa lạ tán gẫu đến hớn hở, hắn mặt nhăn mày nhíu, lập tức bước nhanh tới chỗ Lý Mộc:” Đại thúc”, Lý Mộc quay đầu nhìn Vưu Lạc.

“Lạc, ngươi trở lại nhanh như vậy a?”

Vưu Lạc nhìn đến người bên cạnh Lý Mộc Nhất một chút cũng không khách khí hỏi:” Đại thúc, ai vậy?”

“A, Lạc, đây là Trần Ban, cũng là đến Cáp Nhĩ Tân công tác, sáng nay hắn nhìn thấy Tiểu Ngải mang cục cưng đi ăn hơn nữa còn rất am hiểu về những phương pháp giáo dục cục cưng nga”, Lý Mộc hướng Vưu Lạc giới thiệu.

“Nga, nhĩ hảo”.

“Nhĩ hảo, ngươi là tiểu bao bảo….”?

“Ba ba, ba ba”, tiểu bảo bối vươn hai tay muốn Vưu Lạc ôm.

Vưu Lạc một tay ôm lấy tiểu bảo bối tay kia dắt đại thúc:” Ngượng ngùng rồi, chúng ta còn có hẹn với bằng hữu, không thể bồi”, không đợi đối phương đáp lời liền ra ngoài khách sạn đi, trực giác của Vưu Lạc nói cho hắn biết nam nhân này không đơn giản, xem ra mị lực của đại thúc nhà mình thực sự là không giảm a.

Trần Bân nhìn tình cảnh trước mắt, quả nhiên mình không nhìn lầm, nhưng xem ra đối thủ cũng không kém a, nhưng càng có tính khiêu chiến càng tốt không phải sao? Huống chi, đại thúc này thực đáng giá để mình thi triển công phu mà!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương