Nam thê của Tể tướng
-
Chương 26: Liễu thị trốn đi
“… Đông Dương… Đông… Dương…” Thanh âm thanh cao ngày thường lúc này lại trầm thấp, ám ách mang theo dục vọng, một đôi cánh tay gắt gao ôm chặt người trong lòng, người trong lòng trên da thịt cũng đã giăng đầy những dấu hôn.
Đã bị khơi lên dục vọng, Đông Dương khó nhịn xoay đầu, tựa hồ muốn thoát ra khỏi vòng tay của người phía sau, nhưng đôi cánh tay kia vẫn bất động khiến cho y một phân cũng không thể động đậy, Đông Dương nóng nảy. Dưới tình thế cấp bách, cũng bất chấp cái gì lễ tiết, quay lại đánh một cái tát lên mặt Dịch Vân Khanh, khuôn mặt đỏ bừng vừa vì xấu hổ vừa vì tức giận mắng: “…Dịch Vân Khanh!…Ngươi…. Đừng để ta phải ra tay nặng hơn!
Dịch Vân Khanh ngẩn ra, hắn giật mình cũng không phải vì cái tát này, mà đâu là lần đầu tiên Đông Dương gọi tên hắn. Đau đớn trên mặt nhắc nhở hắn vừa rồi là thật, nội tâm sung sướng làm cho hắn nhịn không được mà đem người mãnh liệt ôm vào người, trán kề trán, ý cười trên mặt đều không giấu đi được, thanh âm trầm thấp nói: “… Đây là lần đầu tiên ngươi gọi tên ta. Đông Dương. Ta rất vui.” (TS: mới phát hiện ra thằng công cũng rất M)
Bất giác Đông Dương thấy mặt đỏ lên, trong mắt hiện lên kích động, gầm nhẹ: “Buông!”
“Không! Vĩnh viễn cũng không buông!” Hai cánh tay càng siết chặt hơn, giữa hai người cơ hồ không còn có khe hở. Thân thể nóng bỏng dán lấy nhau, tiếng trái tim đập mạnh chính là minh chứng cảm tình của đối phương. “Đông Dương… Đông Dương.. Ta nóng quá… Thật là khó chịu… Ngươi giúp ta được không?… Mau giúp ta…” Dục vọng ngày càng mãnh liệt khiến cho Dịch Vân Khanh không còn giữ nổi thanh tỉnh, có lẽ hắn cũng mượn cơ hội say rượu này để đem người bắt tới tay, nhưng chuyện này cũng có thể đem người ta đẩy xa hơn. Hắn không muốn như vậy, không muốn ép buộc y, người này là người hắn vừa ý, là người hắn nguyện dùng cả đời để đổi lấy.
Hai thân hình dính chặt thoáng tách ra một cái khe hở, Dịch Vân Khanh cởi ra khố của hai người, giải phóng cho trụ thể nóng bỏng kiêu ngạo, một tay ôm thắt lưng y, dùng sức áp sát chính mình để lửa nóng của hai người gắt gao tiếp xúc.
Đông Dương liền cắn chặt khớp hàm, nhưng vẫn có tiếng than nhẹ thoát ra ngoài.
Tiếng rên ngọt nhẹ ở bên tai Dịch Vân Khanh nổ tung, như một loại ủng hộ hắn, can đảm bắt lấy lửa nóng của hai người, vuốt ve, ma xát, thưởng thức. Hai khối thân thể gắt gao quấn quanh, giao cảnh tư ma, hô hấp càng ngày càng gấp khiến cho đối phương khó thể kìm nén được rung động muốn giải phóng.
“… Đông Dương!…” Ở thời điểm đạt được đỉnh khoái cảm phóng thích, Dịch Vân Khanh gầm nhẹ một tiếng, ngăn chặn thân mình giãy dụa của Đông Dương rồi hôn xuống, đem tiếng rên ngọt ngào từ khóe miệng nuốt vào trong bụng.
Không thể phát ra âm thanh, lại bị ôm chặt, lửa nóng trong cơ thể khiến y không còn nhiều lý trí, vào giờ khắc này Đông Dương thật sự cho rằng y sẽ bi nam nhân này ăn đến không còn một mảnh.
Tình triều mãnh liệt còn chưa hoãn xuống, Dịch Vân Khanh lại cảm thấy nóng lên, có chút dở khóc dở cười. Dùng tay xoa xoa người dưới thân vẫn còn đang mơ hồ, liếm liếm yết hầu, thanh âm trầm thấp nói: “… Đông Dương… Chuyện này không thể trách ta… Muốn trách thì hãy trách rượu của ngươi ngâm thật tốt…”
Đông Dương hoảng sợ trừng lớn mắt, nhưng thân mình vô lực sao có thể là đối thủ với nam nhân cường tráng? Chỉ có thể run rẩy thừa nhận âu yếm của nam nhân, lại bị khơi mào dục vọng, lại bắn ra. Cho đến khi không còn thể tiếp nhận nữa.
Ngày hôm sau, Đông Dương phá lệ ngủ dậy muộn. Chờ y tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Trái lại, Dịch Vân Khanh lại là vẻ mặt thần thanh khí sảng, tâm tình rất tốt, đi đường cũng giống như đang nhảy lên vậy.
“Tỉnh?” Dịch Vân Khanh từ phòng bếp bưng ra hai chén, nhìn thấy Đông Dương rời giường mặc y phục, nhãn tình sáng lên nhanh chân chạy tới. Nhưng nghênh đón hắn không phải là khuôn mặt tươi cười của Đông Dương, mà là một cái tát thật mạnh. Lực đạo trên tay khiến Dịch Vân Khanh bị đánh tỉnh.
“Chỗ này của ta không chào đón ngươi, thỉnh trở về.”
Dịch Vân Khanh giật mình: “Đông Dương, ta biết chuyện tối qua là do ta lỗ mãng, nhưng ta…”
Không nói tới còn tốt, nhắc tới lại khiến Đông Dương tức giận: “Ngươi có đi hay không? Ngươi không đi thì ta đi!” Nói xong cũng không tiếp tục mặc y phục mà muốn lập tức xỏ giày rời đi.
Chưa từng thấy Đông Dương tức giận như vậy khiến Dịch Vân Khanh luống cuống, lung tung đem người ấn trở về giường, còn phủ thêm một lớp áo choàng bên ngoài, vội la lên: “Đông Dương, Đông Dương, ngươi hãy nghe ta nói…”
“Ta không nghe! Ta không nghe! Ngươi cút cho ta cút cho ta!” Này là chuyện gì? Y rõ ràng đã ly khai nhưng vì cái gì mà hắn lại bò tới đây? Y không muốn dây dưa giờ muốn chạy trốn cũng không được sao? Y chỉ muốn một cuộc sống bình yên, chẳng lẽ điều này cũng không được phép? Y thiếu hắn cái gì? “Ta chỉ cần một cuộc sống thầm lặng, chẳng lẽ điều này cũng không được sao? Dịch Vân Khanh, coi như ta kính nhờ người được không? Buông tha cho ta, không cần lại đến đây quấy rầy ta, để cho ta được bình thản trải qua nửa cuộc đời còn lại.”
Dịch Vân Khanh dùng sức đem Đông Dương ôm vào trong lòng, nghe tiếng bi thương của người trong lòng khiến hắn lòng đau như cắt. Thật lâu sau, thấy người trong lòng đã bình tĩnh lại, nói: “Ta có thể đi. Nhưng Đông Dương, ta cũng xin ngươi đừng chạy trốn, hảo hảo ngẫm lại, vì cái gì lại không cho ta lưu lại chỗ này, thật sự chán ghét ta đến vậy sao? Sợ ta ở lại nơi này ảnh hưởng tới ngươi sao? Biết rõ rằng ta muốn thứ gì, nhưng tại sao luôn bày ra bộ dáng như không biết? Ta vì ngươi mà nói, thật tâm như vậy cũng không chút nào khiến ngươi động tâm sao?”
Đông Dương phản bác: “Ta không có thứ đó, ta chỉ cầu ngươi rời đi để ta được tự do.”
Dịch Vân Khanh tức giận, giống như trừng phạt mà dùng ngón tay áp lên đôi môi đỏ mọng do tối qua bị hút vẫn còn sưng đỏ chưa tiêu: “Khẩu thị tâm phi1! Trong ngoài không đồng nhất!” Tiến lên cắn miệng y giống như trút ra tiết hận mà để lại dấu răng, nói: “Nếu, nếu ta không khiến ngươi động tâm, thì cho dù ta có xa hay gần ngươi đến đâu cũng không ảnh hưởng được tới ngươi.” Hắn là một người tinh tế có thể nhìn thấu người khác, lo âu cùng bất an của Đông Dương, hắn đều xem ở trong mắt, sớm phát hiện ở sâu trong thân thể ấy có loại cảm xúc không muốn rời khỏi hắn, còn có một loại lo sợ, lo sợ đó vốn dĩ khiến hắn nghĩ không còn hi vọng nhưng nay đã có chút trỗi dậy. Hắn không muốn ép buộc y, nhưng nếu hắn không theo đuổi y, người này sẽ lại lui về vỏ bọc của chính mình, vĩnh viễn sẽ không chịu bước ra ngoài: “Diện điều2 đã lạnh, ta lại đi lấy một chén, nhìn ngươi ăn xong ta sẽ đi.” Một lần nữa đi lấy diện điều, cùng Đông Dương ăn, Dịch Vân Khanh giữ đúng lời rời đi.
1.Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.
2.Diện điều: mì sợi.
Đông Dương không tiễn, một lần nữa đối diện với hoàn cảnh một mình trong sơn động, Đông Dương phát hiện y cũng không có vui sướng như trong tưởng tượng, bất tri bất giác3mà ngẫn người, ngón tay vô tình xoa xoa đôi môi, nơi đó tựa hồ còn lưu lại cảm giác đau khi bị nam nhân cắn lên.
Liễu thị mang theo hai huynh đệ Dịch Hạo Dịch Thao trốn đi. Mang theo ngoài Dịch Hạo Dịch Thao, tiền bạc ngân phiếu cất ở trong nhà cũng mang theo, ngay cả cửa hàng cùng căn nhà mới đều đã bán cho cửa hàng trấn trên, Đại lão gia cùng Dư thị ở nhà không hề phát hiện ra, chỉ đến lúc người đã mua khu nhà mới của Dịch gia tìm đến đòi nhà ở, thì đại lão gia cùng Dư thị mới biết được Liễu thị ngày thường hiền thục lại có thể làm ra loại chuyện như vậy.
Tất cả mọi người đều ngốc lăng, Dịch Vân Khanh lúc trước khi về nhà còn đang sung sướng cũng sợ run lên. Hắn đã nghĩ Liễu thị cũng sẽ không chịu an phận, nhưng không nghĩ nàng lại dám làm ra loại chuyện như này.
Dịch Vân Khanh về tới nhà thì người tới đòi nhà đã bị Dịch lão thái gia đuổi về, khu nhà ở mới này đã được Dịch lão thái gia dùng hai trăm lượng bạc mua lại, còn về phần cửa hàng ở trấn trên thì vì đối phương đưa ra giá quá cao, Dịch lão thái gia tạm thời chưa mua lại.
Trong nhà chính, Dư thị cùng lão phu nhân hai mắt đỏ bừng, các nàng là người lo chuyện trong nhà, nghĩ đến nát đầu cũng không nghĩ tới Liễu thị lại trốn khỏi nhà, mang theo hai đứa con trai lại còn cầm hết tiền bạc trong nhà, sự việc này mà bị báo quan đến lúc bị bắt được chính là tội phải vào tù!
Lão thái gia cùng đại lão gia cũng tức giận, đại lão gia nhìn về phía Dịch Vân Khanh vẫn đang trấn định đứng đó, cả giận: “Khanh nhi, ngày mai ngươi phải lên thị trấn báo quan phủ, ta không tin một nữ nhân như nó mang theo hai đứa nhỏ có thể trốn xa được!”
Dịch Vân Khanh suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không thể báo quan được. Chúng ta thật vất vả mới dung nhập được vào trong thôn khiến cho quan trên quên đi Dịch gia chúng ta, lúc này nếu báo quan chắc chắn sẽ khiến mọi người bàn ra nói vào. Mặc kệ là có bắt được người hay không, cũng đã một lần nữa khiến cho quan phủ chú ý.”
Lão thái gia gật đầu, việc này không chỉ không thể báo quan mà còn phải cần âm thầm xử lý, thứ nhất nhà có thiếp thất trốn đi là không phải chuyện tốt đẹp gì, thứ hai sợ những người có tâm cơ lấy việc này ra để gây khó dễ cho Dịch gia.
Lão phu nhân giương mắt, cả giận: “Chẳng lẽ cứ như vậy tiện nghi cho con tiện nhân đó?!”
Mọi người đều nhìn về phía Dịch Vân Khanh, Liễu thị là thiếp thất lại bỏ trốn, về lễ nghĩa cũng là chuyện không đẹp mặt của Dịch Vân Khanh, là người bị thiệt nhất nhưng cũng là người trấn định nhất. “Nãi nãi, ta vẫn luôn tin vào ác giả ác báo, Liễu thị nếu như phạm phải chuyện thiên địa bất dung như vậy thì một ngày nào đó sẽ phải chịu hậu quả thôi.” Hắn đã từng nói chỉ cần Liễu thị an phận thủ thường, hắn hứa sẽ bảo đảm cho nàng cả đời vinh hoa phú quý, nhưng Liễu thị nếu đã mang theo khối gia tài đó trốn đi thì sau này cũng đừng trách hắn không nể tình.
Đã bị khơi lên dục vọng, Đông Dương khó nhịn xoay đầu, tựa hồ muốn thoát ra khỏi vòng tay của người phía sau, nhưng đôi cánh tay kia vẫn bất động khiến cho y một phân cũng không thể động đậy, Đông Dương nóng nảy. Dưới tình thế cấp bách, cũng bất chấp cái gì lễ tiết, quay lại đánh một cái tát lên mặt Dịch Vân Khanh, khuôn mặt đỏ bừng vừa vì xấu hổ vừa vì tức giận mắng: “…Dịch Vân Khanh!…Ngươi…. Đừng để ta phải ra tay nặng hơn!
Dịch Vân Khanh ngẩn ra, hắn giật mình cũng không phải vì cái tát này, mà đâu là lần đầu tiên Đông Dương gọi tên hắn. Đau đớn trên mặt nhắc nhở hắn vừa rồi là thật, nội tâm sung sướng làm cho hắn nhịn không được mà đem người mãnh liệt ôm vào người, trán kề trán, ý cười trên mặt đều không giấu đi được, thanh âm trầm thấp nói: “… Đây là lần đầu tiên ngươi gọi tên ta. Đông Dương. Ta rất vui.” (TS: mới phát hiện ra thằng công cũng rất M)
Bất giác Đông Dương thấy mặt đỏ lên, trong mắt hiện lên kích động, gầm nhẹ: “Buông!”
“Không! Vĩnh viễn cũng không buông!” Hai cánh tay càng siết chặt hơn, giữa hai người cơ hồ không còn có khe hở. Thân thể nóng bỏng dán lấy nhau, tiếng trái tim đập mạnh chính là minh chứng cảm tình của đối phương. “Đông Dương… Đông Dương.. Ta nóng quá… Thật là khó chịu… Ngươi giúp ta được không?… Mau giúp ta…” Dục vọng ngày càng mãnh liệt khiến cho Dịch Vân Khanh không còn giữ nổi thanh tỉnh, có lẽ hắn cũng mượn cơ hội say rượu này để đem người bắt tới tay, nhưng chuyện này cũng có thể đem người ta đẩy xa hơn. Hắn không muốn như vậy, không muốn ép buộc y, người này là người hắn vừa ý, là người hắn nguyện dùng cả đời để đổi lấy.
Hai thân hình dính chặt thoáng tách ra một cái khe hở, Dịch Vân Khanh cởi ra khố của hai người, giải phóng cho trụ thể nóng bỏng kiêu ngạo, một tay ôm thắt lưng y, dùng sức áp sát chính mình để lửa nóng của hai người gắt gao tiếp xúc.
Đông Dương liền cắn chặt khớp hàm, nhưng vẫn có tiếng than nhẹ thoát ra ngoài.
Tiếng rên ngọt nhẹ ở bên tai Dịch Vân Khanh nổ tung, như một loại ủng hộ hắn, can đảm bắt lấy lửa nóng của hai người, vuốt ve, ma xát, thưởng thức. Hai khối thân thể gắt gao quấn quanh, giao cảnh tư ma, hô hấp càng ngày càng gấp khiến cho đối phương khó thể kìm nén được rung động muốn giải phóng.
“… Đông Dương!…” Ở thời điểm đạt được đỉnh khoái cảm phóng thích, Dịch Vân Khanh gầm nhẹ một tiếng, ngăn chặn thân mình giãy dụa của Đông Dương rồi hôn xuống, đem tiếng rên ngọt ngào từ khóe miệng nuốt vào trong bụng.
Không thể phát ra âm thanh, lại bị ôm chặt, lửa nóng trong cơ thể khiến y không còn nhiều lý trí, vào giờ khắc này Đông Dương thật sự cho rằng y sẽ bi nam nhân này ăn đến không còn một mảnh.
Tình triều mãnh liệt còn chưa hoãn xuống, Dịch Vân Khanh lại cảm thấy nóng lên, có chút dở khóc dở cười. Dùng tay xoa xoa người dưới thân vẫn còn đang mơ hồ, liếm liếm yết hầu, thanh âm trầm thấp nói: “… Đông Dương… Chuyện này không thể trách ta… Muốn trách thì hãy trách rượu của ngươi ngâm thật tốt…”
Đông Dương hoảng sợ trừng lớn mắt, nhưng thân mình vô lực sao có thể là đối thủ với nam nhân cường tráng? Chỉ có thể run rẩy thừa nhận âu yếm của nam nhân, lại bị khơi mào dục vọng, lại bắn ra. Cho đến khi không còn thể tiếp nhận nữa.
Ngày hôm sau, Đông Dương phá lệ ngủ dậy muộn. Chờ y tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Trái lại, Dịch Vân Khanh lại là vẻ mặt thần thanh khí sảng, tâm tình rất tốt, đi đường cũng giống như đang nhảy lên vậy.
“Tỉnh?” Dịch Vân Khanh từ phòng bếp bưng ra hai chén, nhìn thấy Đông Dương rời giường mặc y phục, nhãn tình sáng lên nhanh chân chạy tới. Nhưng nghênh đón hắn không phải là khuôn mặt tươi cười của Đông Dương, mà là một cái tát thật mạnh. Lực đạo trên tay khiến Dịch Vân Khanh bị đánh tỉnh.
“Chỗ này của ta không chào đón ngươi, thỉnh trở về.”
Dịch Vân Khanh giật mình: “Đông Dương, ta biết chuyện tối qua là do ta lỗ mãng, nhưng ta…”
Không nói tới còn tốt, nhắc tới lại khiến Đông Dương tức giận: “Ngươi có đi hay không? Ngươi không đi thì ta đi!” Nói xong cũng không tiếp tục mặc y phục mà muốn lập tức xỏ giày rời đi.
Chưa từng thấy Đông Dương tức giận như vậy khiến Dịch Vân Khanh luống cuống, lung tung đem người ấn trở về giường, còn phủ thêm một lớp áo choàng bên ngoài, vội la lên: “Đông Dương, Đông Dương, ngươi hãy nghe ta nói…”
“Ta không nghe! Ta không nghe! Ngươi cút cho ta cút cho ta!” Này là chuyện gì? Y rõ ràng đã ly khai nhưng vì cái gì mà hắn lại bò tới đây? Y không muốn dây dưa giờ muốn chạy trốn cũng không được sao? Y chỉ muốn một cuộc sống bình yên, chẳng lẽ điều này cũng không được phép? Y thiếu hắn cái gì? “Ta chỉ cần một cuộc sống thầm lặng, chẳng lẽ điều này cũng không được sao? Dịch Vân Khanh, coi như ta kính nhờ người được không? Buông tha cho ta, không cần lại đến đây quấy rầy ta, để cho ta được bình thản trải qua nửa cuộc đời còn lại.”
Dịch Vân Khanh dùng sức đem Đông Dương ôm vào trong lòng, nghe tiếng bi thương của người trong lòng khiến hắn lòng đau như cắt. Thật lâu sau, thấy người trong lòng đã bình tĩnh lại, nói: “Ta có thể đi. Nhưng Đông Dương, ta cũng xin ngươi đừng chạy trốn, hảo hảo ngẫm lại, vì cái gì lại không cho ta lưu lại chỗ này, thật sự chán ghét ta đến vậy sao? Sợ ta ở lại nơi này ảnh hưởng tới ngươi sao? Biết rõ rằng ta muốn thứ gì, nhưng tại sao luôn bày ra bộ dáng như không biết? Ta vì ngươi mà nói, thật tâm như vậy cũng không chút nào khiến ngươi động tâm sao?”
Đông Dương phản bác: “Ta không có thứ đó, ta chỉ cầu ngươi rời đi để ta được tự do.”
Dịch Vân Khanh tức giận, giống như trừng phạt mà dùng ngón tay áp lên đôi môi đỏ mọng do tối qua bị hút vẫn còn sưng đỏ chưa tiêu: “Khẩu thị tâm phi1! Trong ngoài không đồng nhất!” Tiến lên cắn miệng y giống như trút ra tiết hận mà để lại dấu răng, nói: “Nếu, nếu ta không khiến ngươi động tâm, thì cho dù ta có xa hay gần ngươi đến đâu cũng không ảnh hưởng được tới ngươi.” Hắn là một người tinh tế có thể nhìn thấu người khác, lo âu cùng bất an của Đông Dương, hắn đều xem ở trong mắt, sớm phát hiện ở sâu trong thân thể ấy có loại cảm xúc không muốn rời khỏi hắn, còn có một loại lo sợ, lo sợ đó vốn dĩ khiến hắn nghĩ không còn hi vọng nhưng nay đã có chút trỗi dậy. Hắn không muốn ép buộc y, nhưng nếu hắn không theo đuổi y, người này sẽ lại lui về vỏ bọc của chính mình, vĩnh viễn sẽ không chịu bước ra ngoài: “Diện điều2 đã lạnh, ta lại đi lấy một chén, nhìn ngươi ăn xong ta sẽ đi.” Một lần nữa đi lấy diện điều, cùng Đông Dương ăn, Dịch Vân Khanh giữ đúng lời rời đi.
1.Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.
2.Diện điều: mì sợi.
Đông Dương không tiễn, một lần nữa đối diện với hoàn cảnh một mình trong sơn động, Đông Dương phát hiện y cũng không có vui sướng như trong tưởng tượng, bất tri bất giác3mà ngẫn người, ngón tay vô tình xoa xoa đôi môi, nơi đó tựa hồ còn lưu lại cảm giác đau khi bị nam nhân cắn lên.
- Bất tri bất giác: không cảm thấy gì.
Liễu thị mang theo hai huynh đệ Dịch Hạo Dịch Thao trốn đi. Mang theo ngoài Dịch Hạo Dịch Thao, tiền bạc ngân phiếu cất ở trong nhà cũng mang theo, ngay cả cửa hàng cùng căn nhà mới đều đã bán cho cửa hàng trấn trên, Đại lão gia cùng Dư thị ở nhà không hề phát hiện ra, chỉ đến lúc người đã mua khu nhà mới của Dịch gia tìm đến đòi nhà ở, thì đại lão gia cùng Dư thị mới biết được Liễu thị ngày thường hiền thục lại có thể làm ra loại chuyện như vậy.
Tất cả mọi người đều ngốc lăng, Dịch Vân Khanh lúc trước khi về nhà còn đang sung sướng cũng sợ run lên. Hắn đã nghĩ Liễu thị cũng sẽ không chịu an phận, nhưng không nghĩ nàng lại dám làm ra loại chuyện như này.
Dịch Vân Khanh về tới nhà thì người tới đòi nhà đã bị Dịch lão thái gia đuổi về, khu nhà ở mới này đã được Dịch lão thái gia dùng hai trăm lượng bạc mua lại, còn về phần cửa hàng ở trấn trên thì vì đối phương đưa ra giá quá cao, Dịch lão thái gia tạm thời chưa mua lại.
Trong nhà chính, Dư thị cùng lão phu nhân hai mắt đỏ bừng, các nàng là người lo chuyện trong nhà, nghĩ đến nát đầu cũng không nghĩ tới Liễu thị lại trốn khỏi nhà, mang theo hai đứa con trai lại còn cầm hết tiền bạc trong nhà, sự việc này mà bị báo quan đến lúc bị bắt được chính là tội phải vào tù!
Lão thái gia cùng đại lão gia cũng tức giận, đại lão gia nhìn về phía Dịch Vân Khanh vẫn đang trấn định đứng đó, cả giận: “Khanh nhi, ngày mai ngươi phải lên thị trấn báo quan phủ, ta không tin một nữ nhân như nó mang theo hai đứa nhỏ có thể trốn xa được!”
Dịch Vân Khanh suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không thể báo quan được. Chúng ta thật vất vả mới dung nhập được vào trong thôn khiến cho quan trên quên đi Dịch gia chúng ta, lúc này nếu báo quan chắc chắn sẽ khiến mọi người bàn ra nói vào. Mặc kệ là có bắt được người hay không, cũng đã một lần nữa khiến cho quan phủ chú ý.”
Lão thái gia gật đầu, việc này không chỉ không thể báo quan mà còn phải cần âm thầm xử lý, thứ nhất nhà có thiếp thất trốn đi là không phải chuyện tốt đẹp gì, thứ hai sợ những người có tâm cơ lấy việc này ra để gây khó dễ cho Dịch gia.
Lão phu nhân giương mắt, cả giận: “Chẳng lẽ cứ như vậy tiện nghi cho con tiện nhân đó?!”
Mọi người đều nhìn về phía Dịch Vân Khanh, Liễu thị là thiếp thất lại bỏ trốn, về lễ nghĩa cũng là chuyện không đẹp mặt của Dịch Vân Khanh, là người bị thiệt nhất nhưng cũng là người trấn định nhất. “Nãi nãi, ta vẫn luôn tin vào ác giả ác báo, Liễu thị nếu như phạm phải chuyện thiên địa bất dung như vậy thì một ngày nào đó sẽ phải chịu hậu quả thôi.” Hắn đã từng nói chỉ cần Liễu thị an phận thủ thường, hắn hứa sẽ bảo đảm cho nàng cả đời vinh hoa phú quý, nhưng Liễu thị nếu đã mang theo khối gia tài đó trốn đi thì sau này cũng đừng trách hắn không nể tình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook