Nó đang tận hưởng cảm giác không có từ nào miêu tả. Bao
nhiêu mệt mỏi đều tan biết. Thế nhưng nó không biết,mệt mỏi
còn đợi nó dài dài. Nhưng tắm xong lại có vấn đề xảy ra. Nó
mở hé cửa,ló đầu ra gọi hắn:
-Này!
-Sao thế? Tắm xong chưa?
-Em quên mang quần áo vào rồi!
-Không cần quần áo đâu,quấn cái khăn tắm là được rồi.-Hắn nói một cách tỉnh bơ mà không biết nó đang hóa đá
-Cái gì mà quấn khăn tắm thôi chứ?
-Thì đằng nào chả cởi ra,mặc chi cho mất công.
Bây giờ mấy chục cái vạch đen không hẹn mà xuất hiện trên đầu nó,nguy hiểm đang cận kề.
-Sao? Lát nữa chỉ đấm bóp thôi,cần gì cởi quần áo chứ?-Nó cố bình tĩnh lại.
-Ai bảo em lần này chỉ đấm bóp thôi hả? -Hắn bỏ cái Ipad xuống bàn,tiến lại gần nó.
-Này,anh đi ra đi.
-Tại sao phải thế?
-Tại sao cái gì? Anh không biết sao?
-Biết bớ gì? Bây giờ anh muốn em đi ra ngoài ngay và luôn.
-Không được.
-Nếu vậy để anh vào trong nhé?
-Không được.
-Vậy giờ sao?
-Anh…
Nó định nói thêm gì nữa,nhưng khi nhìn cái vẻ cười đểu kia,đầu nó như muốn bốc hỏa. Trước giờ nó không ngờ hắn nhây nhưa như vậy luôn. Không thèm chấp,nó đóng cửa cái rầm,chốt khóa,ở trong này còn hơn. Hắn bên ngoài biết nó giận nên tạm thời không chọc nữa,đi sang phòng bên cạnh,mở tủ lấy ra một cái váy hồng (Sao nhà hắn toàn váy không vậy???), gõ cửa:
-Anh xin lỗi,đừng giận. Lấy mặc vào đi kẻo cảm lạnh.
Nó mở cửa,thò tay ra giật lấy cái váy rồi đóng lại cái rầm. Nó mặc cái váy trong bực tức mà thiếu chút nữa xé nó luôn. Bước ra,lại đóng cửa cái rầm.
-Cánh cửa không có tội,em muốn trút giận thì trút lên anh này!
-Hứ.
Nó không thèm quan tâm,bước ra ngoài.
-Em đi đâu thế?
-…-Im lặng và tiếp tục bước đi.
-Thôi đừng giận mà.-Hắn kéo tay lại.
-Em đâu dám giận anh.
-Thôi mà Bảo Ánh của anh! (Ghê khẳng định chủ quyền luôn)
-Ai là của anh chứ?
-Là em đó.
Thật sự hết chịu nổi cái con người này,nó như núi lửa tuôn trào.
-Anh thật quá đáng. Sao anh có thể như vậy hả? Anh bỏ ngay cái kiểu đùa ấy đi!
-Anh thật sự xin lỗi mà…
-…
Nó quay lưng bước đi,bỏ mặc hắn. Hắn gãi đầu khó hiểu,sao hôm nay nó giận dai thế? Chợt nhớ ra điều gì đó,hắn lại chạy lên,kéo tay nó lại.
-Bảo Ánh à,anh có cái này tặng em nè! Đi theo anh!
Hắn dẫn nó đến căn phòng đối diện phòng hắn,mở cửa ra. Bên trong là một căn phòng được sơn màu hồng nhạt,cái giường như giường công chúa màu hồng nhạt,một cái bàn trang điểm màu hồng nhạt,cái tủ quần áo màu hồng nhạt,rèm cửa sổ mày hồng nhạt bay phấp phới trong gió,trên cửa sổ có treo một cái chuông gió màu hồng nhạt,tấm thảm trải dưới đất màu hồng nốt…Nói chung là hồng toàn tập. Nó nhìn mà trong lòng thích thú nhưng vẻ mặt không cảm xúc,quay qua hắn,nói một câu tỉnh bơ:
-Phòng vợ sắp cưới của anh hả?
Thật sự nói xong câu này như tạt cả thau nước lạnh vào người hắn. Gì chứ,vẫn còn giận à?
-Em nghĩ sao vậy?
-Hay là của cô gái xinh đẹp nào khác?
-Tất nhiên là không rồi. Bảo Ánh à,em nghiêm túc đấy chứ?
Nó thật sự buồn cười trước cái vẻ mặt ỉu xìu như bánh bao ngâm nước của hắn,tuy thế vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc.
-Vậy nó là của ai?
-Tất nhiên là của em rồi!
-Thế à?
Nó chẳng thèm nói gì thêm,bỏ vào phòng,ngồi lên chiếc giường êm ái. Hắn thấy vậy thì cực kì là thất vọng.
-Bảo Ánh,em vẫn giận sao? Anh xin lỗi mà…
-Em đâu có lỗi đâu mà xin.
-Ơ,không phải thế!
-Chứ sao?
-Thôi mà,tha cho anh đi. Anh biết lỗi rồi mà.
-Nhưng em đâu có biết,anh có lỗi gì à?
Vâng,một câu đủ để thiếu gia Hoàng Phong nhà ta hóa đá. Hắn đây đầu đội nón,chân đạp dép í lộn đầu đội trời,chân đạp đất,chưa từng sợ bất cứ thứ gì. Nhưng từ khi nó xuất hiện thì nỗi sợ của hắn cũng xuất hiện theo. Có ba loại sợ,cấp độ nhẹ nhất là sợ nó khóc,cấp độ thứ hai là sợ nó giận còn cấp độ khủng khiếp nhất là sợ mất nó. Điều này chắn chắn đúng và đã được các nhà khoa học nổi tiếng thế giới kiểm nghiệm.
Quay về tình thế bây giờ là đang ở cấp độ thứ hai đây.
-Bảo Ánh à,bây giờ anh biết anh có lỗi,nhưng thà em cứ phạt anh chứ đừng lạnh lùng với anh mà.
-Em đâu dám làm gì anh.
-Thôi mà búp bê của anh,cho anh một cơ hội đi nha.
Hắn đưa một ngón tay,mặt cún con nài nỉ,đáng yêu chết đi được. Nó phải phì cười vì hành động của hắn.
-Haha…
-Em cười là tha lỗi cho anh rồi chứ?
-Chưa đâu.
-Sao chứ?
-Anh phải bù đắp cho những mệt mỏi em phải trải qua suốt ngày hôm nay.
-Được thôi công chúa!
-Tốt. Đầu tiên thì anh mau đi tắm đi. Người hôi rình không chịu được.
-Gì chứ? -Hắn trề môi.
-Sao? Không chịu à?
-Thôi được rồi. Anh đi ngay.
Hắn tắm mà tâm trạng đang rất lãng xẹt. Sao nó có thể yêu cầu một cách lãng nhách thế chứ,làm cụt hết cả hứng.
-Xong rồi. Thơm tho sạch sẽ đúng ý em rồi đây.
-Tốt. Bây giờ đấm bóp cho em đi.
-Tuân lệnh.
Nó nằm tận hưởng,coi như tạm gác lại mọi chuyện đã. Hôm nay thật quá nhiều chuyện xảy ra,nó mệt mỏi lắm rồi,bây giờ chỉ muốn tận hưởng mà thôi…
Chap này thế thôi,yên bình thế thôi. Còn các bạn muốn sóng gió thì chap sau sẽ có bão táp luôn. Thế nhé,ủng hộ cho Mun nhé! Phải công nhận là Mun rất chăm chỉ nhé,dạo này có hứng viết nên viết luôn,chăm chỉ thế nên các ban nhớ ủng hộ cho Mun nhé!̣
-Này!
-Sao thế? Tắm xong chưa?
-Em quên mang quần áo vào rồi!
-Không cần quần áo đâu,quấn cái khăn tắm là được rồi.-Hắn nói một cách tỉnh bơ mà không biết nó đang hóa đá
-Cái gì mà quấn khăn tắm thôi chứ?
-Thì đằng nào chả cởi ra,mặc chi cho mất công.
Bây giờ mấy chục cái vạch đen không hẹn mà xuất hiện trên đầu nó,nguy hiểm đang cận kề.
-Sao? Lát nữa chỉ đấm bóp thôi,cần gì cởi quần áo chứ?-Nó cố bình tĩnh lại.
-Ai bảo em lần này chỉ đấm bóp thôi hả? -Hắn bỏ cái Ipad xuống bàn,tiến lại gần nó.
-Này,anh đi ra đi.
-Tại sao phải thế?
-Tại sao cái gì? Anh không biết sao?
-Biết bớ gì? Bây giờ anh muốn em đi ra ngoài ngay và luôn.
-Không được.
-Nếu vậy để anh vào trong nhé?
-Không được.
-Vậy giờ sao?
-Anh…
Nó định nói thêm gì nữa,nhưng khi nhìn cái vẻ cười đểu kia,đầu nó như muốn bốc hỏa. Trước giờ nó không ngờ hắn nhây nhưa như vậy luôn. Không thèm chấp,nó đóng cửa cái rầm,chốt khóa,ở trong này còn hơn. Hắn bên ngoài biết nó giận nên tạm thời không chọc nữa,đi sang phòng bên cạnh,mở tủ lấy ra một cái váy hồng (Sao nhà hắn toàn váy không vậy???), gõ cửa:
-Anh xin lỗi,đừng giận. Lấy mặc vào đi kẻo cảm lạnh.
Nó mở cửa,thò tay ra giật lấy cái váy rồi đóng lại cái rầm. Nó mặc cái váy trong bực tức mà thiếu chút nữa xé nó luôn. Bước ra,lại đóng cửa cái rầm.
-Cánh cửa không có tội,em muốn trút giận thì trút lên anh này!
-Hứ.
Nó không thèm quan tâm,bước ra ngoài.
-Em đi đâu thế?
-…-Im lặng và tiếp tục bước đi.
-Thôi đừng giận mà.-Hắn kéo tay lại.
-Em đâu dám giận anh.
-Thôi mà Bảo Ánh của anh! (Ghê khẳng định chủ quyền luôn)
-Ai là của anh chứ?
-Là em đó.
Thật sự hết chịu nổi cái con người này,nó như núi lửa tuôn trào.
-Anh thật quá đáng. Sao anh có thể như vậy hả? Anh bỏ ngay cái kiểu đùa ấy đi!
-Anh thật sự xin lỗi mà…
-…
Nó quay lưng bước đi,bỏ mặc hắn. Hắn gãi đầu khó hiểu,sao hôm nay nó giận dai thế? Chợt nhớ ra điều gì đó,hắn lại chạy lên,kéo tay nó lại.
-Bảo Ánh à,anh có cái này tặng em nè! Đi theo anh!
Hắn dẫn nó đến căn phòng đối diện phòng hắn,mở cửa ra. Bên trong là một căn phòng được sơn màu hồng nhạt,cái giường như giường công chúa màu hồng nhạt,một cái bàn trang điểm màu hồng nhạt,cái tủ quần áo màu hồng nhạt,rèm cửa sổ mày hồng nhạt bay phấp phới trong gió,trên cửa sổ có treo một cái chuông gió màu hồng nhạt,tấm thảm trải dưới đất màu hồng nốt…Nói chung là hồng toàn tập. Nó nhìn mà trong lòng thích thú nhưng vẻ mặt không cảm xúc,quay qua hắn,nói một câu tỉnh bơ:
-Phòng vợ sắp cưới của anh hả?
Thật sự nói xong câu này như tạt cả thau nước lạnh vào người hắn. Gì chứ,vẫn còn giận à?
-Em nghĩ sao vậy?
-Hay là của cô gái xinh đẹp nào khác?
-Tất nhiên là không rồi. Bảo Ánh à,em nghiêm túc đấy chứ?
Nó thật sự buồn cười trước cái vẻ mặt ỉu xìu như bánh bao ngâm nước của hắn,tuy thế vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc.
-Vậy nó là của ai?
-Tất nhiên là của em rồi!
-Thế à?
Nó chẳng thèm nói gì thêm,bỏ vào phòng,ngồi lên chiếc giường êm ái. Hắn thấy vậy thì cực kì là thất vọng.
-Bảo Ánh,em vẫn giận sao? Anh xin lỗi mà…
-Em đâu có lỗi đâu mà xin.
-Ơ,không phải thế!
-Chứ sao?
-Thôi mà,tha cho anh đi. Anh biết lỗi rồi mà.
-Nhưng em đâu có biết,anh có lỗi gì à?
Vâng,một câu đủ để thiếu gia Hoàng Phong nhà ta hóa đá. Hắn đây đầu đội nón,chân đạp dép í lộn đầu đội trời,chân đạp đất,chưa từng sợ bất cứ thứ gì. Nhưng từ khi nó xuất hiện thì nỗi sợ của hắn cũng xuất hiện theo. Có ba loại sợ,cấp độ nhẹ nhất là sợ nó khóc,cấp độ thứ hai là sợ nó giận còn cấp độ khủng khiếp nhất là sợ mất nó. Điều này chắn chắn đúng và đã được các nhà khoa học nổi tiếng thế giới kiểm nghiệm.
Quay về tình thế bây giờ là đang ở cấp độ thứ hai đây.
-Bảo Ánh à,bây giờ anh biết anh có lỗi,nhưng thà em cứ phạt anh chứ đừng lạnh lùng với anh mà.
-Em đâu dám làm gì anh.
-Thôi mà búp bê của anh,cho anh một cơ hội đi nha.
Hắn đưa một ngón tay,mặt cún con nài nỉ,đáng yêu chết đi được. Nó phải phì cười vì hành động của hắn.
-Haha…
-Em cười là tha lỗi cho anh rồi chứ?
-Chưa đâu.
-Sao chứ?
-Anh phải bù đắp cho những mệt mỏi em phải trải qua suốt ngày hôm nay.
-Được thôi công chúa!
-Tốt. Đầu tiên thì anh mau đi tắm đi. Người hôi rình không chịu được.
-Gì chứ? -Hắn trề môi.
-Sao? Không chịu à?
-Thôi được rồi. Anh đi ngay.
Hắn tắm mà tâm trạng đang rất lãng xẹt. Sao nó có thể yêu cầu một cách lãng nhách thế chứ,làm cụt hết cả hứng.
-Xong rồi. Thơm tho sạch sẽ đúng ý em rồi đây.
-Tốt. Bây giờ đấm bóp cho em đi.
-Tuân lệnh.
Nó nằm tận hưởng,coi như tạm gác lại mọi chuyện đã. Hôm nay thật quá nhiều chuyện xảy ra,nó mệt mỏi lắm rồi,bây giờ chỉ muốn tận hưởng mà thôi…
Chap này thế thôi,yên bình thế thôi. Còn các bạn muốn sóng gió thì chap sau sẽ có bão táp luôn. Thế nhé,ủng hộ cho Mun nhé! Phải công nhận là Mun rất chăm chỉ nhé,dạo này có hứng viết nên viết luôn,chăm chỉ thế nên các ban nhớ ủng hộ cho Mun nhé!̣
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook