Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật
-
Chương 21: Khóa giáo dục thứ nhất
Thượng Trạm Bắc cúp
điện thoại của Thiệu Phi Phàm ngay trước trước mặt cả nhà, Thượng Tâm ủy khuất, cô nháy mắt to giận mà không dám nói gì, đối với hành động ba
không để cho cô nghe điện thoại trong lòng cô cảm thấy ủy khuất. Không
trách được mẹ luôn nói ba giống như đứa bé không có lớn lên, mẹ nói thật là đúng.
Lần này, ba cùng ông nội của cô nghiêm túc khác thường, ngược lại mẹ cùng bà nội lại bình tĩnh rất nhiều, bà nội về đến nhà, nghe cả sự kiện liền giận quá hóa cười "Đã sớm nên hủy hôn sự với nhà họ Thần, đứa bé Thiệu Phi Phàm kia, ta sớm thấy, môn đăng hộ đối, Tâm Tâm tìm được người lớn tuổi hơn so với nó thì cũng biết thương nó. Tâm Tâm, con có phúc hơn so với mẹ con rồi."
Lời này Thượng Trạm Bắc không thích nghe lắm, nhưng lại không dám bác bỏ lời nói của bà cụ, đúng lúc Thiệu Phi Phàm gọi điện thoại, hỏa khí liền chút lên anh đi. Cúp điện thoại, ông ngồi trở lại trên ghế sofa"Thượng Phẩm đâu? Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, thế nào ngay cả bóng dáng nó cũng không nhìn thấy?"
" Ông cụ Nghiêm gia phạm vào chuyện lớn, liền lôi kéo bọn họ đi Newyork, bên kia HT khách hàng lớn tới, chỉ có thể để Thượng Phẩm đi tiếp đãi." Hạ Hâm Hữu thay nhi tử giải thích, nhân tiện hung hăng trợn mắt nhìn lão công một cái, có chừng có mực thì phải, chớ rút ra bị kinh phong.
Ông cụ Thượng đối với tính khí con trai giận chó đánh mèo cũng không có cảm xúc, nhìn xem thời gian, liền cho tất cả mọi người giải tán đi nghỉ ngơi, còn mình Thượng Tâm đi theo vào thư phòng. Thượng Tâm thấp thỏm lo lắng, trong lòng liền nghĩ tới ông nội có thể hỏi vấn đề gì. Nhưng ai biết, ông cụ chỉ hỏi hai vấn đề, một là"Tâm Tâm, con nghĩ Thiệu Phi Phàm là người tốt hay là người xấu."
"Người tốt." Cứu cô ra ngoài, thay cô bị dao găm, hơn nữa cô lại vừa mới biết anh, căn bản mình đối với anh không có quan hệ gì, Thiệu Phi Phàm 100% là tốt người.
"Cháu đi cùng với nó thì có cảm giác gì?"
Cảm giác? con ngươi Thượng Tâm vòng vo một cái, ánh mắt sáng lên liền trả lời: "An toàn."
Ông cụ nhìn tay cháu gái nắm vạt áo, cô có hơi chút khẩn trương nhưng lại nâng cao sống lưng đứng ở bên cạnh bàn, ông chợt cảm thấy đau lòng không thôi. Cháu gái yêu quý nhà mình gặp được một người tốt lại cho cô cảm giác an toàn, người ông này có phải nên vui mừng hay không đây?
"Tâm Tâm, thân thể cháu cũng khá lên rồi, các trường học đã bắt đầu năm học mới, cháu cũng chuẩn bị một chút, suy nghĩ ý định đi học thôi."
Thượng Tâm bị ông đột nhiên chuyển chủ đề làm cho ngẩn ra, không phản ứng kịp, khuôn mặt nhỏ trầm xuống "cháu lại không báo nguyện vọng, thì đi học thế nào?"
Không có điền bảng nguyện vọng không có nghĩa không thể đi học, ngày thứ hai Thượng Tâm liền nhận được tin tức thông báo trúng tuyển học viện nghệ thuật G từ Hạ Hâm Hữu, cô thoáng ngẩn ra, sao đó cô tràn đầy tức giận.
Tính khí cố chấp của cô lại phát tác, ném thư thông báo "Ai cho mẹ cho con đi cửa sau, con không đi, con không đi, con - không - đi."
"Thích đi hay không đi, không ai cầu xin con. Thượng Tâm, chính con muốn đi, con đều đã 20 rồi, chẳng lẽ còn muốn cùng những đứa trẻ mười bảy mười tám ở trong phòng học, học lại? Con phải có suy nghĩ, mẹ cũng không thích quản con." Hạ Hâm Hữu nói lạnh nhạt, cũng là những câu đâm chọt Thượng Tâm, hốc mắt cô một cái liền đỏ. Bà giương mắt nhìn, cũng không an ủi, chỉ nói nhẹ nhàng một câu "Tùy con thôi, dù sao cuộc đời của con ai cũng không thể làm chủ thay con." Dứt lời, đứng lên đi ra cửa, ra đến cửa nhà, bà rất nghiêm túc tỏ thái độ, lần này ai cũng không nói, cho dù Thượng Tâm .
Thượng Tâm đầy bụng uất ức, Thượng Phẩm lại bận điên rồi, Tiểu Hồ Đồ đi Newyork, giờ phút này cô cũng không có mặt mũi đi tìm hai chị em nhà họ Thần, một người chính là biệt khuất, đúng lúc Thiệu Phi Phàm điện tới. Nha đầu thật giống như thấy người thân, không lên tiếng, trước"Oa" một tiếng khóc lên. Thiệu Phi Phàm cho là người nhà họ Thượng đối với cô làm lộ, liền cúp điện thoại thuê xe đi tới Thượng gia.
Nhưng vừa vào nhà họ Thượng, thấy Thượng Tâm, nghe ngọn nguồn, anh thật muốn rút ra nha đầu này, anh chống nạnh ở trong nhà Thượng Tâm loay hoay "Cô nha uất ức cái gì ? Học tập không giỏi còn lý luận? Cô có biết có bao nhiêu người có thể thi đậu đại học lại không thể đi học hay không, cô cái người này thi không đậu, trong nhà có quan hệ, cô còn lải nhải cái gì? Tôi mà là mẹ cô, căn bản cũng không quản cô nữa, thích sao thì mặc kệ cô."
"Hoàn hảo anh không phải là." Thượng Tâm bị rống sửng sốt một chút, lời nói trong lòng bất tri bất giác nói ra.
"Tôi không có phúc khí đó a, tôi không phải, thật đúng là phải cám ơn ông trời rồi. Cô quậy như vậy, tôi sẽ không thể sống yên ổn qua ngày rồi. Cô nhanh chóng chuẩn bị một chút đi, rửa mặt, đừng ở trong nhà kìm nén. Đi, cùng tôi đi ra ngoài, để cho cô ra đường xem một chút, biết khó khăn bên ngoaì." Thiệu Phi Phàm kéo Thượng Tâm ra khỏi Thượng gia, ra cửa, anh kỳ quái quay đầu lại nhìn, trong nhà thế nào ban ngày trừ người giúp việc lại không còn ai khác đây?"Ông cụ cùng bà cụ nhà cô đâu?"
"À? Ặc, không biết, có thể là đi hậu viện nhà họ Lưu đánh cờ đi." Thượng Tâm trả lời không chút để ý, đi theo anh lên xe taxi.
Thiệu Phi Phàm cũng không có để ý lắm, đóng cửa xe, liền đi tới cửa hàng dụng cụ đồ điện. Hôm nay anh vốn là có kế hoạch thu dọn nhà, vừa đúng tìm được bạn.
Thượng Tâm đâu có đi qua loại địa phương này, đi vào mặt tràn đầy tò mò, cùng Thiệu Phi Phàm nhìn một vòng, chọn ghế sa lon, tủ TV sau đó hai người liền chuyển tới chỗ đồ điện.
"Cái này hay, cái này hay." Thượng Tâm chỉ vào một cái TV 52 inh thật mỏng kêu, "Khá lớn, đủ rõ ràng."
Thiệu Phi Phàm mắt liếc giá tiền là năm con số, liếc mắt xem thường đem người kéo trở lại "Cũng đủ đắt." Quay đầu anh nhìn chiếc TV đối diện 36 inh, hỏi tính năng cùng giá tiền, cái kia lớn mà phòng khách của anh nhỏ có mười mét, căn bản không dùng được TV lớn như vậy .
Tiếp theo tình huống như thế xảy ra vô số lần, Thượng Tâm nhìn cái gì đều giá tiền đắt nhất, nhưng mỗi một lần Thiệu Phi Phàm đều dùng hai từ "Quá đắt" đem lý do này tiêu diệt, càng đi dạo càng không có gì vui, cô ấy lại bốc đồng lên"Thiệu Phi Phàm, anh nghèo như vậy sao? Thế nào cái gì cũng chọn tiện nghi nha? Anh có biết hay không, tiện nghi không có hảo hóa, hảo hóa không tiện nghi đạo lý."( mình cũng không hiểu lắm)
Nha, nha đầu này còn biết"Tiện nghi không có hảo hóa, hảo hóa không tiện nghi" anh cười nhạo một tiếng, ôm bả vai cô hướng quầy thu đi"Thượng Tâm, cô đi xem một chút, người tới mua đồ đều mua cái đắt tiền nhất hay sao?"
Thượng Tâm không để tâm, không tin thực phải đi nhìn một chút, nhìn gần nửa ngày, hơn mười lần thanh toán, lại là người không có mua đồ điện hơn vạn.
"Ba cô là một quan tòa nhỏ thì được mấy vạn, nhiều hơn trăm vạn; mẹ cô buôn bán liền càng không cần phải nói rồi, thu nhập hơn một tỷ mỗi năm, cho nên cô vừa sinh ra, cũng không lo lắng ăn mặc, cái gì cũng có thể muốn đắt tiền nhất, tốt nhất. Nhưng trên đời này có mấy người cũng giống như cô đây? Đại đa số người sống qua ngày đều dựa vào tiền lương của mình, mua đồ trước hết phải suy nghĩ một chút xem tiền của của mình còn bao nhiêu. Thời điểm tôi làm binh lính, chỗ ở của bộ đội đặc biệt khó khăn, mỗi tháng chúng tôi được trợ cấp mấy trăm nguyên, nhưng mấy trăm nguyên ở chổ đó cũng không xài được. Cô cũng từng ở LOVE, không thể không nhìn thấy những người bồi rượu kia, người khiêu vũ. Nếu họ có tiền, cô cho là họ thật nguyện ý ở nơi này, bị những khách kia chà đạp sao? Thượng Tâm, nhà cô có tiền chỉ có thể nói cô có phúc khí, chỉ là phúc khí này không phải để cho cô bốc đồng, cô nên biết quý trọng."
Thượng Tâm nhìn Thiệu Phi Phàm nói chuyện không ngừng, cô đột nhiên có chút mê mang. Người này, tại sao nói với cô những thứ này?
Lần này, ba cùng ông nội của cô nghiêm túc khác thường, ngược lại mẹ cùng bà nội lại bình tĩnh rất nhiều, bà nội về đến nhà, nghe cả sự kiện liền giận quá hóa cười "Đã sớm nên hủy hôn sự với nhà họ Thần, đứa bé Thiệu Phi Phàm kia, ta sớm thấy, môn đăng hộ đối, Tâm Tâm tìm được người lớn tuổi hơn so với nó thì cũng biết thương nó. Tâm Tâm, con có phúc hơn so với mẹ con rồi."
Lời này Thượng Trạm Bắc không thích nghe lắm, nhưng lại không dám bác bỏ lời nói của bà cụ, đúng lúc Thiệu Phi Phàm gọi điện thoại, hỏa khí liền chút lên anh đi. Cúp điện thoại, ông ngồi trở lại trên ghế sofa"Thượng Phẩm đâu? Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, thế nào ngay cả bóng dáng nó cũng không nhìn thấy?"
" Ông cụ Nghiêm gia phạm vào chuyện lớn, liền lôi kéo bọn họ đi Newyork, bên kia HT khách hàng lớn tới, chỉ có thể để Thượng Phẩm đi tiếp đãi." Hạ Hâm Hữu thay nhi tử giải thích, nhân tiện hung hăng trợn mắt nhìn lão công một cái, có chừng có mực thì phải, chớ rút ra bị kinh phong.
Ông cụ Thượng đối với tính khí con trai giận chó đánh mèo cũng không có cảm xúc, nhìn xem thời gian, liền cho tất cả mọi người giải tán đi nghỉ ngơi, còn mình Thượng Tâm đi theo vào thư phòng. Thượng Tâm thấp thỏm lo lắng, trong lòng liền nghĩ tới ông nội có thể hỏi vấn đề gì. Nhưng ai biết, ông cụ chỉ hỏi hai vấn đề, một là"Tâm Tâm, con nghĩ Thiệu Phi Phàm là người tốt hay là người xấu."
"Người tốt." Cứu cô ra ngoài, thay cô bị dao găm, hơn nữa cô lại vừa mới biết anh, căn bản mình đối với anh không có quan hệ gì, Thiệu Phi Phàm 100% là tốt người.
"Cháu đi cùng với nó thì có cảm giác gì?"
Cảm giác? con ngươi Thượng Tâm vòng vo một cái, ánh mắt sáng lên liền trả lời: "An toàn."
Ông cụ nhìn tay cháu gái nắm vạt áo, cô có hơi chút khẩn trương nhưng lại nâng cao sống lưng đứng ở bên cạnh bàn, ông chợt cảm thấy đau lòng không thôi. Cháu gái yêu quý nhà mình gặp được một người tốt lại cho cô cảm giác an toàn, người ông này có phải nên vui mừng hay không đây?
"Tâm Tâm, thân thể cháu cũng khá lên rồi, các trường học đã bắt đầu năm học mới, cháu cũng chuẩn bị một chút, suy nghĩ ý định đi học thôi."
Thượng Tâm bị ông đột nhiên chuyển chủ đề làm cho ngẩn ra, không phản ứng kịp, khuôn mặt nhỏ trầm xuống "cháu lại không báo nguyện vọng, thì đi học thế nào?"
Không có điền bảng nguyện vọng không có nghĩa không thể đi học, ngày thứ hai Thượng Tâm liền nhận được tin tức thông báo trúng tuyển học viện nghệ thuật G từ Hạ Hâm Hữu, cô thoáng ngẩn ra, sao đó cô tràn đầy tức giận.
Tính khí cố chấp của cô lại phát tác, ném thư thông báo "Ai cho mẹ cho con đi cửa sau, con không đi, con không đi, con - không - đi."
"Thích đi hay không đi, không ai cầu xin con. Thượng Tâm, chính con muốn đi, con đều đã 20 rồi, chẳng lẽ còn muốn cùng những đứa trẻ mười bảy mười tám ở trong phòng học, học lại? Con phải có suy nghĩ, mẹ cũng không thích quản con." Hạ Hâm Hữu nói lạnh nhạt, cũng là những câu đâm chọt Thượng Tâm, hốc mắt cô một cái liền đỏ. Bà giương mắt nhìn, cũng không an ủi, chỉ nói nhẹ nhàng một câu "Tùy con thôi, dù sao cuộc đời của con ai cũng không thể làm chủ thay con." Dứt lời, đứng lên đi ra cửa, ra đến cửa nhà, bà rất nghiêm túc tỏ thái độ, lần này ai cũng không nói, cho dù Thượng Tâm .
Thượng Tâm đầy bụng uất ức, Thượng Phẩm lại bận điên rồi, Tiểu Hồ Đồ đi Newyork, giờ phút này cô cũng không có mặt mũi đi tìm hai chị em nhà họ Thần, một người chính là biệt khuất, đúng lúc Thiệu Phi Phàm điện tới. Nha đầu thật giống như thấy người thân, không lên tiếng, trước"Oa" một tiếng khóc lên. Thiệu Phi Phàm cho là người nhà họ Thượng đối với cô làm lộ, liền cúp điện thoại thuê xe đi tới Thượng gia.
Nhưng vừa vào nhà họ Thượng, thấy Thượng Tâm, nghe ngọn nguồn, anh thật muốn rút ra nha đầu này, anh chống nạnh ở trong nhà Thượng Tâm loay hoay "Cô nha uất ức cái gì ? Học tập không giỏi còn lý luận? Cô có biết có bao nhiêu người có thể thi đậu đại học lại không thể đi học hay không, cô cái người này thi không đậu, trong nhà có quan hệ, cô còn lải nhải cái gì? Tôi mà là mẹ cô, căn bản cũng không quản cô nữa, thích sao thì mặc kệ cô."
"Hoàn hảo anh không phải là." Thượng Tâm bị rống sửng sốt một chút, lời nói trong lòng bất tri bất giác nói ra.
"Tôi không có phúc khí đó a, tôi không phải, thật đúng là phải cám ơn ông trời rồi. Cô quậy như vậy, tôi sẽ không thể sống yên ổn qua ngày rồi. Cô nhanh chóng chuẩn bị một chút đi, rửa mặt, đừng ở trong nhà kìm nén. Đi, cùng tôi đi ra ngoài, để cho cô ra đường xem một chút, biết khó khăn bên ngoaì." Thiệu Phi Phàm kéo Thượng Tâm ra khỏi Thượng gia, ra cửa, anh kỳ quái quay đầu lại nhìn, trong nhà thế nào ban ngày trừ người giúp việc lại không còn ai khác đây?"Ông cụ cùng bà cụ nhà cô đâu?"
"À? Ặc, không biết, có thể là đi hậu viện nhà họ Lưu đánh cờ đi." Thượng Tâm trả lời không chút để ý, đi theo anh lên xe taxi.
Thiệu Phi Phàm cũng không có để ý lắm, đóng cửa xe, liền đi tới cửa hàng dụng cụ đồ điện. Hôm nay anh vốn là có kế hoạch thu dọn nhà, vừa đúng tìm được bạn.
Thượng Tâm đâu có đi qua loại địa phương này, đi vào mặt tràn đầy tò mò, cùng Thiệu Phi Phàm nhìn một vòng, chọn ghế sa lon, tủ TV sau đó hai người liền chuyển tới chỗ đồ điện.
"Cái này hay, cái này hay." Thượng Tâm chỉ vào một cái TV 52 inh thật mỏng kêu, "Khá lớn, đủ rõ ràng."
Thiệu Phi Phàm mắt liếc giá tiền là năm con số, liếc mắt xem thường đem người kéo trở lại "Cũng đủ đắt." Quay đầu anh nhìn chiếc TV đối diện 36 inh, hỏi tính năng cùng giá tiền, cái kia lớn mà phòng khách của anh nhỏ có mười mét, căn bản không dùng được TV lớn như vậy .
Tiếp theo tình huống như thế xảy ra vô số lần, Thượng Tâm nhìn cái gì đều giá tiền đắt nhất, nhưng mỗi một lần Thiệu Phi Phàm đều dùng hai từ "Quá đắt" đem lý do này tiêu diệt, càng đi dạo càng không có gì vui, cô ấy lại bốc đồng lên"Thiệu Phi Phàm, anh nghèo như vậy sao? Thế nào cái gì cũng chọn tiện nghi nha? Anh có biết hay không, tiện nghi không có hảo hóa, hảo hóa không tiện nghi đạo lý."( mình cũng không hiểu lắm)
Nha, nha đầu này còn biết"Tiện nghi không có hảo hóa, hảo hóa không tiện nghi" anh cười nhạo một tiếng, ôm bả vai cô hướng quầy thu đi"Thượng Tâm, cô đi xem một chút, người tới mua đồ đều mua cái đắt tiền nhất hay sao?"
Thượng Tâm không để tâm, không tin thực phải đi nhìn một chút, nhìn gần nửa ngày, hơn mười lần thanh toán, lại là người không có mua đồ điện hơn vạn.
"Ba cô là một quan tòa nhỏ thì được mấy vạn, nhiều hơn trăm vạn; mẹ cô buôn bán liền càng không cần phải nói rồi, thu nhập hơn một tỷ mỗi năm, cho nên cô vừa sinh ra, cũng không lo lắng ăn mặc, cái gì cũng có thể muốn đắt tiền nhất, tốt nhất. Nhưng trên đời này có mấy người cũng giống như cô đây? Đại đa số người sống qua ngày đều dựa vào tiền lương của mình, mua đồ trước hết phải suy nghĩ một chút xem tiền của của mình còn bao nhiêu. Thời điểm tôi làm binh lính, chỗ ở của bộ đội đặc biệt khó khăn, mỗi tháng chúng tôi được trợ cấp mấy trăm nguyên, nhưng mấy trăm nguyên ở chổ đó cũng không xài được. Cô cũng từng ở LOVE, không thể không nhìn thấy những người bồi rượu kia, người khiêu vũ. Nếu họ có tiền, cô cho là họ thật nguyện ý ở nơi này, bị những khách kia chà đạp sao? Thượng Tâm, nhà cô có tiền chỉ có thể nói cô có phúc khí, chỉ là phúc khí này không phải để cho cô bốc đồng, cô nên biết quý trọng."
Thượng Tâm nhìn Thiệu Phi Phàm nói chuyện không ngừng, cô đột nhiên có chút mê mang. Người này, tại sao nói với cô những thứ này?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook