Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật
-
Chương 20: Người xui xẻo là anh
"Đồ ngốc, sau này
không biết ai xui xẻo sẽ cưới cô về nhà." Thượng Tâm rất uất ức nhìn
Thiệu Phi Phàm, Thiệu Phi Phàm thở dài, anh lại không nhịn được chửi một câu "Mẹ nó, hiện tại thì tốt rồi chính tôi là cái thằng xui xẻo."
"Thiệu Phi Phàm, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Tôi không muốn gả cho anh ...anh cũng không muốn lấy tôi, nếu không, chúng ta trở về nói thẳng cùng chú Thiệu và ông nội." Thượng Tâm nghĩ thầm như vậy thì vô cùng đơn giản, chỉ là, chuyện lại thường phức tạp hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.
"Bị cô quấy rối như vậy, giải thích thế nào cũng giải thích không rõ. , chính tôi xui xẻo, đính hôn liền đính hôn, dù sao cô còn nhỏ tuổi, đoán chừng phải tới 4~5 năm nữa thủ trưởng Thượng mới đem gả cô đi. Chúng ta kéo dài thời gian trước, sau này cô sẽ giải thích cho họ, nếu không được nữa, cô liền tìm một người bạn trai, thủ trưởng Thượng cũng sẽ không tìm tới tôi gây phiền toái." Thiệu Phi Phàm càng nói trong lòng càng cảm thấy vui vẻ, căn bản không phát hiện cô nương bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn thành một chỗ, trong đôi mắt cô tất cả đều là tức giận.
"Thiệu Phi Phàm, trước kia sao tôi lại không phát hiện anh là cái người tiểu nhân như vậy đây? Tại sao là tôi di tình biệt luyến, anh sợ ông nội tôi, chẳng lẽ tôi không sợ sao? Anh có biết hay không, bởi vì khi còn bé ba tôi khi dễ mẹ tôi, thiếu chút nữa đã bị ông nội tôi đánh chết! Tôi muốn di tình biệt luyến, không phải ông nội tôi sẽ dùng quân pháp xử lý tôi sao!"
"Thủ trưởng Thượng cưng chiều cô như vậy, làm sao có thể để cô chịu quân pháp được!" Anh căn bản không tin. Trên mặt thủ trưởng Thượng rõ ràng là một bộ"Tôi nhất định bảo vệ cho cháu gái" .
Thượng Tâm không biết phải nói gì, mắt to nhìn anh chằm chằm, một bộ muốn khóc không khóc được, Thiệu Phi Phàm liền nói " cô nương, ngài có thể đừng nhìn tôi như vậy được không? Tôi tin cô được chưa, không cần cô phải di tình biệt luyến, tôi có thể nghĩ cách khác."
Như vậy còn được. Thượng Tâm bĩu bĩu môi, thu hồi nước mắt coi như là hài lòng.
Thiệu Phi Phàm liếc mắt xem thường, im lặng hỏi ông trời, đây là anh trêu ghẹo ai? Còn có nước mắt cô nương này, như một diễn viên chuyên nghiệp, cô lại diễn tự nhiên như vậy chứ.
Kết cục chuyện này là hai người "Đính hôn", là chuyện tất cả mọi người không ngờ tới, Thiệu Phi Trì mang Thiệu Phi Phàm trở lại nhà họ Thiệu nói chuyện cùng với ông cụ, Thiệu Lão gia cười, nhìn Thiệu Phi Phàm bốn năm không gặp, không chỉ không mất một sợi lông, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, còn lấy được cô vợ nhỏ, ông cụ thật sự hết sức vui mừng.
"Không tệ, rất tốt. Ta nhớ tiểu nha đầu Nhà họ Thượng qua năm nay là 20 tuổi, hôn sự của các ngươi ta sẽ tự mình thương lượng cùng Thượng lão đệ, tranh thủ để sang năm các ngươi tiến hành hôn sự luôn. Vừa đúng, mấy ngày nữa ngươi phải đi quân khu S báo cáo, ngươi ở bên kia một năm, cố gắng làm ra chút thành tích. . . . . ."
Thiệu Phi Phàm liền cảm thấy phiền, giống như chuyện gì đều có thể điều khiển anh, đây điển hình là bệnh lãnh đạo. Anh không nhịn được cắt đứt tưởng tượng của Thiệu Lão gia"Thứ nhất, cháu và Thượng Tâm không thể kết hôn nhanh như vậy, cô ấy còn phải học xong đại học, nếu khi cô ấy tốt nghiệp đại học xong, chúng cháu vẫn còn ở cùng nhau thì mới nói chuyện kết hôn. Thứ hai, vừa mới trở về, Quách cục nói cháu rất thích hợp làm hình cảnh, nhị đội hình cảnh vừa đúng lúc để trống, cuối tuần cháu phải đi nhậm chức." Ban đầu đi làm lính là vì tức ông cụ, sau lại đi trường quân đội là anh không có biện pháp nào, cũng không thể đi cả đời, có cơ hội đọc sách, tội gì bản thân phải chịu khổ đây, cũng liền thuận thế đi. Sau làm nằm vùng, anh cũng không thương lượng cùng trong nhà, hôm nay trở lại, tự nhiên là anh muốn làm cảnh sát rồi, sẽ không phải nghĩ tới mỗi ngày rời giường, lại phải nghe tiếng còi mà phải bò dậy sớm ở trại lính.
Ông cụ đối với anh thật là vừa yêu vừa hận, nhìn cái bộ mặt không phục cùng không cam lòng, liền muốn lấy roi ra quất cho anh dừng lại, nhưng vừa nghĩ tới khi còn bé anh còn đi theo ông chịu khổ, vẫn thật sự không đành lòng. Lớn tuổi, càng ngày càng thích nhớ lại, ông cụ vung tay lên "Tùy ngươi, đi ra ngoài đi."
Thiệu Phi Phàm mất tự nhiên nhíu nhíu mày, nhưng cũng không có nói gì. Vừa ra tới, đã nhìn thấy Thiệu Phi Trì vội vã cuống cuồng "Yên tâm, không có làm ông ấy tức chết."
Thiệu Phi Trì nghe lời này, liền thở phào nhẹ nhõm. Ông xin nghỉ ra ngoài, mấy ngày nữa chính là đại hội khen ngợi, trong quân đội còn có một chuyện. Là sợ hai người này gặp mặt liền cãi nhau, thế nào cũng không dám rời đi trước. Vào lúc này thấy anh cùng với ông cụ nói xong, hình như không có Đại Động Tĩnh gì, cũng yên tâm. Nói thật, bọn họ đều sợ ông cụ cùng anh cãi lộn, một vị lão gia không khiến người ta, một nhỏ không phục, đứng lên không nổi giận cũng tuyệt đối không ngừng. Nếu là trước kia, bọn họ cũng đi theo, nhưng tuổi ông cụ càng lúc càng lớn, 76 tuổi đầu nếu tức giận rồi ngã thì làm sao, trong lòng người nào cũng lo lắng, dù sao năm tháng không tha người.
Đội lên cái mũ "Ta về quân khu trước, ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi đi." Thiệu Phi Trì nói qua rồi đi ra ngoài, nhưng Thiệu Phi Phàm cũng đi ra ngoài theo."Ngươi đi theo ta làm cái gì?"
"Người nào đi theo ngươi? Ta về nhà." Thiệu Phi Phàm về nhà, là nói đến gian phòng trọ nhỏ của mình.
Thiệu Phi Trì vừa nghe, chân mày liền nhíu lại "Phàm, ngươi vừa mới trở lại, không thể đợi bồi ông cụ mấy ngày sao, ngoài miệng ông cụ không nói, trong lòng lại mong nhớ ngươi nhiều nhất."
Thiệu Phi Phàm không chút cử động, phun câu "Ngươi sẽ không sợ ta làm cho ông ấy tức chết." Anh lướt qua Thiệu Phi Trì ra khỏi đại viện trước một bước, Thiệu Phi Trì đứng ở cạnh xe Jeep chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu. Thật là bướng bỉnh giống ông cụ.
Thiệu Phi Phàm cũng không có trực tiếp về nhà, mà là đi đến cửa hàng điện thoại di động mua một bộ điện thoại di động, điện thoại trong lúc nằm vùng đã nộp lên làm vật chứng. Đổi mới thẻ điện thoại, bằng vào trí nhớ nhập vào số điện thoại của nhà họ Thiệu, cùng với số điện thoại của anh ba, rồi mới phát hiện, bởi vì anh không có tin tức bốn năm cũng cắt đứt liên lạc với anh em chiến hữu trước kia, trong lòng có chút không thoải mái, anh kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại di động nửa ngày mới thu vào trong túi.
Bỏ vào trong túi, anh vỗ ót một cái, lại đem điện thoại di động ra, thế nào đã quên, mình đã có một tiểu vị hôn thê. Không nghĩ nhiều, anh liền lấy điện thoại gọi đến Nhà họ Thượng, nghe điện thoại là người giúp việc, anh nói rõ thân phận, rồi nói muốn tìm Thượng Tâm. Chỉ là, đợi hơn một phút đồng hồ, cũng không đợi được Thượng Tâm nhận điện thoại, nghe điện thoại lại là Thượng Trạm Bắc. Giọng nói rất không thân thiện, Thiệu Phi Phàm được không tự nhiên, nói dãy số điện thoại mới của mình, liền chào rồi cúp điện thoại.
Đánh xe trở về nhà trọ, nhà trọ cũ anh đang ở, tiếp giáp là một chung cư cũ, chỉ là quản lý rất tốt, giữ cửa an ninh của chung cư, thấy anh lạ mặt, liền đề ra nghi vấn, xác định thật sự là anh ở ngôi nhà đó, mới mở cửa ra cho anh.
Nhà trọ lắp ráp rất tốt, cho nên anh đã ở đây nhiều năm, Thiệu Phi Phàm cũng không có thay đổi gian phòng này, chỉ là căn phòng này đã bỏ trống sáu năm rồi. Hơn nữa thiết bị lắp đặt giờ phút này xem ra cũng có chút cũ.
Xốc tấm che bụi lên, quét dọn đơn giản một chút, Thiệu Phi Phàm phát hiện đồ vật trong nhà cần thay thế toàn bộ rồi, lò xo ghế sa lon đã nhảy rồi, TV cùng tủ lạnh cũng cần thay mới, phòng bếp cũng phải đổi, chỉ là, hôm nay anh không còn hơi sức làm mấy việc này. Tắm nước lạnh xong, anh chỉ mặc một cái quần lót rồi lên trên giường ngủ.
4 năm rồi, đã bốn năm anh không có an tâm ngủ như vậy.
Thiệu Phi Phàm an tâm ngủ, vừa cảm giác đã ngủ gần 16h, thế nhưng anh lại không biết, trong khoảng thời gian anh ngủ yên này, thì tiểu đồng chí Thượng Tâm, đang ở Nhà họ Thượng tiếp nhận chất vấn cùng tra hỏi.
Càng thêm không biết là, tiểu đồng chí Thượng Tâm đang bị ép hỏi đến chết, mặc kệ là ai hỏi cái gì đều đem tất cả đẩy tới trên người của anh, cô một mực dùng nước mắt, mắt to nhìn đối phương, vừa vô tội vừa đáng thương mà nói "Con không biết, mọi người đi hỏi Thiệu Phi Phàm đi."
"Thiệu Phi Phàm, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Tôi không muốn gả cho anh ...anh cũng không muốn lấy tôi, nếu không, chúng ta trở về nói thẳng cùng chú Thiệu và ông nội." Thượng Tâm nghĩ thầm như vậy thì vô cùng đơn giản, chỉ là, chuyện lại thường phức tạp hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.
"Bị cô quấy rối như vậy, giải thích thế nào cũng giải thích không rõ. , chính tôi xui xẻo, đính hôn liền đính hôn, dù sao cô còn nhỏ tuổi, đoán chừng phải tới 4~5 năm nữa thủ trưởng Thượng mới đem gả cô đi. Chúng ta kéo dài thời gian trước, sau này cô sẽ giải thích cho họ, nếu không được nữa, cô liền tìm một người bạn trai, thủ trưởng Thượng cũng sẽ không tìm tới tôi gây phiền toái." Thiệu Phi Phàm càng nói trong lòng càng cảm thấy vui vẻ, căn bản không phát hiện cô nương bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn thành một chỗ, trong đôi mắt cô tất cả đều là tức giận.
"Thiệu Phi Phàm, trước kia sao tôi lại không phát hiện anh là cái người tiểu nhân như vậy đây? Tại sao là tôi di tình biệt luyến, anh sợ ông nội tôi, chẳng lẽ tôi không sợ sao? Anh có biết hay không, bởi vì khi còn bé ba tôi khi dễ mẹ tôi, thiếu chút nữa đã bị ông nội tôi đánh chết! Tôi muốn di tình biệt luyến, không phải ông nội tôi sẽ dùng quân pháp xử lý tôi sao!"
"Thủ trưởng Thượng cưng chiều cô như vậy, làm sao có thể để cô chịu quân pháp được!" Anh căn bản không tin. Trên mặt thủ trưởng Thượng rõ ràng là một bộ"Tôi nhất định bảo vệ cho cháu gái" .
Thượng Tâm không biết phải nói gì, mắt to nhìn anh chằm chằm, một bộ muốn khóc không khóc được, Thiệu Phi Phàm liền nói " cô nương, ngài có thể đừng nhìn tôi như vậy được không? Tôi tin cô được chưa, không cần cô phải di tình biệt luyến, tôi có thể nghĩ cách khác."
Như vậy còn được. Thượng Tâm bĩu bĩu môi, thu hồi nước mắt coi như là hài lòng.
Thiệu Phi Phàm liếc mắt xem thường, im lặng hỏi ông trời, đây là anh trêu ghẹo ai? Còn có nước mắt cô nương này, như một diễn viên chuyên nghiệp, cô lại diễn tự nhiên như vậy chứ.
Kết cục chuyện này là hai người "Đính hôn", là chuyện tất cả mọi người không ngờ tới, Thiệu Phi Trì mang Thiệu Phi Phàm trở lại nhà họ Thiệu nói chuyện cùng với ông cụ, Thiệu Lão gia cười, nhìn Thiệu Phi Phàm bốn năm không gặp, không chỉ không mất một sợi lông, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, còn lấy được cô vợ nhỏ, ông cụ thật sự hết sức vui mừng.
"Không tệ, rất tốt. Ta nhớ tiểu nha đầu Nhà họ Thượng qua năm nay là 20 tuổi, hôn sự của các ngươi ta sẽ tự mình thương lượng cùng Thượng lão đệ, tranh thủ để sang năm các ngươi tiến hành hôn sự luôn. Vừa đúng, mấy ngày nữa ngươi phải đi quân khu S báo cáo, ngươi ở bên kia một năm, cố gắng làm ra chút thành tích. . . . . ."
Thiệu Phi Phàm liền cảm thấy phiền, giống như chuyện gì đều có thể điều khiển anh, đây điển hình là bệnh lãnh đạo. Anh không nhịn được cắt đứt tưởng tượng của Thiệu Lão gia"Thứ nhất, cháu và Thượng Tâm không thể kết hôn nhanh như vậy, cô ấy còn phải học xong đại học, nếu khi cô ấy tốt nghiệp đại học xong, chúng cháu vẫn còn ở cùng nhau thì mới nói chuyện kết hôn. Thứ hai, vừa mới trở về, Quách cục nói cháu rất thích hợp làm hình cảnh, nhị đội hình cảnh vừa đúng lúc để trống, cuối tuần cháu phải đi nhậm chức." Ban đầu đi làm lính là vì tức ông cụ, sau lại đi trường quân đội là anh không có biện pháp nào, cũng không thể đi cả đời, có cơ hội đọc sách, tội gì bản thân phải chịu khổ đây, cũng liền thuận thế đi. Sau làm nằm vùng, anh cũng không thương lượng cùng trong nhà, hôm nay trở lại, tự nhiên là anh muốn làm cảnh sát rồi, sẽ không phải nghĩ tới mỗi ngày rời giường, lại phải nghe tiếng còi mà phải bò dậy sớm ở trại lính.
Ông cụ đối với anh thật là vừa yêu vừa hận, nhìn cái bộ mặt không phục cùng không cam lòng, liền muốn lấy roi ra quất cho anh dừng lại, nhưng vừa nghĩ tới khi còn bé anh còn đi theo ông chịu khổ, vẫn thật sự không đành lòng. Lớn tuổi, càng ngày càng thích nhớ lại, ông cụ vung tay lên "Tùy ngươi, đi ra ngoài đi."
Thiệu Phi Phàm mất tự nhiên nhíu nhíu mày, nhưng cũng không có nói gì. Vừa ra tới, đã nhìn thấy Thiệu Phi Trì vội vã cuống cuồng "Yên tâm, không có làm ông ấy tức chết."
Thiệu Phi Trì nghe lời này, liền thở phào nhẹ nhõm. Ông xin nghỉ ra ngoài, mấy ngày nữa chính là đại hội khen ngợi, trong quân đội còn có một chuyện. Là sợ hai người này gặp mặt liền cãi nhau, thế nào cũng không dám rời đi trước. Vào lúc này thấy anh cùng với ông cụ nói xong, hình như không có Đại Động Tĩnh gì, cũng yên tâm. Nói thật, bọn họ đều sợ ông cụ cùng anh cãi lộn, một vị lão gia không khiến người ta, một nhỏ không phục, đứng lên không nổi giận cũng tuyệt đối không ngừng. Nếu là trước kia, bọn họ cũng đi theo, nhưng tuổi ông cụ càng lúc càng lớn, 76 tuổi đầu nếu tức giận rồi ngã thì làm sao, trong lòng người nào cũng lo lắng, dù sao năm tháng không tha người.
Đội lên cái mũ "Ta về quân khu trước, ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi đi." Thiệu Phi Trì nói qua rồi đi ra ngoài, nhưng Thiệu Phi Phàm cũng đi ra ngoài theo."Ngươi đi theo ta làm cái gì?"
"Người nào đi theo ngươi? Ta về nhà." Thiệu Phi Phàm về nhà, là nói đến gian phòng trọ nhỏ của mình.
Thiệu Phi Trì vừa nghe, chân mày liền nhíu lại "Phàm, ngươi vừa mới trở lại, không thể đợi bồi ông cụ mấy ngày sao, ngoài miệng ông cụ không nói, trong lòng lại mong nhớ ngươi nhiều nhất."
Thiệu Phi Phàm không chút cử động, phun câu "Ngươi sẽ không sợ ta làm cho ông ấy tức chết." Anh lướt qua Thiệu Phi Trì ra khỏi đại viện trước một bước, Thiệu Phi Trì đứng ở cạnh xe Jeep chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu. Thật là bướng bỉnh giống ông cụ.
Thiệu Phi Phàm cũng không có trực tiếp về nhà, mà là đi đến cửa hàng điện thoại di động mua một bộ điện thoại di động, điện thoại trong lúc nằm vùng đã nộp lên làm vật chứng. Đổi mới thẻ điện thoại, bằng vào trí nhớ nhập vào số điện thoại của nhà họ Thiệu, cùng với số điện thoại của anh ba, rồi mới phát hiện, bởi vì anh không có tin tức bốn năm cũng cắt đứt liên lạc với anh em chiến hữu trước kia, trong lòng có chút không thoải mái, anh kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại di động nửa ngày mới thu vào trong túi.
Bỏ vào trong túi, anh vỗ ót một cái, lại đem điện thoại di động ra, thế nào đã quên, mình đã có một tiểu vị hôn thê. Không nghĩ nhiều, anh liền lấy điện thoại gọi đến Nhà họ Thượng, nghe điện thoại là người giúp việc, anh nói rõ thân phận, rồi nói muốn tìm Thượng Tâm. Chỉ là, đợi hơn một phút đồng hồ, cũng không đợi được Thượng Tâm nhận điện thoại, nghe điện thoại lại là Thượng Trạm Bắc. Giọng nói rất không thân thiện, Thiệu Phi Phàm được không tự nhiên, nói dãy số điện thoại mới của mình, liền chào rồi cúp điện thoại.
Đánh xe trở về nhà trọ, nhà trọ cũ anh đang ở, tiếp giáp là một chung cư cũ, chỉ là quản lý rất tốt, giữ cửa an ninh của chung cư, thấy anh lạ mặt, liền đề ra nghi vấn, xác định thật sự là anh ở ngôi nhà đó, mới mở cửa ra cho anh.
Nhà trọ lắp ráp rất tốt, cho nên anh đã ở đây nhiều năm, Thiệu Phi Phàm cũng không có thay đổi gian phòng này, chỉ là căn phòng này đã bỏ trống sáu năm rồi. Hơn nữa thiết bị lắp đặt giờ phút này xem ra cũng có chút cũ.
Xốc tấm che bụi lên, quét dọn đơn giản một chút, Thiệu Phi Phàm phát hiện đồ vật trong nhà cần thay thế toàn bộ rồi, lò xo ghế sa lon đã nhảy rồi, TV cùng tủ lạnh cũng cần thay mới, phòng bếp cũng phải đổi, chỉ là, hôm nay anh không còn hơi sức làm mấy việc này. Tắm nước lạnh xong, anh chỉ mặc một cái quần lót rồi lên trên giường ngủ.
4 năm rồi, đã bốn năm anh không có an tâm ngủ như vậy.
Thiệu Phi Phàm an tâm ngủ, vừa cảm giác đã ngủ gần 16h, thế nhưng anh lại không biết, trong khoảng thời gian anh ngủ yên này, thì tiểu đồng chí Thượng Tâm, đang ở Nhà họ Thượng tiếp nhận chất vấn cùng tra hỏi.
Càng thêm không biết là, tiểu đồng chí Thượng Tâm đang bị ép hỏi đến chết, mặc kệ là ai hỏi cái gì đều đem tất cả đẩy tới trên người của anh, cô một mực dùng nước mắt, mắt to nhìn đối phương, vừa vô tội vừa đáng thương mà nói "Con không biết, mọi người đi hỏi Thiệu Phi Phàm đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook