Nam Sinh Mấy Anh Chơi Game Thật Lợi Hại
-
Chương 44: Rốt cuộc thì tình yêu đã đeo màng lọc lên mắt mình hay bản thân cậu ấy chính là nguồn sáng? 2
Di động lại vang lên.
[Hoắc Long Quốc]: Mông Mông, offline gấp, giám thị đi kiểm tra bất ngờ, sắp đến phòng thằng Lưu Liên rồi.
– Đột nhiên tui có việc gấp nên phải off trước đây, ngày mai gặp. – Nhận được mật báo của bạn cùng phòng, Lăng Mông vội vàng kết thúc live stream. Trước khi giám thị đến, cậu đã kịp thời nhét đủ thứ linh tinh hỗn độn trên bàn vào ngăn kéo, rác rưởi thẳng tiến thùng rác, chăn mền cuốn vội vài vòng coi như là đã xếp xong. Dù sao vệ sinh trong phòng ngủ đám con trai cũng từa tựa như vậy, trình độ cỡ này đủ để ứng phó qua cửa.
Giám thị đến, đi kiểm tra một vòng không phát hiện thấy vấn đề gì.
– Lăng Mông, sao trò không đến phòng tự học, ở phòng làm gì? Chơi game đúng không?
– Không có không có. – Lăng Mông cật lực phủ nhận. – Em đang học từ vựng tiếng Anh mà.
Giám thị gật đầu tán thành:
– Sắp thi tiếng Anh cấp bốn rồi, đúng là phải học thuộc từ vựng đàng hoàng.
Giám thị lại dặn dò thêm mấy câu về an toàn kí túc xá như thường lệ, đang chuẩn bị rời đi thì tầm mắt lại đảo đến chỗ ngăn kéo đang lòi ra một vật vô cùng khả nghi.
– Đó là cái gì?
Lăng Mông quay đầu lại nhìn liền hít ngay một ngụm khí lạnh. Lúc cậu nhét đồ vào ngăn kéo không chú ý có một cái “áo mưa” bị gạt ra, không nhiều không ít lộ ra một góc khỏi ngăn kéo.
– Cái đó…cái đó là… – Lăng Mông bối rối không biết phải giải thích thế nào.
Giám thị nghiêm mặt:
– Mở ra.
Lăng Mông đành phải ỉu xà ỉu xìu đến mở ngăn kéo ra, bây giờ chỉ sợ là giải thích cũng vô ích.
– Cái này là sao? – Giám thị chỉ vào cái gì đó trong ngăn kéo, chất vấn không hề khách khí.
– Giám thị, không phải như thầy nghĩ đâu, em còn là chó độc thân mà, sao mà dùng mấy cái thứ như này được…Không tin thầy đếm thử coi, một hộp mười hai cái đều đủ trong này, một cái em cũng chưa có dùng mà.
– Không dùng thì trò cất ở đây làm gì?
– Là do lần trước đánh cược với người ta mà thua, người ta muốn chọc em nên bảo em đi mua. Em nói thật hết mà, thầy có thể đi hỏi Hoắc Long Quốc, cậu ấy có thể chứng minh giúp em.
Giám thị thấy cậu có thái độ thành khẩn, bình thường cũng ngoan ngoãn thành thật liền miễn cưỡng tin.
– Nam sinh mấy trò chơi đùa chả có chừng mực gì cả, cái thứ đó thích hợp xuất hiện ở kí túc xá sao?
– Không thích hợp không thích hợp.
– Còn không mau xử lí.
– Dạ xử lí liền xử lí liền.
– Lần này coi như bỏ qua.
– Cảm ơn thầy giám thị, em đã sâu sắc ý thức được sai lầm của mình, tuyệt đối sẽ không tái phạm. – Lăng Mông ngoài miệng thành khẩn nhận lỗi, trong lòng lại kịch liệt quất cái tên đầu sỏ Đan Trúc kia một trăm roi.
Lúc cậu và thầy giám thị nói chuyện, di động của Lăng Mông cứ rung rung mãi, Lăng Mông đương nhiên không có cơ hội ngó ngàng đến nó. Lát sau, di động yên tĩnh, màn hình lại tự động bắn ra cửa sổ QQ.
Streamer sắc – tình đã BUZZ bạn.
Giám thị: …
Lăng Mông:
Ngộ có thể làm gì được đây? Ngộ tuyệt vọng quá mà!
[Hoắc Long Quốc]: Mông Mông, offline gấp, giám thị đi kiểm tra bất ngờ, sắp đến phòng thằng Lưu Liên rồi.
– Đột nhiên tui có việc gấp nên phải off trước đây, ngày mai gặp. – Nhận được mật báo của bạn cùng phòng, Lăng Mông vội vàng kết thúc live stream. Trước khi giám thị đến, cậu đã kịp thời nhét đủ thứ linh tinh hỗn độn trên bàn vào ngăn kéo, rác rưởi thẳng tiến thùng rác, chăn mền cuốn vội vài vòng coi như là đã xếp xong. Dù sao vệ sinh trong phòng ngủ đám con trai cũng từa tựa như vậy, trình độ cỡ này đủ để ứng phó qua cửa.
Giám thị đến, đi kiểm tra một vòng không phát hiện thấy vấn đề gì.
– Lăng Mông, sao trò không đến phòng tự học, ở phòng làm gì? Chơi game đúng không?
– Không có không có. – Lăng Mông cật lực phủ nhận. – Em đang học từ vựng tiếng Anh mà.
Giám thị gật đầu tán thành:
– Sắp thi tiếng Anh cấp bốn rồi, đúng là phải học thuộc từ vựng đàng hoàng.
Giám thị lại dặn dò thêm mấy câu về an toàn kí túc xá như thường lệ, đang chuẩn bị rời đi thì tầm mắt lại đảo đến chỗ ngăn kéo đang lòi ra một vật vô cùng khả nghi.
– Đó là cái gì?
Lăng Mông quay đầu lại nhìn liền hít ngay một ngụm khí lạnh. Lúc cậu nhét đồ vào ngăn kéo không chú ý có một cái “áo mưa” bị gạt ra, không nhiều không ít lộ ra một góc khỏi ngăn kéo.
– Cái đó…cái đó là… – Lăng Mông bối rối không biết phải giải thích thế nào.
Giám thị nghiêm mặt:
– Mở ra.
Lăng Mông đành phải ỉu xà ỉu xìu đến mở ngăn kéo ra, bây giờ chỉ sợ là giải thích cũng vô ích.
– Cái này là sao? – Giám thị chỉ vào cái gì đó trong ngăn kéo, chất vấn không hề khách khí.
– Giám thị, không phải như thầy nghĩ đâu, em còn là chó độc thân mà, sao mà dùng mấy cái thứ như này được…Không tin thầy đếm thử coi, một hộp mười hai cái đều đủ trong này, một cái em cũng chưa có dùng mà.
– Không dùng thì trò cất ở đây làm gì?
– Là do lần trước đánh cược với người ta mà thua, người ta muốn chọc em nên bảo em đi mua. Em nói thật hết mà, thầy có thể đi hỏi Hoắc Long Quốc, cậu ấy có thể chứng minh giúp em.
Giám thị thấy cậu có thái độ thành khẩn, bình thường cũng ngoan ngoãn thành thật liền miễn cưỡng tin.
– Nam sinh mấy trò chơi đùa chả có chừng mực gì cả, cái thứ đó thích hợp xuất hiện ở kí túc xá sao?
– Không thích hợp không thích hợp.
– Còn không mau xử lí.
– Dạ xử lí liền xử lí liền.
– Lần này coi như bỏ qua.
– Cảm ơn thầy giám thị, em đã sâu sắc ý thức được sai lầm của mình, tuyệt đối sẽ không tái phạm. – Lăng Mông ngoài miệng thành khẩn nhận lỗi, trong lòng lại kịch liệt quất cái tên đầu sỏ Đan Trúc kia một trăm roi.
Lúc cậu và thầy giám thị nói chuyện, di động của Lăng Mông cứ rung rung mãi, Lăng Mông đương nhiên không có cơ hội ngó ngàng đến nó. Lát sau, di động yên tĩnh, màn hình lại tự động bắn ra cửa sổ QQ.
Streamer sắc – tình đã BUZZ bạn.
Giám thị: …
Lăng Mông:
Ngộ có thể làm gì được đây? Ngộ tuyệt vọng quá mà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook