Này, Đại Thúc!
Chương 29: Cách xa đại thúc của ta một chút

Lý Mộc Nhất dù ngốc đến mấy cũng nhìn ra được Vưu Lạc mất hứng, hắn giữ chặt Vưu Lạc vẫn đang đi phía trước:” Lạc, ngươi làm sao vậy?”

“Đại thúc, về sau cách xa người lạ ra một chút”.

Lý Mộc Nhất sửng sốt khi nghe thấy ngữ khí không kiên nhẫn rõ ràng của Vưu Lạc, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra:” Lạc, ngươi, ngươi đừng hiểu lầm, ta cùng Trần Bân thật sự không có gì, chỉ là hàn huyên, tán gẫu chuyện đứa nhỏ một chút thôi”.

“Ta biết, nhưng mà, đại thúc, ngươi phải hiểu là ta sẽ ghen, nhất là khi đối phương lại là một nam nhân”, Vưu Lạc kéo bàn tay Lý Mộc Nhất mình đang nắm lên môi hôn xuống.

“Đại thúc, ngươi là của ta, ai cũng không thể cướp ngươi khỏi ta”, Vưu Lạc nắm ta Lý Mộc Nhất, ôm tiểu bảo bối đi đến bờ cát.

Lý Mộc cảm thấy Vưu Lạc lo lắng thật sự dư thừa. chuyện đã thế này như thế nào có khả năng hắn sẽ thích người khác, trong lòng trong mắt hắn tất cả đều là nam nhân trước mặt này, sẽ không có khả năng hắn động tâm với người khác nữa.

Nhưng nghe được lời Vưu Lạc nói hắn sẽ ghen, Lý Mộc Nhất vẫn nhịn không được trong lòng cao hứng một chút, như thế chứng tỏ điều gì? Chính là Vưu Lạc rất để ý mình!

Tiểu Bảo bói ghé vào trong lòng ba ba, nhìn mụ mụ bị ba ba nắm ở phía sau vụng trộm nở nụ cười:” Ba ba, mụ mụ cười cười, mụ mụ xinh đẹp”.

Lý Mộc nghe thấy âm thanh của tiểu bảo bối sửng sốt một chút sau đó nhìn tiểu bảo bối cười đến tỏa nắng mặt nháy mắt liền đỏ lên, Vưu Lạc không có quay đầu lại, chỉ là khóe miệng xinh đẹp hơi hơi nhếch lên, dùng sức nắm chặt tay Lý Mộc Nhất.

Một nhà ba người trở lại trên bờ cát khiến cho cả bờ cát dường như đều sáng lên, chính là Lý Mộc Nhất cảm thấy thực không ổn, hắn cảm thấy mình giống như đã trở thành tiêu điểm để người khác chú ý, những người đi qua đều dừng lại nhìn bọn họ, những người ở xa xa đều quay về phía bọn họ nhìn xem, Vưu Lạc một chút cũng không để ý cùng tiểu bảo bối ngoạn đến vui vẻ.

Lý Mộc Nhất tiến đến bên người Vưu Lạc:” Lạc…”.

“Đại thúc, làm sao vậy?”

“Mục mụ, làm sao vậy?”

“Lạc, chúng ta, chúng ta thay một bộ quần áo khác đi, này, này cũng quá khoa trương rồi, mọi người đều nhìn chằm chằm vào chúng ta”.

“Đại thúc, ngươi để ý bọn họ làm gì, ai muốn xem thì cứ để bọn họ xem, nếu không để ta đánh chạy những người đang xem kia”.

“Ai, đừng nha, ta chỉ là…”.

“Bé con, có thích bộ quần áo hôm nay hay không?”, Vưu Lạc hỏi tiểu bảo bối đang nghịch cát.

“Thích”, tiểu bảo bối cong cái miệng nhỏ nhắn, toe toét cười.

“Bé con, mụ mụ không thích, muốn chúng ta thay quần áo”.

Tiểu bảo bối từ dưới cát đứng lên, hướng Lý Mộc Nhất sà vào:” Mụ mụ, mụ mụ, không đổi, cục cưng thích”.

“Lạc, ngươi…”, Lý Mộc Nhất nhìn đến tình cảnh này có chút dở khóc dở cười, từ bao giờ thì Lạc biết lợi dụng tiểu bảo bối a.

Lý Mộc Nhất ôm đứa nhỏ lên thân thiết hôn:” Hảo, nếu cục cưng thích vậy mụ mụ sẽ không đổi nữa được không”.

“Dạ”, tiểu bảo bối hôn lên mặt Lý Mộc khiến cho hai má hắn bị bôi đầy nước miếng, sau đó lại tiếp tục nghịch cát.

Giữa trưa, Tiểu Ngải, Trình Hạo cùng Lục Diêm lục tục trở lại, Trình Hạo nhìn đến một nhà ba người đang mặc quần áo gia đình liền la ó, muốn khi trở về Lục Diêm cũng phải nhận nuôi một bé, hơn nữa nhất định phải đáng yêu giống tiểu bảo bối mới được.

Lục Diêm cười cười cũng không lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ cuộc sống hai người ngọt ngào vừa mới bắt đầu không lâu, sao hắn có thể để chấm dứt nhanh như vậy chứ!.

Lúc Tiểu Ngải nhìn thấy lại càng khoa trương, vừa kéo Lý Mộc Nhất vừa nói mình cũng muốn có một bộ giống với bọn họ, sau đó bọn họ sẽ là một nhà bốn người, hắn là thúc thúc là được rồi.

Vưu Lạc liền nói một nhà ba người là đủ rồi, chúng ta cũng không cần nhiều thêm một người nữa khiến cho Tiểu Ngải thực thương tâm a.

“Bảo bối, trưa nay muốn ăn gì?” Lục Diêm hỏi Trình Hạo đang ôm lấy tiểu bảo bối.

“Ân, ta vừa thấy ở bên kia có rất nhiều hải sản tươi nha, nếu có thể thì chúng ta đến đằng đó đi”.

“Đi a, cục cưng đặc biệt thích ăn cháo hải sản, sáng nay đã ăn được hai bát lớn đó”, Tiểu Ngải nhảy đến ôm lấy tiểu bảo bối dùng sức hôn lên.

“Bảo bối, trưa nay đi ăn cháo hải sản được không?”

“Tiểu Ngải thúc thúc, rụt rè, ăn ngon, cục cưng muốn ăn rụt rè”, tiểu bảo bối vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ bé hưng phấn hưởng ứng (ta nghĩ từ này là hải sản, nhưng bé nói ngọng nên nó thành thế này ha ha, rất đáng yêu phải không thế nên ta giữ nguyên nha ^^).

Nếu đến cả đồng chí nhỏ này cũng đồng ý rồi thì những người khác càng không có ý kiến gì nữa cho nên một đám người chậm rãi tiến đến quán ăn hải sản ven biển.

Giữa trưa đúng vào thời gian ăn cơm, cho nên người thực sự rất nhiều, đi qua mấy cửa hàng mới có một nơi có chỗ.

“Đại thúc, ngươi muốn ăn gì để ta đi gọi?”

“Ân, các ngươi gọi gì cũng được, a, nhớ rõ phải gọi cháo hải sản cho cục cưng”, Lý Mộc Nhất dặn dò Vưu Lạc

“Hảo, ta đã biết”, Vưu Lạc cùng Lục Diêm đi gọi món ăn, mấy người còn lại ôm tiểu bảo bối ngồi tại chỗ chờ.

“Lý Mộc Nhất, thực trùng hợp a, ta vừa rồi nhìn từ sau thấy có người giống ngươi”, Trần Bân đi đến bàn Lý Mộc Nhất chào hỏi.

“Nha, Trần Bân, sao lại là ngươi a, ngươi cũng đến ăn cơm sao?” Lý Mộc cho rằng tại nơi rộng lớn này có thể gặp lại một người là chuyện thực kinh ngạc.

“Đúng vậy, sáng nay chính là hắn ôm tiểu bảo bối ở nhà ăn ăn sáng đi”, Trần Bân chỉ vào Tiểu Ngải nói

“A, đây là Trần Bân, cũng từ H thị đến, nhưng là đi công tác, ở cùng khách sạn với chúng ta, sáng nay còn nhìn thấy Tiểu Ngải ôm cục cưng đi ăn”.

Tiểu Ngải nheo mắt đánh giá nam nhân này, hắn cũng không giống Trình Hạo, thực ra hắn chính là đồng tính luyến ái bẩm sinh cho nên tâm tư của nam nhân này không thể thoát khỏi ánh mắt hắn, vừa định mở miệng nhìn thấy Vưu Lạc đang bước đến đây hắn lại giở thói xấu vui sướng khi thấy người gặp họa, mấy ngày nữa lại có trò hay xem rồi.

“Đại thúc”, Lý Mộc quay đầu lại nhìn về phía Vưu Lạc, Trần Bân cũng nhìn qua.

“Xin chào”, Trần Bân mỉm cười chào hỏi Vưu Lạc.

“Sao lại là ngươi, thật sự là ở đâu cũng gặp ngươi, ta dù không muốn cũng không tránh khỏi suy nghĩ là ngươi đang theo dõi bọn a”, Vưu Lạc lạnh lùng nói lời châm chọc.

“Phốc, Tiểu Lạc, ngươi có sức tưởng tượng thật là phong phú a”, Tiểu Ngải rốt cục không nín được phì cười.

Trần Bân lại vẫn thực bình tĩnh nhìn Vưu Lạc:” Ha ha, ngươi cũng thật biết nói đùa, chỉ là trung hợp mà thôi”.

“Hy vọng thật sự là như vậy”. Vưu Lac không thèm nhìn Trần Bân mà kéo Lý Mộc đến bên mình ngồi xuống.

Trần Bân nhìn tình huống này biết nếu cứ ở đây cũng không thể thay đổi được gì cho nên nói với Lý Mộc một câu tạm biệt liền ly khai.

Sau khi Lục Diêm trở về liền hỏi, người vừa rồi hình như là Trần Bân mà?

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Diêm:” Diêm, ngươi quen biết hắn sao?” Vưu Lạc nhíu mày hỏi.

“Không tính là quen biết chỉ biết một chút, hắn là lão tổng của công ty Sunny, thái độ làm người cũng không tệ, không ít người cảm thấy hứng thú với hắn, bất quá không biết rõ bối cảnh”, Lục Diêm đem mọi điều mình biết nói ra.

“Hừ, ai quan tâm hắn như thế nào, đừng đến gây chuyện với ta là được”, Vưu Lạc thập phần khinh thường nói.

Tiểu Ngải nheo mắt nở nụ cười, Ly Ly, hôm nay ngươi không đi được thật sự là đáng tiếc a!

Lý Mộc kéo kéo Vưu Lạc, Vưu Lạc nhìn về phía Lý Mộc Nhất lập tức nở nụ cười sáng chói giết người không đền mạng, Lý Mộc Nhất cảm giác nhìn nụ cười của hắn mình có chút không mở mắt được.

“Đại thúc, lại đây, ăn tôm đi”, Vưu Lạc đem tôm đã lột sạch vỏ để vào bát của Lý Mộc Nhất.

“Hảo”, Lý Mộc Nhất thực nghe lời đem từng con từng con ăn hết.

“Ba ba, tôm tôm, tôm tôm”, tiểu bảo bối cũng la hét đòi ăn tôm.

“Cục cưng lại đây, mụ mụ ôm”, Lý Mộc Nhất bế tiểu bảo bảo, đem cháo hải sản thổi cho nguội múc từng muỗng từng muỗng nhỏ đưa tới bên miệng tiểu bảo bối.

“Mụ mụ, cục cưng tự mình ăn, ba ba nói có thể tự mình ăn”, tiểu bảo bối nhận lấy cải thía, nhu thuận ăn cháo trong bát.

“Bé con, há mồm”, Vưu Lạc đem con tôm đã lột sạch vỏ, dùng thìa nghiền nát uy đến bên miệng tiểu bảo bối.

“Lạc, để ta uy cục cưng, ngươi ăn nhanh đi”, Lý Mộc Nhất cầm thìa trong tay Vưu Lạc.

“Ân”, những người khác nhìn đến một nhà ba người này không hỏi ghen tị, thực hâm mộ.

Ăn cơm xong, Lục Diêm nói muốn dẫn Trình Hạo đi dạo phố cho nên hai người trở lại khách sạn trước, Tiểu Ngải nhìn tình cảnh này liền nói với Vưu Lạc:” Trao cục cưng cho ta đi, ngươi cũng mang chị dâu đi chơi đi”, Vưu Lạc nghĩ nghĩ đồng ý đưa tiểu bảo bối cho Tiểu Ngải, còn mình thì mang đại thúc đi.

Tiểu Ngải nhìn tiểu bảo bối luôn miệng ngáp:” Bảo bối, có mệt không, Tiểu Ngải thúc thúc ôm con về ngủ một chút được không a?”

“Vâng, cục cưng muốn ngủ ngủ”, tiểu bảo bối dụi dụi mắt mềm nhẹ trả lời Tiểu Ngải.

Vưu Lạc nắm tay Lý Mộc Nhất hoi:” Đại thúc, muốn đi đâu?”

“Chỉ cần ở cùng với ngươi, đi cũng được” Lý Mộc Nhất vui vẻ trả lời.

Vưu Lạc thản nhiên nở nụ cười, nắm chặt tay Lý Mộc Nhất, hướng đến bờ cát.

Sau giờ ngọ, mặt trời nướng bờ cát đến cháy bỏng, rất nhiều người đều trốn đến tán che nắng, Vưu Lạc nắm tay Lý Mộc Nhất đi đến phía sau tảng đá có ít người đi đến.

Vưu Lạc thấy Lý Mộc Nhất nhẹ nhàng liếm môi lập tức hỏi:” Đại thúc, khát nước phải không, để ta đi mua nước”.

Vưu Lạc cũng không muốn chạy ra khỏi bóng mát nhưng nhìn thấy đại thúc môi càng ngày càng khô lại đau lòng:” Không có việc gì, đại thúc, ngươi ngoan ngoãn ngồi đây chờ ta một chút, một lát sau ta sẽ quay lại”, cúi người hôn lên đôi môi khô khô của đại thúc.

Sau đó không đợi Lý Mộc Nhất trả lời liền xoay người chạy ra khỏi bóng râm, Lý Mộc Nhất nhìn bóng lưng Vưu Lạc rời đi lòng lại tràn đầy cảm giác ngọt ngào.

“Ha ha, thật đúng là trùng hợp a, ở đây mà cũng có thể gặp ngươi, Mộc Nhất đâu? Không đi cùng ngươi sao?” Vưu Lạc nhìn người đang nói chuyện nhíu nhíu mày.

“Chúng ta với ngươi không phải rất thân thiết, không cần gọi giống như quen biết đã lâu như vậy”, Vưu Lạc chán ghét nhìn nam nhân đang cười giả dối trước mặt.

“Ha ha, không sao, ta cùng Mộc Nhất rất nhanh sẽ thân thiết, về sau chúng ta sẽ có nhiều cơ hội giao tiếp”, Trần Bân tự tin cười cười.

“Ta nói cho ngươi biết, tốt nhất là nên cách xa đại thúc của ta một chút, bằng không đừng trách ta đối với ngươi không khách khí” Vưu Lạc nắm chặt tay, khuôn mặt âm trầm nói với Trần Bân.

“A, sao lại sinh khí rồi, quả nhiên là chưa đủ thành thục, nam nhân như ngươi sao có khả năng mang lại hạnh phúc cho hắn chứ, không bằng thả hắn ra sớm một chút, càng để lâu dài bị thương càng sâu”.

“Hừ, nếu ta không thể mang lại hạnh phúc cho đại thúc thì ai có thể? Ngươi sao?” Vưu Lạc nhìn khuôn mặt của Trần Bân hận đến nghiến răng nghiến lợi, có loại xúc động muốn đánh hắn.

Trần Bân nheo lại ánh mắt nhìn nhìn, lập tức nở nụ cười khinh miệt:” Ít nhất thì ta cũng mạnh hơn ngươi, bất quá, nói thực ra ta hoài nghi là ở trên giường ngươi có thể thỏa mãn hắn sao? Nhìn hắn thành thật như vậy nhưng ta nghĩ nhất định là thực tao đi, ở trên giường có phải luôn cầu ngươi còn muốn còn muốn a, ta đoán ngươi cũng thật miễn cưỡng, nếu là ta, cam đoan sẽ khiến cho hắn thích ngất trời nga ha ha”.

Vưu Lạc nghe những lời Trần Bân nói sự bình tĩnh trong nháy mắt liền bị đánh nát, lập tức xông lên hung hắn đánh cho Trần Bân một quyền:” Ai cũng không có quyền nói đại thúc của ta như thế nào, ngươi sao có thể mạnh hơn ta”, một quyền lại một quyền đánh lên người Trần Bân.

Lý Mộc Nhất thấy Vưu Lạc đi đã lâu mà vẫn chưa trở về hắn thực lo lắng cho nên quyết định đi tìm Vưu Lạc, kết quả lại nhìn thấy Vưu Lạc đang đánh nhau với người khác, hắn vội vàng chạy tới giữ chặt Vưu Lạc.

“Lạc, ngươi không sao chứ? Thế nào, có bị làm sao không?” Lý Mộc Nhất lo lắng nhìn trên người Vưu Lạc xem có bị thương ở đâu không.

Vưu Lạc giữ chặt Lý Mộc Nhất:” Đại thúc, ta không sao, sao ngươi lại chạy đến đây, không phải đã dặn ngươi ở yên tại chỗ chờ ta sao?”

“Ta thấy ngươi đi cả nửa ngày cũng không về, không biết tại sao nên ta lo lắng, muốn đi tìm ngươi, ngươi như thế nào còn cùng người khác dẫn đến đánh nhau chứ?” Lý Mộc nghi hoặc hỏi.

“A, Trần Bân? Như thế nào, như thế nào lại là ngươi a?” Lý Mộc cảm giác tình huống này khiến hắn hoàn toàn không thể hiểu kịp.

“Ha ha, không có việc gì, vừa rồi chỉ là cùng hắn đùa một chút, bất quá hình như là hơi quá rồi”, Trần Bân lau tơ máu ở khóe miệng, uyển chuyển giải thích.

Lý Mộc cau mày nghĩ nghĩ, lập tức nói với Trần Bân:” Ta không biết ngươi đã nói đùa cái gì với Lạc, bất quá hắn không phải loại người sẽ tùy tiện hơi một chút liền động thủ đánh người, có lẽ là ngươi quả thật đã nói quá, ta vì hành vi của Vưu Lạc thay mặt hắn xin lỗi ngươi”.

“Đại thúc, không cần giải thích với hắn”, Vưu Lạc giữ chặt đại thúc đang muốn tiến lên phía trước, hung hăng nhìn về phía Trần Bân.

“Ta cảnh cáo ngươi, nhớ kỹ những gì ta đã nói, cách xa đại thúc nhà ta một chút nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi”, sau đó cầm tay Lý Mộc Nhất, đầu cũng không quay lại tiêu sái đi.

Trần Bân nhíu mày, tình huống thế này bình thường không phải Lý Mộc Nhất nên trách cứ Vưu Lạc mới đúng sao, tại sao lại trở thành như vậy chứ? Xem ra tình cảm của hai người này tốt hơn so với tưởng tượng của mình rất nhiều rồi!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương