Nạp Vip Tặng Tu Vi Nằm Không Cũng Phi Thăng
-
Chương 21
Vị gia chủ Nguyễn gia đó đúng là tự cho là thông minh, bỏ mất dưa hấu nhặt lấy hạt mè.
Nguyễn Miên từ từ mở mắt, lúc này mới nhận ra xung quanh mình được đặt một vòng thượng phẩm linh thạch.
Hệ thống nói đây là tụ linh trận cao cấp, thời điểm Đoan Hòa chân nhân lấy linh thạch ra, hắn đau lòng đến mức suýt bật khóc, nàng vừa cảm động vừa thấy buồn cười.
Nhưng ngay giây tiếp theo, nàng lại bỗng nhiên muốn khóc.
Nhìn sang bên trái là một yêu thú nhỏ ngốc nghếch đầu có sừng dê, bên phải là một thanh kiếm đầy ma khí bốc lên, Nguyễn Miên trợn tròn mắt, không thể tin nổi.
Không thể nào!
"Khóc gì thế? Cảm động đến thế à? Nhìn ngươi kìa, chỉ là trên đường về tông môn, bản chân nhân tiện tay nhặt được thôi, coi như lễ gặp mặt, tự thu lấy đi.
"
Cứu! cứu mạng!
Ở đây có một kẻ ngốc, là ngươi đó!
"Hơn nữa, bí cảnh Đàm Hoa tháng sau là hạn chót đăng ký, may mà chúng ta về kịp.
Ta đã kịp truyền tin cho trưởng lão phụ trách đoàn, giúp ngươi ghi tên vào danh sách rồi.
"
Nguyễn Miên: "! "
Xin hỏi, giờ ta đuổi theo nữ chân nhân Hợp Hoan Cốc kia liệu có kịp không?
So với đồng đội heo, nàng thà rằng đi theo đúng cốt truyện ban đầu.
Nhưng đã không còn kịp nữa, bảo phiến của Đoan Hòa chân nhân đã từ từ đáp xuống chân núi xanh biếc, chính là nơi đặt tông môn của Sơn Lưu Tông.
Trước cổng tụ tập hai nhóm người, bên trái là bảy nam nữ tu sĩ trẻ tuổi còn sót lại trong tông, tu vi dao động từ luyện khí tầng ba đến tầng sáu.
Đây là một giai đoạn rất khó xử, cao không được mà thấp cũng chẳng xong.
Khi các tông môn huynh đệ khác đến đây tìm người đào tạo, bọn họ không hề lọt vào mắt xanh, đúng là nhờ bản lĩnh tự thân mới sót lại sau những đợt đào thải khắc nghiệt.
Bên phải là hai vị tu sĩ trung niênăn mặc như quản sự, một người có ánh mắt tinh tường, một người có vẻ kiêu ngạo, trông chẳng dễ đối phó chút nào.
Đám đệ tử trẻ tuổi đang lớn tiếng oán trách điều gì đó, nhưng vừa thấy Đoan Hòa chân nhân xuất hiện thì đồng loạt im bặt, lại nhìn thấy nữ hài đi theo sau hắn, vẻ mặt từng người như muốn rớt xuống đất.
Chẳng mấy chốc lại có tiếng thì thầm vang lên.
“Chính là nàng, nghe nói nàng ta chính là nữ hài phế linh căn của Nguyễn gia, vừa ngốc lại vừa độc ác.
”
“Cứ tưởng tông chủ sẽ mang về một thiên tài đơn thủy linh căn, ai ngờ… Không lẽ lời đồn bên ngoài là thật, Sơn Lưu Tông sắp cạn kiệt sức sống, sớm muộn gì cũng bị các tông khác thôn tính?”
“Cả ngọn núi cạn kiệt linh khí , ở lại đây chẳng có tương lai gì, chúng ta nên đi nhanh thôi.
”
Bảy người sau khi tận mắt nhìn thấy Nguyễn Miên, như thể đã nhìn thấy một tương lai mịt mờ không ánh sáng, hoàn toàn mất đi sự lưu luyến đối với tông môn mà họ đã gắn bó bấy lâu.
Thật ra họ đã không còn chút tình cảm nào từ lâu, chỉ là chẳng còn chỗ nào để đi mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook