Sau buổi tối ấy,hắn dắt nó về nhà. Nhưng hình như có ai
đang đứng trước cửa thì phải. Là…Là Ngọc Huyền. Cô ta đến đây
làm gì?
Nhìn thấy hắn,Ngọc Huyền nở nụ cười thật tươi tắn chạy lại nắm tay hắn.
-Anh Phong! Anh đi đâu về trễ thế? Em đợi anh suốt từ nãy đến giờ đấy!
-Sao em biết nhà anh và em đến đây làm gì?
-Bác quản gia cho em biết đấy. Sao hả? Em không được đến nhà anh sao?
-Không phải nhưng…
-Nhưng sao?-Cô ta nhìn sang nó- Ơ mà ai đây? Ôsin của anh à? Ăn mặc cũng đẹp quá nhỉ? Đi đến mở cửa cho tôi đi!
-Tôi…-Nó ấp úng.
-Sao hả? Là ôsin thì nói phải nghe chứ!
-Ngọc Huyền,em ăn nói cho cẩn thận.
-Sao anh phải bênh con nhỏ này chứ? Còn cô nữa,có nghe tôi nói gì không hả?
-Tôi…
-Chắc cô không biết tôi là ai đâu ha? Xin tự giới thiệu,tôi là Trần Ngọc Huyền,con gái của đại gia Trần Vũ,là vợ sắp cưới của anh Phong và cũng là cô chủ của cô đấy!
-Vợ sắp cưới? Cô chủ?
-Đúng vậy!
-Nhưng tại sao tôi phải nghe theo cô?
-Cái con nhỏ này,cô chủ nói phải nghe chứ?
-Cô không phải là cô chủ của tôi và cô không có quyền gì sai khiến tôi cả.
-Cái con nhỏ hỗn láo này.
Ngọc Huyền định đưa tay lên tát nó nhưng nhanh chóng bị hắn giữ lại.
-Anh buông em ra.
-Em thôi ngay đi Ngọc Huyền,anh không ngờ em lại có thể hành động như vậy đấy!
-Anh nói sao? Anh bênh con nhỏ này mà đi trách móc em ư?
-Anh không bênh ai cả. Anh chỉ nói em chú ý lời nói của mình thôi.
-Anh…anh nói vậy mà được sao? Anh Phong,em là vợ sắp cưới của anh cơ mà?
-Ngọc Huyền,cái hôn lễ đó là do ba mẹ anh sắp đặt,sự thật anh không muốn cưới em.
-Anh nói sao? Sao có thể chứ? Có phải…-Liếc nó- là vì cô ta không?
-Đúng! -Hắn khẳng định.
-Anh đừng đùa nữa Hoàng Phong à,em không tin đâu.
-Em không tin cũng được,nhưng anh đã nói rồi. Anh yêu cô ấy và chỉ mình cô ấy mà thôi.
Nói rồi hắn dắt tay nó vào nhà,để lại Ngọc Huyền với một cái đầu bốc hỏa. Cô ta tức điên lên,không tin rằng mình mà không bằng nó. Dậm chân thật mạnh xuống nền đất rồi cô ta bỏ đi.
Nó vào nhà,miệng cười toe toét,hỏi một câu mà chắc chắn không một đứa con gái nào hỏi người mình yêu với vẻ mặt hân hoan như thế:
-Vợ sắp cưới của anh đấy à?
-Phải. Em thấy sao?
-Cô ấy đẹp đấy chứ?
-Phải,đẹp. Nhưng không bằng em đâu,búp bê ạ!
-Thật chứ?
-Tất nhiên rồi. Vì thế anh mới bỏ cô ta để đến với em đấy thôi.
-Vậy hoá ra anh mang em về chỉ vì nhan sắc của em thôi sao?
-Tất nhiên. Có ai khi không lại mang một con búp bê xấu xí về nhà đâu.
-Bộ em không còn cái gì tốt nữa sao?
-Để coi,ngoài nhan sắc thì chỉ được cái ham ăn ham ngủ và hay khóc nhè…
-Sao chứ? Anh thật quá đáng,em đâu đến nỗi tệ như vậy đâu? -Nó quay mặt đi chỗ khác,không thèm nhìn hắn luôn.
-Vậy em thử kể anh nghe đi!
-Ờ thì…Anh tự đi mà tìm hiểu.
-Haha,búp bê của anh,em còn một tài năng đặc biệt mà những người khác không làm được đấy!
-Tài năng gì thế? -Nó hớn hở quay ra.
-Đó là…chiếm được trái tim anh!
-Sao chứ?
Nó đang thất vọng tràn chề thì hắn lại lợi dụng cưỡng hôn nó. Đúng là hôn người thật (Tuy đã biến thành người nhưng vẫn còn vài điểm hạn chế,tuy vậy bây giờ bên ngoài của nó không khác gì con người) thì đã hơn nhiều. Nó cũng nhắm mắt cảm nhận,lúc mở mắt ra thì thấy không phải ở phòng khách nữa mà là …trên giường. Nó thấy nguy hiểm liền đẩy hắn ra.
-Sao thế? Đang vui mà?
-Vui cái gì? Sao chúng ta lại ở trong này?
-Thì để thuận lợi hành động chứ sao?
-…!!! Hành động gì???
-Thì bây giờ em trở thành con người rồi,cũng đã đến lúc để anh e hèm rồi chứ!
-Cái gì chứ? E hèm là cái gì?
-Thì để anh làm hành động cụ thể cho em hiểu.
-SAO CHỨ??? BUÔNG EM RA!!!
Nó dùng hết sức đẩy hắn ra,chạy nhanh vào phòng tắm,đóng cửa lại. Nó đứng trước gương,vỗ vỗ hai má đã đỏ ửng như trái cà chua,thở đều để giảm bớt nhịp tim đang tăng lên,tự nhủ phải bình tĩnh. Nó ngó qua cái bồn tắm thượng hạng ở trong này,trong đầu nảy ý tưởng: “Hay là tắm thử xem sao? Đã mấy tháng nay chưa tắm,tất cả là tại cái thân xác búp bê này mà!”. Nghĩ là làm,nó chốt khóa,bắt đầu…cởi đồ,leo vào bồn,tắm,vặn nước và…Ào. Nước lạnh đổ xuống đầu nó xối xả. Nó luống cuống không biết cách nào tắt đi bèn la toáng lên. Hắn ở ngoài nghe thấy bèn đập cửa nói vọng vào.
-Em đang làm gì vậy hả? (Chính thức đổi cách xưng hô rồi đấy!)
-Huhu,làm cách nào để tắt cái này đi?
-Cái gì cơ? Mở cửa anh vào tắt cho!
-Áá không được đâu!
-Tại sao chứ ?
-Không cần biết,chỉ cần biết là không vào được.
-Sao vậy trời? -Hắn trong lòng lo lắng không yên,muốn vào mà nó không cho,bỗng chợt hiểu ra lí do,nói vào-Không biết cách điều chỉnh nước trong bồn tắm à?
-Hức…đúng vậy…
-Hahaha!!!
-Cười cái gì?
-Thế thì bó tay. Một là em cứ ở trong đó luôn,hai là mở cửa cho anh vào. Em chọn cách nào?
-Không được.
-Không được là sao? Chỉ có hai cách đó thôi,chọn đi.
Nó ngồi bên trong vừa lạnh vừa tức,biết làm sao bây giờ,thôi đành nhờ hắn vậy.
-Cách…hai….
-Tốt. Mở cửa.
-Nhưng anh không được nhìn.
-Được thôi.
-Em mở đây. Nhớ là không được nhìn.
Cửa vừa mở,hắn bước vào. Đèn bị nó tắt hết trơn nên trong phòng tối thui.
-Mở đèn lên. Anh không thấy gì cả.
-Nhưng nhỡ anh thấy thì sao?
-Thế bây giờ em tính để cả hai chúng ta kẹt trong này luôn à?
-Không…nhưng…
-Mở lên!
Nó ngậm ngùi mở lên. Thật ra thì không có đèn hắn vẫn có thể đi tới chỗ cái bồn tắm được,chỉ cố tình đòi mở lên thôi. Nó đang ngồi co ro ở một góc kia kìa. Hắn bật cười,đi đến vặn vòi nước,chỉnh nước ấm chế độ vừa phải,xong quay lại,nhắm mắt,hướng về phía nó nói:
-Xong rồi đấy!
-Cảm ơn nhưng anh mau ra ngoài đi.
-Sao thế? Anh giúp em thì cũng phải được đền bù chứ?
-Đền bù cái gì để sau đi. Bây giờ anh làm ơn đi ra ngoài đi.
-Được rồi,là em nói đấy nhé. Nhớ giữ lời!
-Em nhớ mà,anh ra ngoài đi.
Hắn cười cười,đi thẳng ra ngoài. Nó vội vàng đóng chặt cửa lại,thở phào nhẹ nhõm rồi bước đến bên bồn tắm,nhẹ nhàng bước vào và tận hưởng mà không biết rằng,có một điều vượt sức tưởng tượng do cái người đang cười như điên ở bên ngoài mang đến cho nó…
Nhìn thấy hắn,Ngọc Huyền nở nụ cười thật tươi tắn chạy lại nắm tay hắn.
-Anh Phong! Anh đi đâu về trễ thế? Em đợi anh suốt từ nãy đến giờ đấy!
-Sao em biết nhà anh và em đến đây làm gì?
-Bác quản gia cho em biết đấy. Sao hả? Em không được đến nhà anh sao?
-Không phải nhưng…
-Nhưng sao?-Cô ta nhìn sang nó- Ơ mà ai đây? Ôsin của anh à? Ăn mặc cũng đẹp quá nhỉ? Đi đến mở cửa cho tôi đi!
-Tôi…-Nó ấp úng.
-Sao hả? Là ôsin thì nói phải nghe chứ!
-Ngọc Huyền,em ăn nói cho cẩn thận.
-Sao anh phải bênh con nhỏ này chứ? Còn cô nữa,có nghe tôi nói gì không hả?
-Tôi…
-Chắc cô không biết tôi là ai đâu ha? Xin tự giới thiệu,tôi là Trần Ngọc Huyền,con gái của đại gia Trần Vũ,là vợ sắp cưới của anh Phong và cũng là cô chủ của cô đấy!
-Vợ sắp cưới? Cô chủ?
-Đúng vậy!
-Nhưng tại sao tôi phải nghe theo cô?
-Cái con nhỏ này,cô chủ nói phải nghe chứ?
-Cô không phải là cô chủ của tôi và cô không có quyền gì sai khiến tôi cả.
-Cái con nhỏ hỗn láo này.
Ngọc Huyền định đưa tay lên tát nó nhưng nhanh chóng bị hắn giữ lại.
-Anh buông em ra.
-Em thôi ngay đi Ngọc Huyền,anh không ngờ em lại có thể hành động như vậy đấy!
-Anh nói sao? Anh bênh con nhỏ này mà đi trách móc em ư?
-Anh không bênh ai cả. Anh chỉ nói em chú ý lời nói của mình thôi.
-Anh…anh nói vậy mà được sao? Anh Phong,em là vợ sắp cưới của anh cơ mà?
-Ngọc Huyền,cái hôn lễ đó là do ba mẹ anh sắp đặt,sự thật anh không muốn cưới em.
-Anh nói sao? Sao có thể chứ? Có phải…-Liếc nó- là vì cô ta không?
-Đúng! -Hắn khẳng định.
-Anh đừng đùa nữa Hoàng Phong à,em không tin đâu.
-Em không tin cũng được,nhưng anh đã nói rồi. Anh yêu cô ấy và chỉ mình cô ấy mà thôi.
Nói rồi hắn dắt tay nó vào nhà,để lại Ngọc Huyền với một cái đầu bốc hỏa. Cô ta tức điên lên,không tin rằng mình mà không bằng nó. Dậm chân thật mạnh xuống nền đất rồi cô ta bỏ đi.
Nó vào nhà,miệng cười toe toét,hỏi một câu mà chắc chắn không một đứa con gái nào hỏi người mình yêu với vẻ mặt hân hoan như thế:
-Vợ sắp cưới của anh đấy à?
-Phải. Em thấy sao?
-Cô ấy đẹp đấy chứ?
-Phải,đẹp. Nhưng không bằng em đâu,búp bê ạ!
-Thật chứ?
-Tất nhiên rồi. Vì thế anh mới bỏ cô ta để đến với em đấy thôi.
-Vậy hoá ra anh mang em về chỉ vì nhan sắc của em thôi sao?
-Tất nhiên. Có ai khi không lại mang một con búp bê xấu xí về nhà đâu.
-Bộ em không còn cái gì tốt nữa sao?
-Để coi,ngoài nhan sắc thì chỉ được cái ham ăn ham ngủ và hay khóc nhè…
-Sao chứ? Anh thật quá đáng,em đâu đến nỗi tệ như vậy đâu? -Nó quay mặt đi chỗ khác,không thèm nhìn hắn luôn.
-Vậy em thử kể anh nghe đi!
-Ờ thì…Anh tự đi mà tìm hiểu.
-Haha,búp bê của anh,em còn một tài năng đặc biệt mà những người khác không làm được đấy!
-Tài năng gì thế? -Nó hớn hở quay ra.
-Đó là…chiếm được trái tim anh!
-Sao chứ?
Nó đang thất vọng tràn chề thì hắn lại lợi dụng cưỡng hôn nó. Đúng là hôn người thật (Tuy đã biến thành người nhưng vẫn còn vài điểm hạn chế,tuy vậy bây giờ bên ngoài của nó không khác gì con người) thì đã hơn nhiều. Nó cũng nhắm mắt cảm nhận,lúc mở mắt ra thì thấy không phải ở phòng khách nữa mà là …trên giường. Nó thấy nguy hiểm liền đẩy hắn ra.
-Sao thế? Đang vui mà?
-Vui cái gì? Sao chúng ta lại ở trong này?
-Thì để thuận lợi hành động chứ sao?
-…!!! Hành động gì???
-Thì bây giờ em trở thành con người rồi,cũng đã đến lúc để anh e hèm rồi chứ!
-Cái gì chứ? E hèm là cái gì?
-Thì để anh làm hành động cụ thể cho em hiểu.
-SAO CHỨ??? BUÔNG EM RA!!!
Nó dùng hết sức đẩy hắn ra,chạy nhanh vào phòng tắm,đóng cửa lại. Nó đứng trước gương,vỗ vỗ hai má đã đỏ ửng như trái cà chua,thở đều để giảm bớt nhịp tim đang tăng lên,tự nhủ phải bình tĩnh. Nó ngó qua cái bồn tắm thượng hạng ở trong này,trong đầu nảy ý tưởng: “Hay là tắm thử xem sao? Đã mấy tháng nay chưa tắm,tất cả là tại cái thân xác búp bê này mà!”. Nghĩ là làm,nó chốt khóa,bắt đầu…cởi đồ,leo vào bồn,tắm,vặn nước và…Ào. Nước lạnh đổ xuống đầu nó xối xả. Nó luống cuống không biết cách nào tắt đi bèn la toáng lên. Hắn ở ngoài nghe thấy bèn đập cửa nói vọng vào.
-Em đang làm gì vậy hả? (Chính thức đổi cách xưng hô rồi đấy!)
-Huhu,làm cách nào để tắt cái này đi?
-Cái gì cơ? Mở cửa anh vào tắt cho!
-Áá không được đâu!
-Tại sao chứ ?
-Không cần biết,chỉ cần biết là không vào được.
-Sao vậy trời? -Hắn trong lòng lo lắng không yên,muốn vào mà nó không cho,bỗng chợt hiểu ra lí do,nói vào-Không biết cách điều chỉnh nước trong bồn tắm à?
-Hức…đúng vậy…
-Hahaha!!!
-Cười cái gì?
-Thế thì bó tay. Một là em cứ ở trong đó luôn,hai là mở cửa cho anh vào. Em chọn cách nào?
-Không được.
-Không được là sao? Chỉ có hai cách đó thôi,chọn đi.
Nó ngồi bên trong vừa lạnh vừa tức,biết làm sao bây giờ,thôi đành nhờ hắn vậy.
-Cách…hai….
-Tốt. Mở cửa.
-Nhưng anh không được nhìn.
-Được thôi.
-Em mở đây. Nhớ là không được nhìn.
Cửa vừa mở,hắn bước vào. Đèn bị nó tắt hết trơn nên trong phòng tối thui.
-Mở đèn lên. Anh không thấy gì cả.
-Nhưng nhỡ anh thấy thì sao?
-Thế bây giờ em tính để cả hai chúng ta kẹt trong này luôn à?
-Không…nhưng…
-Mở lên!
Nó ngậm ngùi mở lên. Thật ra thì không có đèn hắn vẫn có thể đi tới chỗ cái bồn tắm được,chỉ cố tình đòi mở lên thôi. Nó đang ngồi co ro ở một góc kia kìa. Hắn bật cười,đi đến vặn vòi nước,chỉnh nước ấm chế độ vừa phải,xong quay lại,nhắm mắt,hướng về phía nó nói:
-Xong rồi đấy!
-Cảm ơn nhưng anh mau ra ngoài đi.
-Sao thế? Anh giúp em thì cũng phải được đền bù chứ?
-Đền bù cái gì để sau đi. Bây giờ anh làm ơn đi ra ngoài đi.
-Được rồi,là em nói đấy nhé. Nhớ giữ lời!
-Em nhớ mà,anh ra ngoài đi.
Hắn cười cười,đi thẳng ra ngoài. Nó vội vàng đóng chặt cửa lại,thở phào nhẹ nhõm rồi bước đến bên bồn tắm,nhẹ nhàng bước vào và tận hưởng mà không biết rằng,có một điều vượt sức tưởng tượng do cái người đang cười như điên ở bên ngoài mang đến cho nó…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook