Naruto Giữa Đời Thực Tokyo
-
Chương 108: Uống rượu
Translator: Waveliterature Vietnam
Dũng Rất Lang nhanh chóng đứng lên, nhanh chân chạy đi, bất kể là bùa gỗ hay quỷ cây, thần núi, đó đều là những thứ mà ông lão cứng đầu là hắn có thể chống đỡ được.
Tuy nhiên một số cửa sổ trong các phòng của khách sạn đột nhiên mở ra, tất cả họ đều là khách du lịch đi du lịch trái mùa.
Bọn họ ngó đầu ra, một số thì nghi ngờ, một số cau mày và một số tức giận nhìn về phía xa xa có âm thanh đang truyền đến.
"Cái quái quỷ gì vậy, mới sáng sớm mà sao ồn ào thế."
"Cao Liễu, ngươi hãy nhìn xem những gì đang diễn ra ở bên ngoài vậy."
" Bên kia sao mà có nhiều người như vậy."
"Chạy, tất cả hãy chạy thật nhanh!" Dũng Rất Lang như thể một người chuyên nghiệp, lão không chỉ chạy trốn cho chính mình, mà còn có lòng nhắc nhở các vị khách trong khách sạn.
Nếu đợi cho nhóm người này nhìn thấy quỷ cây, rồi mới mặc quần áo để trốn thoát, chắc lúc đó gặp tử thần chẵn mười lần luôn rồi.
Có một cô bé chín tuổi đang chạy trong nhà, đó là cháu gái thứ hai của Dũng Rất Lang, hôm nay là ngày nghỉ, nên cháu gái thứ hai đang học ở trường tiểu học đến chơi ngủ lại trong khách sạn của lão.
Khi hai cô cháu gái nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của ông nội ở khách sạn, chúng nhanh chóng chạy ra ngoài, lo lắng nhìn ông nội Dũng Rất Lang.
"Ông ơi, chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?"
"Ma Từ Mĩ, đưa em trai ra ngoài và chạy, và chạy về phía đồn cảnh sát...."
Trong tâm trí của Dũng Rất Lang lúc này chỉ còn một ý niệm duy nhất là chạy trốn, nhưng khi nhìn thấy cháu gái bé nhỏ của mình, cái đầu của lão bỗng trở nên tỉnh táo.
Cánh tay nhăn nheo và đôi chân già nua của lão không thể nào chạy xa được, chưa kể đến cháu gái cùng cháu trai, chúng có thể chạy được bao xa với cánh tay và bắp chân nhỏ bé như vậy?
Nếu bị bắt bởi con quái vật cây kia phía sau không chỉ…..mà còn sản nghiệp của tổ tiên sẽ xong đời, nếu hai tiểu bảo bối kia mà có mệnh hệ gì, Dũng Rất Lang không bao giờ tha thứ cho chính mình!
Điều này chẳng phải là tham sống sợ chết, ở cái tuổi này thì tử lúc nào cũng không ai hay.
Ánh mắt lão cứng đờ, đôi mắt mờ đục như những đám mây đen, trong đám mây đen đó có những tia chớp như phục kích.
"Khốn kiếp, Dũng Rất Lang, đã già như vậy rồi, sớm muộn cũng sẽ chết, vậy ngươi còn sợ hãi cái gì!"
Dũng Rất Lang đột nhiên tự tát mình.
Lão vội vã vào khách sạn, một tay ôm cháu trai một tay giữ cháu gái của mình: "Hai con hãy chạy thật nhanh, càng xa, càng tốt, hãy đến văn phòng đồn cảnh sát, sau đó gọi điện khẩn cấp cho bố mẹ."
Nếu hai đứa trẻ lớn tuổi hơn một chút, Dũng Rất Lang ước gì chúng có thể đi đường sắt trực tiếp và rời khỏi tỉnh Yamanashi, nhưng muốn đi Tokyo thì không được, muốn đi phải căn cứ tuổi tác cùng nhân thân đi cùng.
"Ông ơi, còn ông thì sao?" Cô cháu gái nhỏ vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Ông nội vừa rồi tự dùng tay tát chính mình thoạt nhìn thì sẽ thấy rất đau đớn, nhưng không phải đâu nó làm cho ông không mắc phải căn bệnh mất trí nhớ mà trên Tv hay nói.
Lão có thể linh cảm được suy nghĩ của bọn trẻ rồi chặn tầm nhìn của hai đứa trẻ lại, rồi ông mở cửa sau của khách sạn, đẩy bọn trẻ ra ngoài: "Ông nội ở lại vì còn việc."
"Chạy nhanh lên, đừng quay lại, cũng đừng nhìn lại"
Sau đó, Dũng Rất Lang xoay người lại chạy vào phòng, hai tay cầm một bình rượu uống ở trong khách sạn của mình.
Lão thích uống rượu, hơn nữa lão không uống rượu sake, thứ mà lão ưa thích đó là rượu đế hoặc rượu vodka cao cấp, nó là một loại rượu nặng, nhấp một ngụm cũng có thể cảm thấy hừng hực như bị thiêu đốt!
Qủy cây quấy phá phải không? Người khủng bố rồi giờ yêu quái cũng khủng bố?
Người bị giết sẽ chết, cây bị đốt sẽ khô.
"Này! Dũng Rất Lang, sao đứng đó như ngốc vậy, chạy đi!"
Sơn Điền đã chạy đến trước cửa khách sạn, ông ta cầm chai rượu rồi túm áo Dũng Rất Lang cùng chạy.
Ông già này bị dọa cho chết đứng rồi à, sao còn đứng ở đó vậy?
"Buông ra." Dũng Rất Lang trực tiếp gỡ tay của Sơn Điền, rồi cất bước tiến về phía trước.
Toàn bộ chai rượu bị lão hất mạnh rớt cái rầm rồi vang lên.
"Ông điên rồi?Ông đang làm gì vậy?!"
"Ta phải bảo vệ...." Dũng Rất Lang nói một cách khí thế.
"Bảo vệ cái mông ông! Ta còn không biết ông là người như thế nào à, bảo vệ Minh Trạch thôn không liên quan đến ông" Sơn Điền trực tiếp ngắt những lời mà Dũng Rất Lang muốn nói.
Sơn Điền năm nay đã hơn 60 tuổi, Dũng Rất Lang thì đã 70 tuổi, sau độ tuổi 50, thì chênh lệch tuổi tác không rõ ràng lắm dù là cách 10 năm đi chăng nữa, Sơn Điền cũng Dũng Rất Lang có thể xem như bằng hữu cùng trang lứa cũng không sao.
Giống như tuổi của họ ở độ tuổi 60, khi họ còn là thanh thiếu niên, thì đó là vào thời kỳ huy hoàng nhất của nền kinh tế đảo quốc, cũng trong thời đại đó, nhiều bộ phim anh hùng, phim truyền hình và hoạt hình nổi lên nối tiếp nhau, nó như một làn sóng, trong thâm tâm mỗi người đều có một suy nghĩ cứu vớt thế giới, làm anh hùng nghĩa hiệp.
Đừng nhìn Dũng Rất Lang như hiện tại bộ dạng giống như một tên bất lực chỉ biết ăn rồi nằm chờ chết, Sơn Điền nhớ rõ lão cũng là một người rất cực đoan khi còn trẻ, lão trực tiếp phản đối các điều lệ cùng học phí vô lý trong trường học, hay các vấn đề ô nhiễm môi trường, sau này cũng vì nhiều nguyên nhân, lão mới quay lại nơi này thừa kế khách sạn này.
Dù sao ai trong chúng ta cũng có một dòng máu nhiệt huyết lúc trẻ.
"Ai nói ông ta muốn bảo vệ làng Minh Trạch."
Dũng Rất Lang ném một chai rượu văng ra, đập mạnh xuống đất, thủy tinh vỡ, rượu mạnh nồng độ cao tràn ra mặt đất, mùi hăng sộc mũi nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh.
Chai bị đập vỡ trên mặt đất lại được sắp xếp một cách thẳng tắp rõ ràng, từ đông sang tây, trực diện với người cây đang chạy trên đường quốc lộ.
"Ta muốn bảo vệ cuộc sống của chính mình!"
Cảnh sát và các nhân viên tìm kiếm và cứu hộ chạy ra khỏi rừng đã nhìn thấy người cây đó chạy qua, nhìn sang bên kia thì thấy một ông già cùng một chai rượu, trên người còn mặc một bộ kimono dành cho nam nhân, những người này đang cố gắng chạy trốn khỏi đảo quốc vì hoảng loạn mà không để ý ư, hai nhà sư nhìn thấy nó cũng không thể hiểu được.
Mặc kệ ông già đang sợ hãi này, quan trọng nhất là trốn thoát khỏi nơi này!
"Không, mặc kệ ông." Sơn Điền áp lực thật sự, đôi chân ông ta vội vã ra sức chạy như điên.
Những vị khách trong khách sạn cũng la hét và bỏ chạy, một số người vẫn không kịp mặc quần áo, cơ thể trần truồng không ngừng chạy trối chết.
Nhìn thấy những người chạy nạn chạy lũ lượt lướt qua trên con đường trước mặt, Dũng Rất Lang lại cầm chai rượu bật nắp chiếc chai cuối cùng.
"Bịch bịch!!"
Tiếng bước chân của sáu người cây cùng với chùy sắt, chúng đi ầm ầm trên mặt đất.
Dũng Rất Lang ngước lên, mặt trời buổi sáng mọc lên đến chóp mũi, và ánh sáng thì vẫn đang chiếu rọi, tay phải lão cầm bình rượu đổ ừng ực vào miệng, rượu chảy trong chai che đi những tia nắng mặt trời, rồi bình rượu mạnh cứ thế tuôn vào tuôn vào cổ họng lão.
Một ngọn lửa nóng lấp đầy cơ thể từ miệng, đến đầu lưỡi rồi đi xuống lòng bàn chân, toàn thân Dũng Rất Lang bị tê liện nóng bừng như đang bị luyện thành một thanh kiếm dài.
"Những bông hoa đầy mưa và gió, nhân sinh ly biệt!" Dũng Rất Lang ném chai rượu văng ra, lấy từ trong tay một chiếc bật lửa.
Lão thích thơ Trung Quốc, và lão cũng hạnh phúc với những từ như anh hung, đa tình, đây là câu thơ của Bạch Cư Dị, hồi còn trẻ lão cũng thơ thẩn thẩn thờ như thế.
Đó là một bài thơ mời rượu.
Sơn Điền đã chạy xa rồi, nhưng khi chạy được mấy trăm mét ông ta không nhịn được quay đầu lại nhìn xung quanh.
Núi Phú Sĩ đứng sừng sững ở dưới bầu trời và trên mặt đất, những người cây cao đang bước đi một cách ổn định, các sĩ quan cảnh sát hoảng loạn đang bỏ chạy, còn đứng lù lù bất động ở đó là ông lão cứng đầu Dũng Rất Lang.
Bởi vì ông ta đang cách rất xa, nên Sơn Điền cũng không biết cảm xúc trên khuôn mặt của Dũng Rất Lang vào lúc này, nhưng ông ta cảm thấy rằng ông già nhỏ bé này dường như giống như tuổi trẻ của mình.
Tình thần tràn đầy năng lượng cùng sức sống mãnh liệt đang tràn đầy trong ông ấy.
"Ta là Dũng Rất Lang, ta rất can đảm không sợ chết!"
Bật lửa của Dũng Rất Lang đã bay xuống đất cũng với bình rượu.
Cỏ mà mọc trong thời điểm giao hai mùa là mùa đông và mùa khô chính là cỏ khô, chỉ cần tập trung chúng lại một điểm, rồi để cho bật lửa rơi xuống, một bức tường lửa nhanh chóng kéo dạt bao vây cả hai bên, cỏ khô đang cháy và khói đen thổi về phía những đám mây!
Dũng Rất Lang nhanh chóng đứng lên, nhanh chân chạy đi, bất kể là bùa gỗ hay quỷ cây, thần núi, đó đều là những thứ mà ông lão cứng đầu là hắn có thể chống đỡ được.
Tuy nhiên một số cửa sổ trong các phòng của khách sạn đột nhiên mở ra, tất cả họ đều là khách du lịch đi du lịch trái mùa.
Bọn họ ngó đầu ra, một số thì nghi ngờ, một số cau mày và một số tức giận nhìn về phía xa xa có âm thanh đang truyền đến.
"Cái quái quỷ gì vậy, mới sáng sớm mà sao ồn ào thế."
"Cao Liễu, ngươi hãy nhìn xem những gì đang diễn ra ở bên ngoài vậy."
" Bên kia sao mà có nhiều người như vậy."
"Chạy, tất cả hãy chạy thật nhanh!" Dũng Rất Lang như thể một người chuyên nghiệp, lão không chỉ chạy trốn cho chính mình, mà còn có lòng nhắc nhở các vị khách trong khách sạn.
Nếu đợi cho nhóm người này nhìn thấy quỷ cây, rồi mới mặc quần áo để trốn thoát, chắc lúc đó gặp tử thần chẵn mười lần luôn rồi.
Có một cô bé chín tuổi đang chạy trong nhà, đó là cháu gái thứ hai của Dũng Rất Lang, hôm nay là ngày nghỉ, nên cháu gái thứ hai đang học ở trường tiểu học đến chơi ngủ lại trong khách sạn của lão.
Khi hai cô cháu gái nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của ông nội ở khách sạn, chúng nhanh chóng chạy ra ngoài, lo lắng nhìn ông nội Dũng Rất Lang.
"Ông ơi, chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?"
"Ma Từ Mĩ, đưa em trai ra ngoài và chạy, và chạy về phía đồn cảnh sát...."
Trong tâm trí của Dũng Rất Lang lúc này chỉ còn một ý niệm duy nhất là chạy trốn, nhưng khi nhìn thấy cháu gái bé nhỏ của mình, cái đầu của lão bỗng trở nên tỉnh táo.
Cánh tay nhăn nheo và đôi chân già nua của lão không thể nào chạy xa được, chưa kể đến cháu gái cùng cháu trai, chúng có thể chạy được bao xa với cánh tay và bắp chân nhỏ bé như vậy?
Nếu bị bắt bởi con quái vật cây kia phía sau không chỉ…..mà còn sản nghiệp của tổ tiên sẽ xong đời, nếu hai tiểu bảo bối kia mà có mệnh hệ gì, Dũng Rất Lang không bao giờ tha thứ cho chính mình!
Điều này chẳng phải là tham sống sợ chết, ở cái tuổi này thì tử lúc nào cũng không ai hay.
Ánh mắt lão cứng đờ, đôi mắt mờ đục như những đám mây đen, trong đám mây đen đó có những tia chớp như phục kích.
"Khốn kiếp, Dũng Rất Lang, đã già như vậy rồi, sớm muộn cũng sẽ chết, vậy ngươi còn sợ hãi cái gì!"
Dũng Rất Lang đột nhiên tự tát mình.
Lão vội vã vào khách sạn, một tay ôm cháu trai một tay giữ cháu gái của mình: "Hai con hãy chạy thật nhanh, càng xa, càng tốt, hãy đến văn phòng đồn cảnh sát, sau đó gọi điện khẩn cấp cho bố mẹ."
Nếu hai đứa trẻ lớn tuổi hơn một chút, Dũng Rất Lang ước gì chúng có thể đi đường sắt trực tiếp và rời khỏi tỉnh Yamanashi, nhưng muốn đi Tokyo thì không được, muốn đi phải căn cứ tuổi tác cùng nhân thân đi cùng.
"Ông ơi, còn ông thì sao?" Cô cháu gái nhỏ vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Ông nội vừa rồi tự dùng tay tát chính mình thoạt nhìn thì sẽ thấy rất đau đớn, nhưng không phải đâu nó làm cho ông không mắc phải căn bệnh mất trí nhớ mà trên Tv hay nói.
Lão có thể linh cảm được suy nghĩ của bọn trẻ rồi chặn tầm nhìn của hai đứa trẻ lại, rồi ông mở cửa sau của khách sạn, đẩy bọn trẻ ra ngoài: "Ông nội ở lại vì còn việc."
"Chạy nhanh lên, đừng quay lại, cũng đừng nhìn lại"
Sau đó, Dũng Rất Lang xoay người lại chạy vào phòng, hai tay cầm một bình rượu uống ở trong khách sạn của mình.
Lão thích uống rượu, hơn nữa lão không uống rượu sake, thứ mà lão ưa thích đó là rượu đế hoặc rượu vodka cao cấp, nó là một loại rượu nặng, nhấp một ngụm cũng có thể cảm thấy hừng hực như bị thiêu đốt!
Qủy cây quấy phá phải không? Người khủng bố rồi giờ yêu quái cũng khủng bố?
Người bị giết sẽ chết, cây bị đốt sẽ khô.
"Này! Dũng Rất Lang, sao đứng đó như ngốc vậy, chạy đi!"
Sơn Điền đã chạy đến trước cửa khách sạn, ông ta cầm chai rượu rồi túm áo Dũng Rất Lang cùng chạy.
Ông già này bị dọa cho chết đứng rồi à, sao còn đứng ở đó vậy?
"Buông ra." Dũng Rất Lang trực tiếp gỡ tay của Sơn Điền, rồi cất bước tiến về phía trước.
Toàn bộ chai rượu bị lão hất mạnh rớt cái rầm rồi vang lên.
"Ông điên rồi?Ông đang làm gì vậy?!"
"Ta phải bảo vệ...." Dũng Rất Lang nói một cách khí thế.
"Bảo vệ cái mông ông! Ta còn không biết ông là người như thế nào à, bảo vệ Minh Trạch thôn không liên quan đến ông" Sơn Điền trực tiếp ngắt những lời mà Dũng Rất Lang muốn nói.
Sơn Điền năm nay đã hơn 60 tuổi, Dũng Rất Lang thì đã 70 tuổi, sau độ tuổi 50, thì chênh lệch tuổi tác không rõ ràng lắm dù là cách 10 năm đi chăng nữa, Sơn Điền cũng Dũng Rất Lang có thể xem như bằng hữu cùng trang lứa cũng không sao.
Giống như tuổi của họ ở độ tuổi 60, khi họ còn là thanh thiếu niên, thì đó là vào thời kỳ huy hoàng nhất của nền kinh tế đảo quốc, cũng trong thời đại đó, nhiều bộ phim anh hùng, phim truyền hình và hoạt hình nổi lên nối tiếp nhau, nó như một làn sóng, trong thâm tâm mỗi người đều có một suy nghĩ cứu vớt thế giới, làm anh hùng nghĩa hiệp.
Đừng nhìn Dũng Rất Lang như hiện tại bộ dạng giống như một tên bất lực chỉ biết ăn rồi nằm chờ chết, Sơn Điền nhớ rõ lão cũng là một người rất cực đoan khi còn trẻ, lão trực tiếp phản đối các điều lệ cùng học phí vô lý trong trường học, hay các vấn đề ô nhiễm môi trường, sau này cũng vì nhiều nguyên nhân, lão mới quay lại nơi này thừa kế khách sạn này.
Dù sao ai trong chúng ta cũng có một dòng máu nhiệt huyết lúc trẻ.
"Ai nói ông ta muốn bảo vệ làng Minh Trạch."
Dũng Rất Lang ném một chai rượu văng ra, đập mạnh xuống đất, thủy tinh vỡ, rượu mạnh nồng độ cao tràn ra mặt đất, mùi hăng sộc mũi nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh.
Chai bị đập vỡ trên mặt đất lại được sắp xếp một cách thẳng tắp rõ ràng, từ đông sang tây, trực diện với người cây đang chạy trên đường quốc lộ.
"Ta muốn bảo vệ cuộc sống của chính mình!"
Cảnh sát và các nhân viên tìm kiếm và cứu hộ chạy ra khỏi rừng đã nhìn thấy người cây đó chạy qua, nhìn sang bên kia thì thấy một ông già cùng một chai rượu, trên người còn mặc một bộ kimono dành cho nam nhân, những người này đang cố gắng chạy trốn khỏi đảo quốc vì hoảng loạn mà không để ý ư, hai nhà sư nhìn thấy nó cũng không thể hiểu được.
Mặc kệ ông già đang sợ hãi này, quan trọng nhất là trốn thoát khỏi nơi này!
"Không, mặc kệ ông." Sơn Điền áp lực thật sự, đôi chân ông ta vội vã ra sức chạy như điên.
Những vị khách trong khách sạn cũng la hét và bỏ chạy, một số người vẫn không kịp mặc quần áo, cơ thể trần truồng không ngừng chạy trối chết.
Nhìn thấy những người chạy nạn chạy lũ lượt lướt qua trên con đường trước mặt, Dũng Rất Lang lại cầm chai rượu bật nắp chiếc chai cuối cùng.
"Bịch bịch!!"
Tiếng bước chân của sáu người cây cùng với chùy sắt, chúng đi ầm ầm trên mặt đất.
Dũng Rất Lang ngước lên, mặt trời buổi sáng mọc lên đến chóp mũi, và ánh sáng thì vẫn đang chiếu rọi, tay phải lão cầm bình rượu đổ ừng ực vào miệng, rượu chảy trong chai che đi những tia nắng mặt trời, rồi bình rượu mạnh cứ thế tuôn vào tuôn vào cổ họng lão.
Một ngọn lửa nóng lấp đầy cơ thể từ miệng, đến đầu lưỡi rồi đi xuống lòng bàn chân, toàn thân Dũng Rất Lang bị tê liện nóng bừng như đang bị luyện thành một thanh kiếm dài.
"Những bông hoa đầy mưa và gió, nhân sinh ly biệt!" Dũng Rất Lang ném chai rượu văng ra, lấy từ trong tay một chiếc bật lửa.
Lão thích thơ Trung Quốc, và lão cũng hạnh phúc với những từ như anh hung, đa tình, đây là câu thơ của Bạch Cư Dị, hồi còn trẻ lão cũng thơ thẩn thẩn thờ như thế.
Đó là một bài thơ mời rượu.
Sơn Điền đã chạy xa rồi, nhưng khi chạy được mấy trăm mét ông ta không nhịn được quay đầu lại nhìn xung quanh.
Núi Phú Sĩ đứng sừng sững ở dưới bầu trời và trên mặt đất, những người cây cao đang bước đi một cách ổn định, các sĩ quan cảnh sát hoảng loạn đang bỏ chạy, còn đứng lù lù bất động ở đó là ông lão cứng đầu Dũng Rất Lang.
Bởi vì ông ta đang cách rất xa, nên Sơn Điền cũng không biết cảm xúc trên khuôn mặt của Dũng Rất Lang vào lúc này, nhưng ông ta cảm thấy rằng ông già nhỏ bé này dường như giống như tuổi trẻ của mình.
Tình thần tràn đầy năng lượng cùng sức sống mãnh liệt đang tràn đầy trong ông ấy.
"Ta là Dũng Rất Lang, ta rất can đảm không sợ chết!"
Bật lửa của Dũng Rất Lang đã bay xuống đất cũng với bình rượu.
Cỏ mà mọc trong thời điểm giao hai mùa là mùa đông và mùa khô chính là cỏ khô, chỉ cần tập trung chúng lại một điểm, rồi để cho bật lửa rơi xuống, một bức tường lửa nhanh chóng kéo dạt bao vây cả hai bên, cỏ khô đang cháy và khói đen thổi về phía những đám mây!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook