Nam Sinh Mấy Anh Chơi Game Thật Lợi Hại
-
Chương 45: Rốt cuộc thì tình yêu đã đeo màng lọc lên mắt mình hay bản thân cậu ấy chính là nguồn sáng? 2
Đan Trúc lại mang bữa sáng đến như thường lệ, không ngờ giường của Lăng Mông lại trống trơn. Anh có chút bất ngờ, sáng nay Lăng Mông không có tiết, đúng ra sẽ không dậy sớm như vậy mới đúng.
– Mông Mông hả? Anh đến sân thể dục tìm nó đi, nó đang chạy bộ đó.
– Chạy bộ? – Đúng là chuyện lạ Trung Quốc, trạch nam mà lại chạy bộ buổi sáng?
– Không phải sắp đến đại hội thể dục thể thao rồi hả? Nó đang luyện tập đó.
– Không ngờ Mông Mông cũng tham gia đại hội thể thao đó, hạng mục nào?
– Chạy 5000m.
Đan Trúc: (0_0)
Thấy biểu tình không thể tin được của Đan Trúc, bạn cùng phòng cười ha hả:
– Hồi còn học năm nhất, lúc cả lớp tui nghe xong câu này cũng có phản ứng giống y chang anh á. Anh đi tìm nó đi, có khi bây giờ chạy xong rồi đó.
Sáng sớm, người trên sân thể dục cũng không nhiều lắm, nguyên cây quần áo thể thao màu vàng nhạt của Lăng Mông vẫn khá là bắt mắt. Từ đằng xa, Đan Trúc đã nhìn thấy bóng dáng cậu, dưới tác động đối lập của đường băng rộng lớn, trông cậu lại càng bé nhỏ. Rất khó tưởng tượng một Lăng Mông như vậy thế mà lại tham gia chạy cự li dài 5000m – hạng mục mà đa số sinh viên tham gia đại hội thể dục thể thao đều kính sợ không dám lại gần.
Lăng Mông đang chạy chậm lại để ôm cua, Đan Trúc vô thức lùi lại, trốn vào sau gốc cây.
Lăng Mông không có phát hiện ra Đan Trúc, trực tiếp chạy qua chỗ đó. Đan Trúc xa xa đứng nhìn cậu chăm chú mãi đến khi cậu chạy hết ba vòng nữa mới dừng lại.
– Ủa? Anh đến lúc nào vậy? – Lăng Mông bất ngờ nhìn Đan Trúc đang đi đến chỗ mình.
– Lúc em chạy đến vòng thứ ba từ dưới đếm lên.
– Ừm… tui cũng chạy được tổng cộng tám vòng rồi. – Lăng Mông còn chưa điều chỉnh lại nhịp thở bình thường đã hứng thú tràn trề ngó ngó bữa sáng trong tay Đan Trúc. – Sáng nay ăn gì? Bánh trứng chiên? Tuyệt cú mèo, tui thích nhất là ăn bánh trứng chiên (3)
Lòng nhiệt tình đối với đồ ăn của Lăng Mông chính là một trong những động lực thúc đẩy Đan Trúc kiên trì mang bữa sáng đến cho cậu. Bất kể anh mua cái gì thì cậu cũng đặc biệt chân thành nói “Tui thích ăn XXX nhất”, khiến cho người ta cảm thấy mua đồ ăn cho cậu là một việc hoàn toàn đáng làm.
– Em vừa chạy xong mà, từ từ hãy ăn. – Đan Trúc không đưa cho cậu, tự tay mình giữ lấy, cùng Lăng Mông quay lại sân tập giãn cơ.
- Đúng rồi, sao anh lại tới đây? – Lăng Mông vừa giãn cơ chân vừa hỏi.
– Bạn cùng phòng của em bảo em đang luyện tập để chuẩn bị chiến đấu trong đại hội thể thao.
– Nó nói với anh như vậy sao? – Ánh mắt Lăng Mông đảo mấy vòng, nhớ tới cái gì liền đấm lên ngực Đan Trúc một phát. – Còn không phải đều tại anh à?
– Sao lại tại anh?
– Thế quái nào mà tui chủ động ra đây chạy được, rõ ràng là thầy giám thị của tụi tui bắt tui từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đều phải chạy bộ buổi sáng, phải chạy đến khi đại hội thể thao bắt đầu. Lẽ ra ban đầu tui tính đợi đến ba ngày trước đại hội mới tùy tiện chạy chạy mấy vòng thôi.
– Giám thị chỗ em còn bắt tham gia đại hội thể dục thể thao nữa hả?
– Tối qua ổng bất ngờ kiểm tra phòng, tui bất cẩn bị ổng phát hiện ra mười hai cái áo mưa trong ngăn kéo. Cái người tư tưởng phong kiến như ổng đến chuyện yêu đương của sinh viên mà cũng quản thì làm sao mà bỏ qua chuyện này được?
Tưởng tượng đến cảnh đó, không hiểu sao Đan Trúc lại thấy buồn cười.
– Anh còn ở đó mà cười à? Vốn dĩ tui đã ứng phó việc này đâu vào đấy cả rồi, tự nhiên anh lại BUZZ tui trên QQ, đúng lúc đó ổng lại nhìn thấy.
– Anh BUZZ em trên QQ thì sao? – Đan Trúc buồn bực, giám thị này hình như hơi hà khắc rồi nha. – Em đột nhiên nói có chuyện gấp phải off, anh hỏi qua wechat em không trả lời nên mới BUZZ QQ thử xem sao thôi mà.
Lúc này Lăng Mông có chút chột dạ:
– Còn không phải vì tui đổi biệt danh của anh thành streamer sắc – tình sao…
– ……ha ha ha ha ha.
– Cười con khỉ! – Lăng Mông thầm oán. – Cũng tại như thế mà tui bị ổng lôi đến phòng giám thị ca một bài, nói một đống các hậu quả nguy hiểm khi thanh thiếu niên đam mê sắc – tình đồi trụy. Anh nói có phải mỗi lần gặp anh tui đều xúi quẩy vậy không, lần trước live stream xui, đến lần này cũng xui.
– Đúng là có hơi thảm chút xíu. Để bồi thường cho em, bắt đầu từ ngày mai anh ra chạy cùng em nhé?
Lăng Mông liếc đến đôi dép lào dưới chân anh, từ chối cho ý kiến.
– Em yên tâm, đảm bảo lúc chạy anh không mang dép lào.
– Mông Mông hả? Anh đến sân thể dục tìm nó đi, nó đang chạy bộ đó.
– Chạy bộ? – Đúng là chuyện lạ Trung Quốc, trạch nam mà lại chạy bộ buổi sáng?
– Không phải sắp đến đại hội thể dục thể thao rồi hả? Nó đang luyện tập đó.
– Không ngờ Mông Mông cũng tham gia đại hội thể thao đó, hạng mục nào?
– Chạy 5000m.
Đan Trúc: (0_0)
Thấy biểu tình không thể tin được của Đan Trúc, bạn cùng phòng cười ha hả:
– Hồi còn học năm nhất, lúc cả lớp tui nghe xong câu này cũng có phản ứng giống y chang anh á. Anh đi tìm nó đi, có khi bây giờ chạy xong rồi đó.
Sáng sớm, người trên sân thể dục cũng không nhiều lắm, nguyên cây quần áo thể thao màu vàng nhạt của Lăng Mông vẫn khá là bắt mắt. Từ đằng xa, Đan Trúc đã nhìn thấy bóng dáng cậu, dưới tác động đối lập của đường băng rộng lớn, trông cậu lại càng bé nhỏ. Rất khó tưởng tượng một Lăng Mông như vậy thế mà lại tham gia chạy cự li dài 5000m – hạng mục mà đa số sinh viên tham gia đại hội thể dục thể thao đều kính sợ không dám lại gần.
Lăng Mông đang chạy chậm lại để ôm cua, Đan Trúc vô thức lùi lại, trốn vào sau gốc cây.
Lăng Mông không có phát hiện ra Đan Trúc, trực tiếp chạy qua chỗ đó. Đan Trúc xa xa đứng nhìn cậu chăm chú mãi đến khi cậu chạy hết ba vòng nữa mới dừng lại.
– Ủa? Anh đến lúc nào vậy? – Lăng Mông bất ngờ nhìn Đan Trúc đang đi đến chỗ mình.
– Lúc em chạy đến vòng thứ ba từ dưới đếm lên.
– Ừm… tui cũng chạy được tổng cộng tám vòng rồi. – Lăng Mông còn chưa điều chỉnh lại nhịp thở bình thường đã hứng thú tràn trề ngó ngó bữa sáng trong tay Đan Trúc. – Sáng nay ăn gì? Bánh trứng chiên? Tuyệt cú mèo, tui thích nhất là ăn bánh trứng chiên (3)
Lòng nhiệt tình đối với đồ ăn của Lăng Mông chính là một trong những động lực thúc đẩy Đan Trúc kiên trì mang bữa sáng đến cho cậu. Bất kể anh mua cái gì thì cậu cũng đặc biệt chân thành nói “Tui thích ăn XXX nhất”, khiến cho người ta cảm thấy mua đồ ăn cho cậu là một việc hoàn toàn đáng làm.
– Em vừa chạy xong mà, từ từ hãy ăn. – Đan Trúc không đưa cho cậu, tự tay mình giữ lấy, cùng Lăng Mông quay lại sân tập giãn cơ.
- Đúng rồi, sao anh lại tới đây? – Lăng Mông vừa giãn cơ chân vừa hỏi.
– Bạn cùng phòng của em bảo em đang luyện tập để chuẩn bị chiến đấu trong đại hội thể thao.
– Nó nói với anh như vậy sao? – Ánh mắt Lăng Mông đảo mấy vòng, nhớ tới cái gì liền đấm lên ngực Đan Trúc một phát. – Còn không phải đều tại anh à?
– Sao lại tại anh?
– Thế quái nào mà tui chủ động ra đây chạy được, rõ ràng là thầy giám thị của tụi tui bắt tui từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đều phải chạy bộ buổi sáng, phải chạy đến khi đại hội thể thao bắt đầu. Lẽ ra ban đầu tui tính đợi đến ba ngày trước đại hội mới tùy tiện chạy chạy mấy vòng thôi.
– Giám thị chỗ em còn bắt tham gia đại hội thể dục thể thao nữa hả?
– Tối qua ổng bất ngờ kiểm tra phòng, tui bất cẩn bị ổng phát hiện ra mười hai cái áo mưa trong ngăn kéo. Cái người tư tưởng phong kiến như ổng đến chuyện yêu đương của sinh viên mà cũng quản thì làm sao mà bỏ qua chuyện này được?
Tưởng tượng đến cảnh đó, không hiểu sao Đan Trúc lại thấy buồn cười.
– Anh còn ở đó mà cười à? Vốn dĩ tui đã ứng phó việc này đâu vào đấy cả rồi, tự nhiên anh lại BUZZ tui trên QQ, đúng lúc đó ổng lại nhìn thấy.
– Anh BUZZ em trên QQ thì sao? – Đan Trúc buồn bực, giám thị này hình như hơi hà khắc rồi nha. – Em đột nhiên nói có chuyện gấp phải off, anh hỏi qua wechat em không trả lời nên mới BUZZ QQ thử xem sao thôi mà.
Lúc này Lăng Mông có chút chột dạ:
– Còn không phải vì tui đổi biệt danh của anh thành streamer sắc – tình sao…
– ……ha ha ha ha ha.
– Cười con khỉ! – Lăng Mông thầm oán. – Cũng tại như thế mà tui bị ổng lôi đến phòng giám thị ca một bài, nói một đống các hậu quả nguy hiểm khi thanh thiếu niên đam mê sắc – tình đồi trụy. Anh nói có phải mỗi lần gặp anh tui đều xúi quẩy vậy không, lần trước live stream xui, đến lần này cũng xui.
– Đúng là có hơi thảm chút xíu. Để bồi thường cho em, bắt đầu từ ngày mai anh ra chạy cùng em nhé?
Lăng Mông liếc đến đôi dép lào dưới chân anh, từ chối cho ý kiến.
– Em yên tâm, đảm bảo lúc chạy anh không mang dép lào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook