Ngày mai theo ta trở về? Dịch Vân Khanh tuy rằng mặt ngoài không thể hiện gì nhưng không thể tránh khỏi có điểm không thoải mái, sáng sớm hôm sau đã yên lặng cầm theo cung tiễn đi vào trong núi, nguyên bản chỉ là muốn kiếm thêm chút đồ cấp cho cả nhà nhưng bất tri bất giác lại đi tới cửa sơn động. Không có ý muốn tiến vào sơn động, nhưng cứ vô thanh vô tức đứng trước cửa động ngẩn người.

Trời giá rét, tuyết lớn hạ xuống còn chưa tan, nhưng Dịch Vân Khanh giống như là đã quên mất rét lạnh, đến lúc Đông Dương muốn ra ngoài đi lại, phát hiện Dịch Vân Khanh, thì không biết được người đó đã đứng đây bao lâu. Đông Dương cả kinh, vội vã đem người đang bị đông cứng lại kéo vào trong sơn động, cởi áo khoác lông thú trực tiếp đem y đẩy vào ôn tuyền. Đông Dương đứng dậy, Dịch Vân Khanh theo bản năng dùng tay kéo lại. Nhìn góc áo bị giữ chặt, nhìn đôi mắt bi ai của nam nhân, Đông Dương không nhịn được mà mềm lòng: “… Ta đi nấu cho ngươi bát dược.”

Dù cố gắng để bản thân không có chút liên quan nào tới nam nhân này, nhưng nhìn thấy vẻ mặt buồn sầu đứng lặng trong tuyết giá lạnh, vẫn không thể làm như không thấy. Nhớ tới chuyện này, Đông Dương không khỏi cười khổ, mỗi lần đều tự nhắc nhở bản thân phải cách xa nam nhân này, dù cho mặt ngoài kiên định nhưng không tự chủ được lòng mình. Dịch Vân Khanh nói rất đúng. Y sợ hắn, sợ chính là bản thân sẽ không thể tự chủ được mà bị hắn hấp dẫn, có lẽ loại hấp dẫn này là sau khi được gả vào Dịch gia, biết được tình cảnh của Dịch Vân Khanh liền sinh ra thưởng thức, kính nể, còn có chút đồng bệnh tương liên, cùng với đủ loại tình cảm phức tạp khi cùng nhau thân mật, bất tri bất giác tại lúc y còn chưa ý thức được đã thay đổi rất nhiều.

Nghe vậy, Dịch Vân Khanh cũng không buông tay, ngược lại dùng sức kéo Đông Dương xuống ôn tuyền. Nước suối ấm áp bao vây lấy toàn thân làm dịu đi thân thể bị đông cứng, mà trong lòng còn có độ ấm của người này khiến cho nội tâm lạnh như băng của Dịch Vân Khanh như được sưởi ấm lại. Sự khác thường của Dịch Vân Khanh khiến Đông Dương chịu đựng không nhúc nhích, người phía sau có thể đem y toàn bộ ôm vào trong lòng ngực dày lớn. Hai thân thở hơn kém nhau không nhiều nhưng khi tiến sát lại thì vô cùng vừa vặn, giống như vì đối phương mà thân thể chỉ phát triển tới mức đó, phát hiện được điều này, Dịch Vân Khanh càng ôm chặt lấy Đông Dương, hắn thích cái cảm giác trong lòng hắn lúc này.

Mặc quần áo mà ngâm mình ở trong nước cũng không thoải mái, Dịch Vân Khanh hiểu được nhưng vì đang bị nghẹn khuất nên không có tâm tư nghĩ tới điều này, khuôn mặt ở trên vai Đông Dương cọ cọ, ách thanh hỏi: “Ta không phải là thực vô dụng sao?” Đông Dương nội tâm liền động: “… Đại thiếu gia là người thông minh.”

“… Thích đọc sách…”

“… Có thiên phú về cờ…”

“… Còn có thể đàn…”

“… Nhân tài xuất chúng… Vang danh tại Bình Dương phủ…”

Ngày thường nếu được nghe Đông Dương nói như vậy Dịch Vân Khanh nhất định sẽ thật cao hứng, nhưng hôm nay lại không thấy vậy, chỉ lấy mặt cọ cọ “Còn gì nữa?”

“… Bộ dạng hảo…”

Dịch Vân Khanh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục cọ.

“… Gia thế tốt nhưng không hề cao ngạo tự mãn, gây khó dễ người khác…”

“… Hòa hảo với người ngoài…”

“… Hiếu thuận với trưởng bối…”

“… Hữu ái với vãn bối…”

“Và…”

Đông Dương do dự, Dịch Vân Khanh cọ đến nghiện rồi, hỏi: “Còn cái gì?”

“… Còn không mang thù.”

Dịch Vân Khanh buồn cười, nhẹ nhàng ở trên vai y cắn một cái nói: “… Ta nếu tốt như ngươi nói, thì sẽ không bị nhị thúc chèn ép, lão thái gia cũng sẽ không đứng về phe thúc ấy, Liễu thị cũng sẽ không trốn đi mà ngươi sẽ không rời nhà trốn đi rồi không chịu theo ta trở về.”

Lão thái gia ngày thường thiên vị hắn thế nào, cũng không xóa bỏ được chuyện ngày xưa vì Dịch nhị gia mà chèn ép hắn, hắn không phải là người không mang thù, mà là Dịch nhị gia gieo gió đã gặt bão dẫn tới mất mạng, sự thật đã muốn chứng minh ai mới là người thắng cuối cùng.

“Liễu thị trốn đi? Vì cái gì? Nàng rõ ràng đã là chính thê của ngươi, bên cạnh còn có hai người con trai làm bạn.”

Liễu thị là một nữ nhân có tâm cơ, nàng đã lấy được tất cả những gì nàng ta muốn, sao lại còn bỏ đi? Thân phận chính thê của Liễu thị được Đông Dương nói ra một cách thản nhiên như vậy khiến cho trong lòng Dịch Vân Khanh khó chịu:

“… Ta lấy lại thê vị của nàng, vẫn như trước để nàng làm thiếp thất.”

Đông Dương trừng lớn mắt, vô cùng kinh ngạc: “… Vì sao? Liễu thị gả vào Dịch gia cẩn trọng, hiếu thuận đại lão gia đại phu nhân, đối với lão thái gia và lão phu nhân cũng rất cung kính, với đại thiếu gia thì càng hết sức ôn nhu săn sóc, lại sinh cho Dịch gia hai tiểu thiếu gia, có được thê vị cũng là điều hợp lý.”

Dịch Vân Khanh một phen ôm chặt lấy thắt lưng Đông Dương, cả giận: “Thế nào? Đông Dương đối với xử trí này của ta có ý kiến gì sao?”

Đông Dương cử động muốn né tránh, nhưng hai cánh tay ở trên lưng lại như thiết sắt, một chút cũng không động được. “… Liễu thị không có công lao nhưng cũng có khổ lao…”

Dịch Vân Khanh trong tâm thở dài. Hắn hiểu lời nói của Đông Dương, lúc này chính là đơn thuần vì Liễu thị mà tiếc nuối, chỉ đơn thuần cho rằng Liễu thị là vì hắn mà sinh hai người con trai, lại hiếu thuận với cha mẹ, trưởng bối nhà chồng thì xứng đáng được làm chính thê, thế nhưng lại bỏ qua việc Liễu thị luôn nhắm vào y. Nói xấu sau lưng y, khiến y chịu không ít đắng, cũng gây khó dễ với y, đây mới chính xác là một người không mang thù, chân chính lương thiện. “ Đông Dương là nói Liễu thị tuy không có công lao nhưng cũng phải chịu thiệt nhiều, vậy sao Đông Dương không nói tới chính mình? Hơn nữa, Liễu thị cũng không đáng giá để người khác đồng tình. Năm đó, người được gả cho Dịch gia thực chất là tỷ tỷ của nàng ta. Liễu thị vì tư tâm, dùng mê dược hãm hại tỷ tỷ mình cùng một nam phó, sau lại cố tình đem chuyện này lộ ra ngoài, khiến Liễu gia tức giận mà bắt tỷ tỷ nàng vào chùa làm ni cô, để cho nàng gả vào Dịch gia. Rõ ràng người hãm hại tiểu thư Liễu gia là nàng, người vì tỷ tỷ khóc thương nhiều nhất cũng là nàng, một nữ nhân một bộ rắn rết như vậy sao có thể để làm vợ?”

Đông Dương trừng lớn mắt, nếu chuyện này là thật, thời điểm Liễu thị làm ra tội ác lớn như vậy bất quá cũng chỉ là cô nương mười sáu, mười bảy tuổi?! Phải biết rằng hiện nay nữ tử coi trọng nhất chính là thanh danh, cùng một nam phó trải qua một đêm trong một phòng mặc kệ có hay không xảy ra chuyện gì thì cũng đã mất đi trong sạch, trinh tiết của nữ tử cũng bị hủy! Cả đời chỉ có thể làm bạn với Phật, như vậy có bao nhiêu thê lương?

“… Đại thiếu gia biết chuyện này sao lúc trước còn đồng ý lấy Liễu thị?”

Dịch Vân Khanh cười nói: “Việc thú Liễu thị là ý tứ của lão thái gia, khi đó ngươi cũng biết là khoảng thời gian như thế nào, cự tuyệt một Liễu thị thì cũng sẽ có Trương thị hay Tạ thị  gì đó. May mắn gia gia cũng là thật tâm muốn bồi thường cho ta nên tận lực chọn lựa kĩ càng, mà nhị thúc kia của ta chính là ước gì nội nhân của ta không được yên đâu.”

Hắn khi đó mới thú Đông Dương được nửa năm, lời đồn đãi bên ngoài mới yên tĩnh được không lâu, hắn cũng không có tâm đi quản mấy việc này, vả lại, nương tử vốn dĩ cũng không hợp, một tiểu thư mà bị thứ nữ hại, khiến cho mất đi khuê dự cùng hôn sự, chuyện này cũng chỉ có thể nói vị tiểu thư này tài nghệ không bằng người, một cái thứ nữ mà đấu cũng không lại!

“… Ngươi có phải hay không cho rằng ta thực tàn nhẫn?” Đông Dương mở lớn mắt, Dịch Vân Khanh than nhẹ. “… Đông Dương, ta sinh ra là trưởng tôn Dịch gia, bị nhị thúc của mình áp bức hãm hại, ngươi sẽ đồng tình với ai?”

Đông Dương im lặng, y ở Dịch gia năm năm, mặc dù từ trước đến nay vẫn không màng tới thế sự, nhưng mấy việc bị hãm hại và đi hãm hại nghe còn chưa đủ sao? Y nghĩ, y vĩnh viễn không thể thích hợp được với cuộc sống như vậy. “… Liễu thị trốn đi, vậy hai tiểu thiếu gia đâu?”

“Dịch Hạo cùng Dịch Thao đều bị nàng mang đi, nàng cũng mang theo tiền bạc để trong nhà, cùng với khu phòng ở mới, cửa hàng trấn trên bán lấy tiền. Cũng không có gì bất ngờ, nàng ta mang đi số tiền đó cũng đủ để nàng hưởng cuộc sống tương đối sung túc và đem hai người con trai nuôi lớn.”  Có hai huynh đệ Dịch Hạo, Dịch thao bồi nàng dưỡng lão, không phải lo hậu sự, Liễu thị tính nước này thật chuẩn, có lẽ nàng cũng nghĩ hắn thật sự không dám báo quan.

“Đại thiếu gia không báo quan?!” “ Việc này báo quan không có tác dụng mấy, trên người Liễu thị có chứa tuyệt bút tiền tài, chỉ cần nàng ta cẩn thận thì có thể tránh được người truy xét. Mà nguồn gốc số tiền đó thì lại càng không thể để cho quan phủ biết được.” Ở thời điểm bị hạn hán, hắn đem cỏ linh chi đối lấy tiền đem trữ lương thực dược liệu là gạt mọi người trong nhà, ngay cả Đông Dương cũng không rõ ràng.

“… Đại thiếu gia sẽ bỏ qua cho Liễu thị sao?” Dịch Vân Khanh đem trâm gỗ trên tóc Đông  Dương gỡ xuống, làm cho mái tóc đen nhánh tản ra trong nước, tay vươn tới thưởng thức, không đáp mà hỏi lại: “Đông Dương nghĩ ta là một người vô dụng sao?” Đông Dương không cần suy nghĩ, lắc đầu.

Biểu hiện này làm cho Dịch Vân Khanh thực tâm sung sướng, dùng thanh âm nhẹ  nhàng nói: “ Nếu ta không phải là người vô dụng, so với việc truy bắt một vị thiếp thất ngu xuẩn cùng với hai thân nhi tử không có tài cán gì đó, thì không bằng hiện tại sở hữu thao quang dưỡng tuệ1 chờ đợi thời cơ Nhất Phi Trùng Thiên2.” Hắn sẽ không cùng Liễu thị dây dưa, mà là ở lại đây nắm chặt cơ hội chứng minh thực tế rằng hành vi lúc này của ả có bao nhiêu ngu xuẩn!
  1. Thao quang dưỡng tuệ: giấu tài rèn cho đến khi càng giỏi hơn.
  2. Nhất phi trùng thiên: một bước lên trời.
Ở trong ôn tuyền ngâm đủ lâu, Đông Dương đứng dậy thay quần áo rồi đi chuẩn bị cơm chiều, Dịch Vân Khanh thì ngâm mình trong ôn tuyền không muốn đứng dậy, đơn giản là đem quần áo cởi sạch, ngâm người càng thêm thoải mái. Đợi đến lúc Đông Dương đem cơm chiều bày biện trên bàn xong, người này mới lưu luyến không rời mà đứng dậy mặc quần áo. Cơm chiều gồm thịt lộc xào cùng canh cá, còn có thịt lợn rừng xào với măng tuyết, ăn với cơm tẻ, Dịch Vân Khanh ăn không ngừng khen ngon. Cá tươi nấu thành canh nhưng vẫn giữ được hương vị tươi mới của cá. Thịt lộc được ướp vừa vặn, cắt thành từng miếng lớn xao với ớt tỏi, vị cay vô cùng hợp khẩu vị, ăn cùng với cơm, măng tuyết giòn giòn cùng với thịt lợn rừng tỏa ra mĩ hương, xông thẳng vào mũi. Ăn xong, Dịch Vân Khanh vỗ vỗ cái bụng no căng, lộ ra vẻ mỹ mãn.

Nói thật, một thời gian ở sơn động, quen ăn món Đông Dương làm, trở lại nhà, ăn các món của Dư thị làm thật có điểm vô vị. Không phải hắn thiên vị Đông Dương mà chê bai thân mẫu, mà thực sự là Dư thị không có thiên phú nấu nướng, nhiều nhất cũng chỉ biết dùng muối. Nghĩ tới mấy món ăn mà mẫu thân vẫn thường làm ở nhà, Dịch Vân Khanh lại càng phát giác hiện tại có bao nhiêu hạnh phúc.

“Đông Dương.” Thu dọn xong bàn ăn, lau tay ngồi vào bên cạnh, Đông Dương đưa mắt nhìn hắn. Dịch Vân Khanh từ trong tay áo lấy ra thư hòa ly mà lúc trước Đông Dương để lại, để ra cho Đông Dương nhìn rõ. Phía cuối ly thư có hai chữ rõ ràng không phải là cùng một người viết.

Vô hiệu! ( ý là không đồng ý nhưng hiện tại editor chưa nghĩ dc từ nào hai chữ mà ổn hơn nên dùng tạm T.T) 

Đông Dương nhướng mày quan sát Dịch Vân Khanh đang tỏ ra ngây thơ, cũng không nghĩ được ngay sau đó thư hòa ly liền bị ném vào đống lửa. Đông Dương tức giận, dưới tình thế cấp bách đi cứu, mắt thấy y sẽ bị bỏng Dịch Vân Khanh liền nhanh tay bắt lấy tay y. “Cẩn thận!”

Trơ mắt nhìn bức ly thư bị đốt thành tro tàn, Đông Dương mang vẻ mặt phức tạp, trừng Dịch Vân Khanh: “Đại thiếu gia bỗng chốc trở nên ngây thơ như vậy sao?”

Dịch Vân Khanh cười thầm, chỉ cần có thể đem Đông Dương trở về, hắn cũng không ngại ra vẻ ngây thơ: “Ngươi viết một bức ta liền đốt một bức, dù sao thì ta cũng sẽ không cho phép.”

“Ngươi!”

“ Đông Dương.” Gắt gao nắm lấy tay y, Dịch Vân Khanh cười nhu hòa, “…Ngày mai theo ta trở về được không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương