Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng
Chương 14: Phòng Cháy Phòng Trộm Phòng Tiểu Thụ (14)

Edt: Mítt

~~~~~~~

Nếu mỗi tiểu thuyết nữ chủ đều là thánh mẫu bạch liên hoa, trà xanh biểu, không có một chút chỉ số thông minh nào, uổng cho hào quang của vai chính, như vậy người đọc sẽ còn tiếp tục xem sao?

Cũng vì tô đậm pháo hôi hoặc nữ phụ rất mạnh mẽ, thuận tiện bôi đen nói xấu nữ chủ để che dấu tâm lí phản xã hội của bọn họ mà thôi.

Nói cho cùng nếu cô là tác giả, tuyệt đối sẽ không lợi dụng thời gian một hai năm đi xây dựng tâm lý nhân vật chính âm u cặn bã đâu.

Nhưng nếu pháo hôi, nữ phụ nguyện ý muốn tra nam, cô sẽ chắp tay dâng lên.

Chỉ là, muốn để Tô Mê cô chắp tay nhường lại, cũng phải trả giá một ít mới được đấy.

Đôi mắt sâu kín lóe lóe, Tô Mê dứt khoát chặt đứt liên hệ với hệ thống, từ chỗ tối đi ra ngoài.

“A Sâm, Cẩm Dư, nhìn xem em mang đến cái gì ngon cho hai người này.”

Tô Mê ý cười dịu dàng đi đến chỗ hai người, tựa hồ không cảm thấy hành vi thân mật của hai có chỗ nào không ổn.

Mộ Dung Sâm nghe được động tĩnh, vội vàng đẩy Lâm Cẩm Dư đang kề sát mình ra, thần sắc hơi hoảng đón Tô Mê.

“Mê Mê, em cuối cùng cũng tới, anh rất nhớ em.”

Hắn lại chột dạ mà bất an, giống như chỉ có đem Tô Mê gắt gao ôm vào trong ngực, trong lòng mới có thể yên tâm một ít.

Tô Mê cố nén xúc động muốn tránh thoát ôm ấp của hắn.

Nhưng trong nháy mắt, đối diện với ánh mắt nhìn qua của Lâm Cẩm Dư, Tô Mê liền đỏ mặt đem hắn đẩy ra.

“A Sâm, có người ở đây.”

Lâm Cẩm Dư bất động thanh sắc, đánh giá bộ dáng thiếu nữ thẹn thùng nội liễm, trong lòng xùy một cái.

Thật không hiểu, loại nữ chủ bạch liên hoa này làm sao lại có nhiều người yêu như vậy?

Xem ra vị diện này, rất nhanh là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

“Cẩm Dư, anh xuất viện nhanh như vậy sao?” Tô Mê ôn nhu nói.

Nghe nữ chủ gọi mình, Lâm Cẩm Dư xả môi hỏi lại.

“Xuất viện sớm một chút không tốt sao, chẳng lẽ Mê Mê không muốn anh xuất viện?”

Tô Mê ngẩn ra, không nghĩ tới bị Lâm Cẩm Dư đánh lại một cái.

Không thể không nói, nữ ký chủ xuyên thành nam phụ, có thể vận dụng đặc tính nào đó của bản thân, càng tiện để đả động nam chủ.

Nhưng nếu lúc này Lâm Cẩm Dư là một cô gái mà nói sẽ lấy được độ hảo cảm cực cao của Mộ Dung Sâm, như vậy Mộ Dung Sâm nhất định sẽ hướng về Lâm Cẩm Dư.

Nhưng vị mau xuyên giả này, hình như còn chưa rõ ràng vị trí của mình ở trong lòng Mộ Dung Sâm.

Chỉ thấy ngay sau đó, Mộ Dung Sâm liền cau mày, ánh mắt âm trầm trừng Lâm Cẩm Dư.

“Mê Mê rõ ràng không phải ý này, lý giải của cậu có phải có vấn đề hay không?”

Lâm Cẩm Dư nghe hệ thống nhắc nhở độ hảo cảm của nam chủ đối với mình lập tức tuột xuống 10 điểm, không tiếng động nghẹn một chút nói không nên lời.

Tại sao lại như vậy, chẳng lẽ nam chủ không nên vì mình nói chuyện sao?

Hừ, đều do nữ chủ, nhất định lại là hào quang của nữ chủ quấy phá!

Lâm Cẩm Dư rất nhanh liền phản ứng lại, vội cười nói...

“Mê Mê, anh chỉ là đùa một chút, Mê Mê nhất định sẽ không trách anh đúng không?”

“Em làm sao sẽ trách anh chứ, đúng thật là em nói chuyện có chút không ổn, A Sâm, anh không cần hung dữ với Cẩm Dư như vậy.”

Thời điểm Tô Mê nói lời này, tự mình cũng cảm thấy nếu có hiệu ứng mà nói, hiện tại quanh thân cô nhất định là mang theo ánh sáng lung linh của bạch liên hoa.

Kết quả, cô vừa mới nói xong, liền thấy trong ánh mắt Lâm Cẩm Dư hiện lên một tia khinh miệt.

Trùng hợp ánh mắt này lại bị Mộ Dung Sâm thấy được..

Ngay sau đó, độ hảo cảm của nam chủ đối với mình lại giảm thêm 10 điểm, cả người Lâm Cẩm Dư nháy mắt liền không ổn!

Sao lại thế này, nam chủ không phải đã cùng mình phát sinh quan hệ sao, vì sao nữ chủ chỉ nói hai câu, liền giảm 20 điểm hảo cảm?

Đúng vậy, nhất định lại là hào quang của nữ chủ quấy phá!

Hiện tại xem ra, lựa chọn xuất viện, là một quyết định sai lầm.

Nếu thành thật ở bệnh viện, không đến hai ngày là có thể thành công cùng nam chủ tiến thêm một bước.

Hiện giờ chỉ cần có nữ chủ ở đây, độ hảo cảm của nam chủ đối với mình nhất định không có biện pháp bay lên, xem ra phải nghĩ biện pháp khác, đem nữ chủ tách ra mới được.

Nghĩ vậy, Lâm Cẩm Dư rũ mí mắt, che lại một tia hung ác nham hiểm hiện lên nơi đáy mắt.

……

Ba người ở nhà ăn ăn cơm, vừa lúc buổi chiều không có tiết học, Lâm Cẩm Dư đề nghị đi ra ngoài dạo.

Mộ Dung Sâm cũng cảm thấy đã lâu không có cùng Tô Mê đi dạo phố, liền gật đầu đồng ý.

Tô Mê không có ý kiến, nói cho cùng vai cô diễn chính là tiểu bạch thỏ ôn nhu ngoan ngoãn, chỉ lo nghe lời là được.

Lúc đầu Mộ Dung Sâm nói lái xe đi trung tâm mua sắm ở gần trường, nhưng Lâm Cẩm Dư nói, mới vừa cơm nước xong, muốn tản bộ, ba người liền ra cổng trường.

Lúc này, Lâm Cẩm Dư nói: “Hai người khát không, tôi đi mua nước.”

Giác quan thứ sáu của Tô Mê nói cho cô biết, Lâm Cẩm Dư nhất định có mục đích gì khác, cô chớp chớp mắt nói.

“A Sâm, nếu không anh đi mua đi, Cẩm Dư mới xuất viện, đừng để anh ấy vất vả quá. "

“Được, hai người ở đây chờ anh.”

Gần trường học có tiệm tạp hóa, Mộ Dung Sâm gật gật đầu, không nói hai lời trực tiếp đi qua.

Lâm Cẩm Dư nhíu mày, sau đó ánh mắt lóe lóe.

“Mê Mê, nếu không chúng ta đi công viên nhỏ đối diện ngồi chờ đi?”

“Nhưng đợi lát nữa A Sâm…….”

“Yên tâm, chúng ta ở ngay đối diện, cậu ấy vừa trở về liền nhìn thấy chúng ta.” Lâm Cẩm Dư lôi kéo cánh tay cô, liền đi qua đường cái.

Bước chân hắn có chút nhanh, Tô Mê hầu như là bị hắn kéo đi.

Mà đúng lúc này, một chiếc xe hơi màu đen đột nhiên tăng tốc, chạy thẳng về phía hai người.

“Mê Mê!” giọng nói Mộ Dung Sâm nôn nóng từ phía sau vang lên.

Tô Mê đột nhiên quay đầu, liền thấy chiếc xe kia đang chuẩn bị đụng mình ——

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thân thể cứng đờ nháy mắt bị một lực đạo mạnh mẽ đột nhiên đẩy ngã, Tô Mê hung hăng té ngã trên mặt đất.

Khuỷu tay truyền đến một trận đau nhức đồng thời bánh xe cùng mặt đường ma xát tạo ra một đạo tiếng vang chói tai.

Ngay sau đó, xe hơi màu đen lần thứ hai gia tốc, trong chớp mắt thoát khỏi hiện trường.

“Mê Mê, em thế nào rồi, có bị thương chỗ nào không?” Mộ Dung Sâm vội vàng chạy tới mặt đầy lo lắng.

Tô Mê bình tĩnh vài giây, hơi híp mắt nhìn về phía Lâm Cẩm Dư cách đó không xa, ra vẻ kinh hoảng thất thố nói.

“Em không sao, A Sâm, mau đi xem Cẩm Dư một chút, anh ấy hình như bị thương.”

Mộ Dung Sâm lúc này mới đem tầm mắt phóng tới trên người Lâm Cẩm Dư.

Chỉ thấy khuôn mặt âm nhu của Lâm Cẩm Dư tái nhợt, trên giáo phục màu trắng nhiễm vết máu, đôi tay nắm chặt cổ chân, mặt đầy đau đớn.

“Chân bị thương?” Mộ Dung Sâm đi qua, muốn xem xét thương thế của hắn.

Lâm Cẩm Dư ăn đau kêu một tiếng, lập tức đỏ hốc mắt, lại lắc lắc đầu.

“Tôi không sao, cậu đi xem Mê Mê thế nào.”

Mộ Dung Sâm thấy hắn ra vẻ kiên cường, trong lòng phức tạp.

“Cậu thành ra như vậy rồi, còn ở đó lo lắng cho người khác.” Mộ Dung Sâm khẩu khí không tốt rống lên một tiếng.

Lâm Cẩm Dư cắn môi phản bác.

“Cô ấy lại không phải người khác, cô ấy là bạn gái cậu, tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy lâm vào nguy hiểm mà không cứu.”

Nói xong lời cuối cùng, giấu không được ủy khuất.

Nhưng mà mới vừa nói xong câu đó, liền cảm thấy độ hảo cảm của nam chủ đối với mình lập tức bay lên 20 điểm, tổng đạt tới 40 điểm.

Lâm Cẩm Dư trong lòng vui vẻ.

Tuy rằng mình bị thương, nhưng độ hảo cảm có thể bay lên trở lại, cũng coi như là đáng giá.

Tô Mê đi tới liền nghe thấy Lâm Cẩm Dư cực có thâm ý nói, do đó liên tưởng đến trận “Ngoài ý muốn” này, lạnh lùng cong khóe môi.

~~~~~~~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương