Nắng Hạ Nhất Phương
-
17: Tù Mọt Gông
Trừ bố mẹ cùng tôi ra, tất cả người có mặt trong căn phòng này nghe được đoạn ghi âm kia sắc mặt đều đã trắng bệt.
Tố Linh vẫn không cam tâm, một mực chỉ tay vào mặt tôi quát mắng:
“Thứ hồ ly tinh nhà cô, cái đoạn ghi âm này chắc chắn là giả, đều do cô làm giả.
Cô đừng hòng vu khống cho Bạch Liên nhà tôi, con tôi ngoan ngoãn lương thiện, thấy một con kiến còn không nỡ giết, chỉ có thứ đàn bà lẳng lơ học thói của hồ ly tinh như cô..”
-“Đủ rồi! bằng chứng rành rành, bây giờ dì còn có thể nói đó là giả nhưng nếu ghép vào video kia thì sao? Đừng nói lúc đó dì lại nói video đó cũng là giả.”
“Dì..Lục Phong, dì đều như mẹ con, chúng ta đều tận mắt chứng kiến con lớn lên từng ngày, có khác người làm mẹ là bao, con..có thể hay không chuyện này giúp dì một chút.”
-“Chuyện sáu năm trước còn chưa có rõ ràng, gây hiểu lầm cho nên mới thành ra cục diện như ngày hôm nay, dì Tố, dì nên khuyên Bạch Liên, đừng để gây ra thêm bất cứ sai lầm nào, ngày hôm nay chính là một bài học tốt.”
Coi như Lục Phong anh ta vẫn còn có chút lương tâm trỗi dậy, còn biết phân biệt phải trái.
Tôi: Dì Tố khoan hẵng vội, tôi còn nhiều bằng chứng lắm nha, để xem Bạch Liên nhà bà lương thiện ngoan ngoãn, hay là vợ chồng nhà bà một tâm đồng lòng.
Tố Linh: Cô có ý gì? Oan có đầu nợ có chủ, đừng có cái nắp nào cũng úp vào nồi nhà tôi! Cô úp không vừa!
-“Úp vừa hay không chẳng phải bà xem xong mấy tài liệu này là biết ngay à? Cầm lên, xem xem thứ tôi cất công chuẩn bị, có vừa ý hay không?
Tôi đập mạnh những tập tài liệu dày cộp xuống đất, âm thanh vang vọng cả căn phòng.
Ba người nhà bọn họ vốn không có ý định nhặt lên xem, nhưng bọn họ làm sao có thể cưỡng lại được những tấm ảnh đặc sắc này?
Bạch Toàn: Cô! Những chuyện này làm sao cô có thể biết được? Không đúng, nhất định là cô photoshop!
-“Đây rốt cuộc là photoshop vu họa, hay là bằng chứng của mỗi một chuyện dơ bẩn các người làm ra, trong lòng chắc đã tự có đáp án.
A! xém quên mất, tôi còn có xấp ảnh này tặng Bạch Liên tiểu thư, cô nói xem, cảm giác lăn giường với đủ thể loại đàn ông như thế nào? Không có xấp ảnh này, tôi cũng không biết Bạch tiểu thư lại có sở thích ăn tạp đâu.”
Tôi đập vào mặt Bạch Liên một xấp ảnh, toàn bộ đều là kỉ niệm được lưu trữ mỗi khi cô ta lăn giường với một đối tượng mới.
Chậc, ăn cũng tạp thật, già, trẻ, đẹp, xấu hay cao, to, đen, hôi cô ta vẫn ăn được ngon lành, bái phục!
Bạch Liên run rẩy gom lại từng tấm ảnh, vừa gom vừa khóc lóc biện minh với Lục Phong, đến giờ phút này, Lục Phong chưa đá cô ta sang Châu Phi thì thôi, cô ta vẫn còn ôm được hi vọng cơ à? Bạch Liên cuối cùng cũng nhận ra cô ta gom không hết, cho nên từ bỏ, ngồi bệt xuống đất.
Từ trên xuống dưới đều một bộ dạng thảm hại vô cùng.
Bố mẹ tôi lúc này đứng dậy, lười biếng không muốn nói chuyện, ra hiệu cho anh trai nói nốt câu cuối.
Khiết Duy: Tất cả những thứ này đều là bằng chứng của những vụ buôn bán trái phép và giao dịch bẩn thỉu của mấy người trước tòa, kiếp sau nếu có gặp, khôn thì đừng dây vào nhà họ Khiết nữa.
Thượng lộ bình minh nhé!
Tâm lý của mấy người họ Bạch này cuối cùng sụp đổ hoàn toàn, quỳ sụp xuống trước mặt bố mẹ tôi khóc lóc van lạy xin tha, đổi lại là ánh nhìn không chút thiện cảm, mẹ tôi bây giờ mới cất giọng, nói:
“Mấy nhà các người đã làm biết bao việc xấu? Một người là gia chủ của một gia tộc lâu đời, sau lưng đã làm đủ cả những tệ nạn xã hội, buôn bán trái phép, giao dịch ma túy, sử dụng chất cấm, Bạch Toàn, tôi nói có thiếu không? Một người là chủ mẫu Bạch gia, nhưng lại miệng nam mô bụng bầu dao găm, trong bụng có bao giờ đã ngừng toan toan tính tính? Một người là thiên kim đại tiểu thư, mang danh thục nữ yểu điệu, băng thanh ngọc khiết vang dội kinh đô, sau lưng lại vu oan giá họa, ghen ghét đố kị, làm biết bao nhiêu trò hại người! Bạch gia các người có mấy ai là con người?”
Dường như nói chưa bõ cho lắm, mẹ tôi bổ sung:
“Người các người nên xin lỗi từ đầu đến cuối luôn là Khiết Hạ, biết đâu dập đầu vài cái, con bé nguôi giận thì các người thoát được án tử hình đấy.”
Người nhà Bạch gia mặt hết trắng lại đổi xanh, miễn cưỡng quỳ xuống trước mặt tôi xin lỗi, trước khi mấy người này ôm hi vọng mà lạy, tôi đánh gãy.
“Mấy người yên tâm, chứng cứ cùng luật sư tôi đã chuẩn bị đầy đủ kĩ lưỡng, một người cũng thoát không được tội, yên tâm nhé, mấy tù nhân chung phòng chắc cũng hiền thôi.”
Tôi đắc ý nhìn bộ mặt tuyệt vọng của cả nhà bọn họ, vui vẻ bước ra ngoài.
Quả nhiên Lục Phong chạy theo, nhưng đã bị vệ sĩ tôi chuẩn bị từ trước ngăn lại, chậc chậc, vẻ mặt anh ta hôm nay cũng rất đặc sắc.
Tôi miễn cưỡng hài lòng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook