Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng
-
Chương 13: Phòng Cháy Phòng Trộm Phòng Tiểu Thụ (13)
Edt: Mítt
~~~~~~~
Thấy Cố Lương Nghiên gật đầu đáp ứng, Tô Mê cũng không nói cái gì, nói cho cùng cô cũng không thích ngốc lâu ở loại địa phương như bệnh viện này.
Hai người dưới sự trợ giúp của một đám bác sĩ nhiệt tình rất nhanh liền nhận được thuốc rời khỏi bệnh viện.
Cố Lương Nghiên lái xe, mang Tô Mê đi vào một quán cháo rất có danh tiếng.
Thời điểm Tô Mê từ toilet đi ra liền thấy trên bàn bày toàn là cháo bổ dưỡng dạ dày.
“Cố Lương Nghiên anh thật đúng là phá sản, chọn hai phần không phải đủ rồi sao?”
Thấy cô như vậy, Cố Lương Nghiên biểu hiện thật vui mừng.
“Chờ chúng ta kết hôn, tiền tài toàn bộ để cho em quản, tùy tiện cho em bại gia.”
Khi nói chuyện đã đứng dậy kéo cô ngồi xuống: “Nhanh ngồi xuống, cháo bổ phải ăn nóng.”
Tô Mê cũng không làm ra vẻ, trực tiếp cầm muỗng ăn.
Bỗng nhiên, di động đột nhiên rung dữ dội.
Tô Mê vừa cầm lấy liền thấy điện thoại báo cuộc gọi đến: A Sâm.
Cố Lương Nghiên mắt sắc nhìn thấy hai chữ này, trong lòng bỗng dưng đau xót, duỗi tay đoạt lấy, liền tắt máy.
Tô Mê nhíu nhíu mi.
“Đừng tắt, có thể hắn tìm tôi có việc gấp.”
Việc gấp cái gì, đều là giả, nhưng lúc này, còn không phải lúc cùng Mộ Dung Sâm ngả bài, Tô Mê tự nhiên không muốn bị Mộ Dung Sâm phát hiện được cái gì, nói cho cùng Tô Mê trước kia chưa bao giờ tắt điện thoại của hắn.
Cố Lương Nghiên không cao hứng, không muốn để cô tiếp điện thoại bạn trai cũ, không nói hai lời, trực tiếp cắt đứt.
Bên kia, thần sắc Mộ Dung Sâm giật mình, cầm điện thoại trong tay, nghe giọng nói nhắc nhở từ trong điện thoại, dự cảm bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.
“A Sâm, làm sao vậy, Mê Mê không nhận điện thoại của cậu?” Lâm Cẩm Dư thấy sắc mặt hắn không tốt, tùy ý hỏi một câu..
Người nói vô tâm, người nghe lại cố ý.
Đáy mắt Mộ Dung Sâm hiện lên một tia khủng hoảng, nhíu mi vừa định gọi lại thì Tô Mê cũng đã gọi đến.
Cảm xúc khủng hoảng cùng bực bội trong lòng tức khắc giảm bớt rất nhiều.
Đầu ngón tay Mộ Dung Sâm chạm nhẹ, bắt máy.
“Uy, Mê Mê.”
Một chỗ khác, Tô Mê đoạt được điện thoại, liếc mắt nhìn vẻ mặt ủy khuất lại bi thương, bộ dáng cô vợ nhỏ của Cố Lương Nghiên, nhẹ giọng nói.
“Vừa rồi không cẩn thận tắt máy, anh đang ở bệnh viện sao? Cẩm Dư thế nào, thân thể có đỡ hơn chút nào chưa?”
Mộ Dung Sâm nghe hô hấp Tô Mê vững vàng, bất an trong lòng liền giảm bớt một chút.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới một màn ở gara ngầm, hắn châm chước một lát, lại nói.
“Anh nghe chủ nhiệm lớp nói thân thể em không thoải mái, xin nghĩ một buổi sáng, em, hiện tại đang ở bệnh viện sao?”
Tô Mê nghe vậy nhíu mày, nghĩ đến lúc ấy bị Mộ Dung Sâm thấy được. Cô không có trả lời, mà hỏi lại.
“Anh gọi điện thoại cho chủ nhiệm?”
“Không có, anh cùng Cẩm Dư ở trường học.” Mộ Dung Sâm nói.
Khẩu khí Tô Mê có chút không tốt, lập tức mang vài phần trách cứ.
“Anh ấy hôm qua mới nhập viện, anh làm sao có thể……?”
“Thân thể Cẩm Dư đã khỏi hẳn, hắn sợ em lo lắng, cho nên mới tới trường học.” Mộ Dung Sâm nghe động tĩnh bên kia của Tô Mê, thử hỏi.
“Em hiện tại đang ở đâu?”
Tô Mê trừng mắt nhìn Cố Lương Nghiên cố ý tạo ra âm thanh, thấy hắn chẳng những không thu liễm, ngược lại càng thêm không kiêng nể gì.
Cô đành phải thay đổi phương án, giơ tay đặt ở sau lưng Cố Lương Nghiên, nhẹ nhàng vuốt ve, cho hắn bớt giận.
Đồng thời, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Buổi sáng ngủ quên nên quên ăn bữa sáng, dạ dày có chút không thoải mái, ở quán cháo ăn cháo bổ dưỡng, anh cùng Cẩm Dư muốn ăn không, buổi chiều em đến trường mang cho hai người?”
Mộ Dung Sâm nghĩ nghĩ: “Được, vậy em trở về nhanh đi.”
Tô Mê nhìn thời gian: “Đợi lát nữa hết tiết, hai người ở cửa nhà ăn chờ em.”
“Được, trên đường nhớ chú ý an toàn.” Mộ Dung Sâm dặn dò một câu.
“Vâng, lát nữa gặp.”
Bên này mới vừa treo điện thoại, sau đó bị Cố Lương Nghiên ôm ở trên đùi, một nụ hôn nồng nhiệt bao trùm lên.
Tất cả tới quá mức đột ngột, Tô Mê bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ.
Cô thậm chí đến phản kháng cự tuyệt cũng không được, môi răng đã bị đoạt lấy.
Bất đồng với nụ hôn trước, Cố Lương Nghiên mang theo công kích hung mãnh mà bá đạo, cùng với hơi thở nguy hiểm, dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, cường thế xuất kích, như gió lốc càn quét khoang miệng Tô Mê, mỗi một tấc mềm mại đều bị hắn chiếm đoạt, dùng hết toàn lực hấp thu ngọt ngào thuộc về cô.
Một nụ hôn sâu triền miên qua đi, Tô Mê giống như cá thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, cái miệng nhỏ hô hấp không khí mới mẻ.
Cô lúc này cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao vừa rồi vừa vào cửa, Cố Lương Nghiên một hai phải muốn thuê phòng ăn.
Hoá ra là cô ăn cháo, còn hắn muốn ăn chính là cô!
“Mê Mê, chia tay với hắn nhanh lên được không?”
Cố Lương Nghiên gắt gao ôm lấy cô, hai mắt mang theo tràn đầy mong đợi cùng u oán, làm Tô Mê nhìn thấy hoàn toàn không nỡ nói lời cự tuyệt.
“Được.” Cô theo bản năng gật đầu, cong môi.
“Rất nhanh em sẽ hủy hôn ước với hắn, nhưng anh phải bảo đảm không được quấy rối em, thể hiện thái độ, nếu không em nhất định làm anh hối hận không kịp.”
……
Tô Mê đem cháo dinh dưỡng còn thừa đóng gói mang về trường học.
Khi cô ở cửa nhà ăn nhìn thấy Lâm Cẩm Dư đã bình phục xuất viện, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
Bình thường dưới tình huống thế này Lâm Cẩm Dư căn bản không có khả năng khôi phục nhanh như vậy.
Hơn nữa thông qua khoảng cách không xa không gần của cô, thế nhưng nhìn thấy Lâm Cẩm Dư lấy ra khăn tay mặt đầy ôn nhu lau mồ hôi cho Mộ Dung Sâm.
Thân thể hai người dán cực kỳ gần, nhưng Mộ Dung Sâm lại chưa biểu hiện ra một chút phản cảm cùng kháng cự nào.
Tô Mê lui về phía sau một bước, ẩn đến chỗ tối, ở trong lòng liên hệ với hệ thống: “Lâm Cẩm Dư đây là có chuyện gì?”
Một chỗ khác, hiệp hội vị diện, hệ thống 059 đang hưởng thụ tắm nắng.
Nhận được dò hỏi của Tô Mê, lập tức click mở hình ảnh, tuần tra rà quét một chút, phát hiện vị diện nơi Tô Mê đang ở vậy mà tồn tại thêm một hệ thống xuyên nhanh khác cùng ký chủ.
Hệ thống 059 kích động, trực tiếp từ bồn tắm đứng lên.
“Đờ mờ, vậy mà có hệ thống dám xâm lấn vị diện bổn hệ thống phụ trách, lá gan thật lớn nha!”
Trong video trò chuyện, Tô Mê nhìn hệ thống 059 đánh mosaic*, thân mình tiểu bạch, nhướng mày nói.
“Thịt trên người của ngươi, cũng rất lớn.”
*Mosaic là một tác phẩm nghệ thuật hoặc hình ảnh được làm từ việc tập hợp những mảnh nhiều màu sắc từ kính, đá hoặc các vật liệu khác. Nó thường được sử dụng trong trang trí cho vật dụng hoặc trang trí nội thất.
(ta thấy ở đây tác giả để vậy ý nói hệ thống 059 ngựa ngựa trét toàn thân đủ màu ấy....:v)
Hệ thống 059 vừa nghe, lập tức xấu hổ dùng tay che lại bộ vị nào đó, xấu hổ và giận dữ mắng.
“Ký chủ thật không biết xấu hổ, vậy mà dám nhìn lén người ta.”
“Trong hình đều là mosaic, ta cái gì cũng chưa xem, nhanh nói cho ta chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Tô Mê nghiêm mặt nói.
Hệ thống 059 đem tin tức rà quét kiểm tra đo lường trực tiếp truyền đến trong đầu Tô Mê.
Cô lúc này mới hiểu rõ, thì ra mình gặp phải đồng hành.
Chẳng qua bất đồng chính là, cô là mau xuyên nữ chủ, mà người kia, lại là nữ xuyên nam phụ.
Tô Mê trước đây cũng đọc qua mấy quyển mau xuyên, mánh lới cùng điểm đáng chú ý nhất, chính là pháo hôi nghịch tập hoặc nam phụ nữ phụ nghịch tập.
Nhưng Tô Mê tương đối cạn lời ở chỗ có một vài tác giả hầu như đều đem nguyên nữ chủ bôi đen nói xấu, sau đó dựa vào những thủ đoạn lạt mềm buộc chặt thành công để nữ phụ thượng vị, phản ngược nữ chủ, cùng nam chủ hoặc nam phụ HE ở bên nhau.
~~~~~~~~~~
~~~~~~~
Thấy Cố Lương Nghiên gật đầu đáp ứng, Tô Mê cũng không nói cái gì, nói cho cùng cô cũng không thích ngốc lâu ở loại địa phương như bệnh viện này.
Hai người dưới sự trợ giúp của một đám bác sĩ nhiệt tình rất nhanh liền nhận được thuốc rời khỏi bệnh viện.
Cố Lương Nghiên lái xe, mang Tô Mê đi vào một quán cháo rất có danh tiếng.
Thời điểm Tô Mê từ toilet đi ra liền thấy trên bàn bày toàn là cháo bổ dưỡng dạ dày.
“Cố Lương Nghiên anh thật đúng là phá sản, chọn hai phần không phải đủ rồi sao?”
Thấy cô như vậy, Cố Lương Nghiên biểu hiện thật vui mừng.
“Chờ chúng ta kết hôn, tiền tài toàn bộ để cho em quản, tùy tiện cho em bại gia.”
Khi nói chuyện đã đứng dậy kéo cô ngồi xuống: “Nhanh ngồi xuống, cháo bổ phải ăn nóng.”
Tô Mê cũng không làm ra vẻ, trực tiếp cầm muỗng ăn.
Bỗng nhiên, di động đột nhiên rung dữ dội.
Tô Mê vừa cầm lấy liền thấy điện thoại báo cuộc gọi đến: A Sâm.
Cố Lương Nghiên mắt sắc nhìn thấy hai chữ này, trong lòng bỗng dưng đau xót, duỗi tay đoạt lấy, liền tắt máy.
Tô Mê nhíu nhíu mi.
“Đừng tắt, có thể hắn tìm tôi có việc gấp.”
Việc gấp cái gì, đều là giả, nhưng lúc này, còn không phải lúc cùng Mộ Dung Sâm ngả bài, Tô Mê tự nhiên không muốn bị Mộ Dung Sâm phát hiện được cái gì, nói cho cùng Tô Mê trước kia chưa bao giờ tắt điện thoại của hắn.
Cố Lương Nghiên không cao hứng, không muốn để cô tiếp điện thoại bạn trai cũ, không nói hai lời, trực tiếp cắt đứt.
Bên kia, thần sắc Mộ Dung Sâm giật mình, cầm điện thoại trong tay, nghe giọng nói nhắc nhở từ trong điện thoại, dự cảm bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.
“A Sâm, làm sao vậy, Mê Mê không nhận điện thoại của cậu?” Lâm Cẩm Dư thấy sắc mặt hắn không tốt, tùy ý hỏi một câu..
Người nói vô tâm, người nghe lại cố ý.
Đáy mắt Mộ Dung Sâm hiện lên một tia khủng hoảng, nhíu mi vừa định gọi lại thì Tô Mê cũng đã gọi đến.
Cảm xúc khủng hoảng cùng bực bội trong lòng tức khắc giảm bớt rất nhiều.
Đầu ngón tay Mộ Dung Sâm chạm nhẹ, bắt máy.
“Uy, Mê Mê.”
Một chỗ khác, Tô Mê đoạt được điện thoại, liếc mắt nhìn vẻ mặt ủy khuất lại bi thương, bộ dáng cô vợ nhỏ của Cố Lương Nghiên, nhẹ giọng nói.
“Vừa rồi không cẩn thận tắt máy, anh đang ở bệnh viện sao? Cẩm Dư thế nào, thân thể có đỡ hơn chút nào chưa?”
Mộ Dung Sâm nghe hô hấp Tô Mê vững vàng, bất an trong lòng liền giảm bớt một chút.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới một màn ở gara ngầm, hắn châm chước một lát, lại nói.
“Anh nghe chủ nhiệm lớp nói thân thể em không thoải mái, xin nghĩ một buổi sáng, em, hiện tại đang ở bệnh viện sao?”
Tô Mê nghe vậy nhíu mày, nghĩ đến lúc ấy bị Mộ Dung Sâm thấy được. Cô không có trả lời, mà hỏi lại.
“Anh gọi điện thoại cho chủ nhiệm?”
“Không có, anh cùng Cẩm Dư ở trường học.” Mộ Dung Sâm nói.
Khẩu khí Tô Mê có chút không tốt, lập tức mang vài phần trách cứ.
“Anh ấy hôm qua mới nhập viện, anh làm sao có thể……?”
“Thân thể Cẩm Dư đã khỏi hẳn, hắn sợ em lo lắng, cho nên mới tới trường học.” Mộ Dung Sâm nghe động tĩnh bên kia của Tô Mê, thử hỏi.
“Em hiện tại đang ở đâu?”
Tô Mê trừng mắt nhìn Cố Lương Nghiên cố ý tạo ra âm thanh, thấy hắn chẳng những không thu liễm, ngược lại càng thêm không kiêng nể gì.
Cô đành phải thay đổi phương án, giơ tay đặt ở sau lưng Cố Lương Nghiên, nhẹ nhàng vuốt ve, cho hắn bớt giận.
Đồng thời, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Buổi sáng ngủ quên nên quên ăn bữa sáng, dạ dày có chút không thoải mái, ở quán cháo ăn cháo bổ dưỡng, anh cùng Cẩm Dư muốn ăn không, buổi chiều em đến trường mang cho hai người?”
Mộ Dung Sâm nghĩ nghĩ: “Được, vậy em trở về nhanh đi.”
Tô Mê nhìn thời gian: “Đợi lát nữa hết tiết, hai người ở cửa nhà ăn chờ em.”
“Được, trên đường nhớ chú ý an toàn.” Mộ Dung Sâm dặn dò một câu.
“Vâng, lát nữa gặp.”
Bên này mới vừa treo điện thoại, sau đó bị Cố Lương Nghiên ôm ở trên đùi, một nụ hôn nồng nhiệt bao trùm lên.
Tất cả tới quá mức đột ngột, Tô Mê bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ.
Cô thậm chí đến phản kháng cự tuyệt cũng không được, môi răng đã bị đoạt lấy.
Bất đồng với nụ hôn trước, Cố Lương Nghiên mang theo công kích hung mãnh mà bá đạo, cùng với hơi thở nguy hiểm, dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, cường thế xuất kích, như gió lốc càn quét khoang miệng Tô Mê, mỗi một tấc mềm mại đều bị hắn chiếm đoạt, dùng hết toàn lực hấp thu ngọt ngào thuộc về cô.
Một nụ hôn sâu triền miên qua đi, Tô Mê giống như cá thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, cái miệng nhỏ hô hấp không khí mới mẻ.
Cô lúc này cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao vừa rồi vừa vào cửa, Cố Lương Nghiên một hai phải muốn thuê phòng ăn.
Hoá ra là cô ăn cháo, còn hắn muốn ăn chính là cô!
“Mê Mê, chia tay với hắn nhanh lên được không?”
Cố Lương Nghiên gắt gao ôm lấy cô, hai mắt mang theo tràn đầy mong đợi cùng u oán, làm Tô Mê nhìn thấy hoàn toàn không nỡ nói lời cự tuyệt.
“Được.” Cô theo bản năng gật đầu, cong môi.
“Rất nhanh em sẽ hủy hôn ước với hắn, nhưng anh phải bảo đảm không được quấy rối em, thể hiện thái độ, nếu không em nhất định làm anh hối hận không kịp.”
……
Tô Mê đem cháo dinh dưỡng còn thừa đóng gói mang về trường học.
Khi cô ở cửa nhà ăn nhìn thấy Lâm Cẩm Dư đã bình phục xuất viện, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
Bình thường dưới tình huống thế này Lâm Cẩm Dư căn bản không có khả năng khôi phục nhanh như vậy.
Hơn nữa thông qua khoảng cách không xa không gần của cô, thế nhưng nhìn thấy Lâm Cẩm Dư lấy ra khăn tay mặt đầy ôn nhu lau mồ hôi cho Mộ Dung Sâm.
Thân thể hai người dán cực kỳ gần, nhưng Mộ Dung Sâm lại chưa biểu hiện ra một chút phản cảm cùng kháng cự nào.
Tô Mê lui về phía sau một bước, ẩn đến chỗ tối, ở trong lòng liên hệ với hệ thống: “Lâm Cẩm Dư đây là có chuyện gì?”
Một chỗ khác, hiệp hội vị diện, hệ thống 059 đang hưởng thụ tắm nắng.
Nhận được dò hỏi của Tô Mê, lập tức click mở hình ảnh, tuần tra rà quét một chút, phát hiện vị diện nơi Tô Mê đang ở vậy mà tồn tại thêm một hệ thống xuyên nhanh khác cùng ký chủ.
Hệ thống 059 kích động, trực tiếp từ bồn tắm đứng lên.
“Đờ mờ, vậy mà có hệ thống dám xâm lấn vị diện bổn hệ thống phụ trách, lá gan thật lớn nha!”
Trong video trò chuyện, Tô Mê nhìn hệ thống 059 đánh mosaic*, thân mình tiểu bạch, nhướng mày nói.
“Thịt trên người của ngươi, cũng rất lớn.”
*Mosaic là một tác phẩm nghệ thuật hoặc hình ảnh được làm từ việc tập hợp những mảnh nhiều màu sắc từ kính, đá hoặc các vật liệu khác. Nó thường được sử dụng trong trang trí cho vật dụng hoặc trang trí nội thất.
(ta thấy ở đây tác giả để vậy ý nói hệ thống 059 ngựa ngựa trét toàn thân đủ màu ấy....:v)
Hệ thống 059 vừa nghe, lập tức xấu hổ dùng tay che lại bộ vị nào đó, xấu hổ và giận dữ mắng.
“Ký chủ thật không biết xấu hổ, vậy mà dám nhìn lén người ta.”
“Trong hình đều là mosaic, ta cái gì cũng chưa xem, nhanh nói cho ta chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Tô Mê nghiêm mặt nói.
Hệ thống 059 đem tin tức rà quét kiểm tra đo lường trực tiếp truyền đến trong đầu Tô Mê.
Cô lúc này mới hiểu rõ, thì ra mình gặp phải đồng hành.
Chẳng qua bất đồng chính là, cô là mau xuyên nữ chủ, mà người kia, lại là nữ xuyên nam phụ.
Tô Mê trước đây cũng đọc qua mấy quyển mau xuyên, mánh lới cùng điểm đáng chú ý nhất, chính là pháo hôi nghịch tập hoặc nam phụ nữ phụ nghịch tập.
Nhưng Tô Mê tương đối cạn lời ở chỗ có một vài tác giả hầu như đều đem nguyên nữ chủ bôi đen nói xấu, sau đó dựa vào những thủ đoạn lạt mềm buộc chặt thành công để nữ phụ thượng vị, phản ngược nữ chủ, cùng nam chủ hoặc nam phụ HE ở bên nhau.
~~~~~~~~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook