Nhưng tin tức mới nhất cho biết, sáng nay Pháp Tông vừa tung ra mười suất tạp dịch, làm tốt còn có thể xin cơ hội thi tuyển, nếu vượt qua thì được vào ngoại môn tu luyện.

Bọn họ đã bí mật bàn bạc, chẳng ai muốn bỏ qua cơ hội chuyển việc tốt đẹp này.

Pháp Tông có người có của, dù chỉ làm tạp dịch ở đó cũng tốt hơn làm đệ tử nội môn của tông môn nghèo nàn này.

Dù sao cũng đã nghèo, đồ đạc đã được cất vào túi trữ vật, nhấc chân là đi được ngay.

Bọn họ cố tỏ vẻ đang thì thầm nhỏ to, thật ra chỉ là muốn thử dò xét phản ứng của Đoan Hòa chân nhân, dù sao tông môn cũng chỉ còn lại mấy đệ tử cưng quý này, nếu bọn họ đi hết thì ai sẽ làm các nhiệm vụ hàng tháng của tông môn đây? Nếu hắn không chịu thả người thì làm sao?
Chờ một hồi không thấy hắn phản ứng, người đứng đầu nhóm đệ tử nội môn liếc mắt ra hiệu cho những người khác, lấy hết can đảm bước lên trước, cúi chào thật sâu.

“Tông chủ, chúng ta quyết định hôm nay sẽ cùng nhau rời khỏi tông môn, đến Pháp Tông tiếp tục tu luyện, dựa theo điều một trăm lẻ…”
“Không cần giải thích, đi đi.


” Đoan Hòa chân nhân cắt lời nhẹ nhàng, mỉm cười hòa nhã.

Bọn họ vốn tưởng rằng sẽ bị níu kéo, dự định lấy quy tắc ra để nói chuyện mới có thể đường hoàng rời đi.

Không ngờ lại được cho phép dễ dàng đến vậy, người đứng đầu nhóm đệ tử có chút kỳ quái trong lòng.

Tông chủ trước nay vẫn hiền lành, hẳn là không muốn tiếp tục làm gánh nặng cho mọi người, đành cắn răng để họ chuyển sang tu luyện tại tông môn láng giềng thôi?
Chắc chắn không phải là không quan tâm, có lẽ là quan tâm quá nhiều, cố tình tỏ vẻ thờ ơ, hy vọng họ áy náy mà mềm lòng, thay đổi ý định ở lại.

Sợ rằng Đoan Hòa chân nhân sẽ đổi ý, người này lập tức vẫy tay với sáu người còn lại, nháy mắt ra hiệu họ rời đi nhanh lên, nếu bị giữ lại thì nguy.

Những người khác hiểu ý, thậm chí còn không kịp cúi chào Đoan Hòa chân nhân mà vội vã chuồn thẳng.


Một nữ đệ tử khi đi ngang qua Nguyễn Miên, bất ngờ nhìn thấy con yêu thú nhỏ đang trốn sau lưng nàng, đầu có một cặp sừng dê nhỏ, lông màu vàng nhạt, đôi mắt to ướt át, ngây thơ vô tội, cái đuôi lông xù đang căng thẳng dựng lên.

“Dễ thương quá, đây là yêu thú giống gì thế, mua được ở đâu vậy?” Nữ đệ tử này không cưỡng lại được sự dễ thương của lông xù, không kìm lòng nổi mà dừng bước hỏi.

Nguyễn Miên thầm nghĩ: Đây là Thao Thiết, một trong những hung thú cổ đại phàm ăn vô đối.

Ngươi có muốn không? Ta tặng ngươi luôn, nếu chưa đủ ta tặng thêm cả thanh ma kiếm!
Nam đệ tử vừa nói Nguyễn Miên ngu ngốc và độc ác bèn đẩy nữ đệ tử một cái, nhắc nhở nhỏ giọng: “Sư tỷ, còn ở đó làm gì, không đi nhanh kẻo bị phế vật này dây dưa đấy.


“Phế vật ngươi nói ai?” Nguyễn Miên hỏi vu vơ, chẳng hy vọng có ai mắc câu.

Nghe nói cách hỏi này đã được mặc định là một loại tri thức phổ thông trong tu tiên giới.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương