Năm Mươi Thước Thâm Lam
-
Chương 7
**
Chị Trần vỗ bả vai của cô chớp mắt , “Soái ca lại tới đón chứ .”
Tái Văn ngượng ngùng vội vàng thu dọn mấy cái ly , sau đó ra phía sau rửa . Bởi vì buổi tối cô phải làm thêm, cho nên buổi tối cô cùng Tứ Phương cũng không có thời gian hẹn hò , một tuần trước cô nhìn Phương đi vào tiệm cà phê, lại ngồi vào bàn số 4 cũng rất hoảng sợ.
Tứ Phương gọi một ly cà phê, sau đó mở máy tính xem văn kiện, có lẽ là xử lý công việc, đến mười một giờ anh tắt máy tính, chờ Tái Văn tan tầm, anh lại cùng Tái Văn tản bộ một đoạn đi về trường học. Có khi sẽ đến cửa hàng ăn đồ nướng.
Hôm nay khách vẫn rất nhiều, từ khi Tứ Phương mỗi ngày đến đây uống cà phê ,trong quán khách đột nhiên nhiều lên, rất nhiều học sinh ,sinh viên đến từ các trường gần đây . Các cô ấy có đôi khi vụng trộm nhìn Tứ Phương khe khẽ nói nhỏ. Nhìn qua nhiều lần, Tái Văn cũng không thể trách gì . Cô phát hiện Tứ Phương hoàn toàn không để ý , chỉ chuyên tâm nhìn vào máy tính của mình .
Sau 10 giờ khách cũng bớt dần , Tái Văn cầm một ly nóng sữa đến cho Tứ Phương, ,ngồi xuống đối diện.”Đừng uống cà phê hoài được không , đối vị không phải tốt sao, uống chút sữa nóng đi.”
Tứ Phương nhìn cô cười cười, nghe lời bưng sữa lên uống.
Tái Văn hai tay bưng má nằm sấp ở trên bàn nhìn anh, “Có thể hỏi anh một vấn đề được không ?”
“Ừ?” Tứ Phương đặt cái ly xuống nhíu mày .
“Lần đó vì sao cô gái kia lại hắt cà phê lên người anh ?” Tái Văn muốn hỏi vấn đề này đã lâu , hôm nay rốt cục cô cũng tìm được cơ hội.
Tứ Phương đem máy để qua một bên, im lặng nhìn cô .”Cô gái kia là con gái của thầy giáo anh , bởi vì anh không nhận điện thoại của cô ấy, cho nên mới như vậy.”
“Ừ ,đoán chừng cô gái ấy cảm thấy thật mất mặt đi .” Tái Văn đoán.
“Có lẽ” Tứ Phương nhìn cô, nhẹ giọng nói.
“Anh đợi một chút, em sẽ ra liền, hôm nay chị Trần có việc, ông chủ nói có thể đóng cửa sớm .” Tái Văn đứng lên nói.
Từ trong quán đi ra, Tái Văn giẫm giẫm chân, “Thật lạnh “.
Tứ Phương đang bước chậm một bên , tay khẽ nâng, lúc này Tái Văn đột nhiên hoảng hốt , anh ấy có phải muốn cầm tay của cô hay không? Sau đó cô nhìn anh tạm dừng, lại đút tay vào túi quần .
Tái Văn ngây ngốc một lát , sau đó làm ra một hành động vô cùng dũng cảm , cô nắm lấy tay của Tứ Phương . Chuyện này không cần phải nói ,về sau mỗi lẫn nhớ lại cô đều bội phục bản thân mình gan lớn.
Khi cô cầm tay Tứ Phương trong nháy mắt kia , phỏng chừng Tứ Phương cũng bị dọa, bởi vì cô cảm giác Tứ Phương run lên một chút, sau đó dừng bước, vẻ mặt ngây dại ra nhìn cô .
Tái Văn mặt đỏ như bỏng , nhưng lại không muốn đột nhiên rút tay về , chỉ có thể hét lên, “Chúng ta đi ăn đồ nướng đi. Hôm nay muốn ăn gà nướng.”
Đáng thương cho Hạ Tứ Phương, lại bị cô dắt đi ăn đồ nướng, sau đó buổi tối về nhà lại phải uống thuốc tiêu chảy ..
Đến quán ăn , chon vài loại thường ăn , lại ngồi xuống bàn bên cạnh quán . Tái Văn như thường lệ giúp Tứ Phương lau ghế ,lau mặt bàn .
Đồ nướng trong chốc lát đã được mang lên , Tái Văn cảm thấy xấu hổ, chỉ lo vùi đầu vào ăn, cũng không dám giống như bình thường cùng Tứ Phương nói chuyện .
“Không vệ sinh lắm , không cần ăn nhiều như vậy.” đồ ăn trong tay Tứ Phương đến nữa ngày cũng chưa ăn hết ,anh nhìn Tái Văn chỉ mãi vùi đầu vào ăn, lo lắng cô ăn nhiều quá cũng sẽ bị tiêu chảy như anh , không khỏi lên tiếng nhắc nhở .
“Đồ nướng lúc nào cũng vậy , cũng không vệ sinh lắm . Nhưng em rất khỏe mạnh , ăn nhiều đến mấy cũng không sao .” Tái Văn không thèm để ý nói . Cô nhìn Tứ Phương một bộ muốn nói lại thôi , cảm thấy kỳ quái, vẻ mặt này của anh cô chưa từng nhìn qua ”Anh, anh không phải là không được đấy chứ ?”
Tứ Phương ngại ngùng lắc đầu, ngượng ngùng nhìn cô .
“Dạ dày không thoải mái sao? Hay là tiêu chảy?” Tái Văn vẻ mặt khẩn trương hỏi.
Tứ Phương nhìn cô khẩn trương, không khỏi trấn an nói, “Không có gì , chỉ là dạ dày có chút không thoải mái.”
“Anh vì sao không nói sớm.” Tái Văn vô cùng ân hận , đồng thời cũng có chút đau lòng, anh thật sự khác với những người đàn ông cô đã gặp , trừ khuôn măt lạnh như băng cùng bộ dáng đạm mạc không để ý đến ai , thật ra anh là người rất chân thành , ngại ngùng, coi trọng cảm tình, cũng rất cẩn thận.
Tứ Phương nhìn khuôn mặt ảo não của cô có chút không nói nên lời , tuy rằng mỗi lần ăn xong đều bị tiêu chảy, nhưng anh vẫn không muốn cự tuyệt, bởi vì mỗi lần bọn họ ngồi ở đây , Tái Văn đặc biệt thả lỏng, nói cũng đặc biệt nhiều, nói chuyện trời đất, tùy tiện cười đùa , ở bên người cô anh đều đã cảm thấy rất vui vẻ hạnh phúc . Anh thích chính là giờ phút đó, không nghĩ cự tuyệt.
Chị Trần vỗ bả vai của cô chớp mắt , “Soái ca lại tới đón chứ .”
Tái Văn ngượng ngùng vội vàng thu dọn mấy cái ly , sau đó ra phía sau rửa . Bởi vì buổi tối cô phải làm thêm, cho nên buổi tối cô cùng Tứ Phương cũng không có thời gian hẹn hò , một tuần trước cô nhìn Phương đi vào tiệm cà phê, lại ngồi vào bàn số 4 cũng rất hoảng sợ.
Tứ Phương gọi một ly cà phê, sau đó mở máy tính xem văn kiện, có lẽ là xử lý công việc, đến mười một giờ anh tắt máy tính, chờ Tái Văn tan tầm, anh lại cùng Tái Văn tản bộ một đoạn đi về trường học. Có khi sẽ đến cửa hàng ăn đồ nướng.
Hôm nay khách vẫn rất nhiều, từ khi Tứ Phương mỗi ngày đến đây uống cà phê ,trong quán khách đột nhiên nhiều lên, rất nhiều học sinh ,sinh viên đến từ các trường gần đây . Các cô ấy có đôi khi vụng trộm nhìn Tứ Phương khe khẽ nói nhỏ. Nhìn qua nhiều lần, Tái Văn cũng không thể trách gì . Cô phát hiện Tứ Phương hoàn toàn không để ý , chỉ chuyên tâm nhìn vào máy tính của mình .
Sau 10 giờ khách cũng bớt dần , Tái Văn cầm một ly nóng sữa đến cho Tứ Phương, ,ngồi xuống đối diện.”Đừng uống cà phê hoài được không , đối vị không phải tốt sao, uống chút sữa nóng đi.”
Tứ Phương nhìn cô cười cười, nghe lời bưng sữa lên uống.
Tái Văn hai tay bưng má nằm sấp ở trên bàn nhìn anh, “Có thể hỏi anh một vấn đề được không ?”
“Ừ?” Tứ Phương đặt cái ly xuống nhíu mày .
“Lần đó vì sao cô gái kia lại hắt cà phê lên người anh ?” Tái Văn muốn hỏi vấn đề này đã lâu , hôm nay rốt cục cô cũng tìm được cơ hội.
Tứ Phương đem máy để qua một bên, im lặng nhìn cô .”Cô gái kia là con gái của thầy giáo anh , bởi vì anh không nhận điện thoại của cô ấy, cho nên mới như vậy.”
“Ừ ,đoán chừng cô gái ấy cảm thấy thật mất mặt đi .” Tái Văn đoán.
“Có lẽ” Tứ Phương nhìn cô, nhẹ giọng nói.
“Anh đợi một chút, em sẽ ra liền, hôm nay chị Trần có việc, ông chủ nói có thể đóng cửa sớm .” Tái Văn đứng lên nói.
Từ trong quán đi ra, Tái Văn giẫm giẫm chân, “Thật lạnh “.
Tứ Phương đang bước chậm một bên , tay khẽ nâng, lúc này Tái Văn đột nhiên hoảng hốt , anh ấy có phải muốn cầm tay của cô hay không? Sau đó cô nhìn anh tạm dừng, lại đút tay vào túi quần .
Tái Văn ngây ngốc một lát , sau đó làm ra một hành động vô cùng dũng cảm , cô nắm lấy tay của Tứ Phương . Chuyện này không cần phải nói ,về sau mỗi lẫn nhớ lại cô đều bội phục bản thân mình gan lớn.
Khi cô cầm tay Tứ Phương trong nháy mắt kia , phỏng chừng Tứ Phương cũng bị dọa, bởi vì cô cảm giác Tứ Phương run lên một chút, sau đó dừng bước, vẻ mặt ngây dại ra nhìn cô .
Tái Văn mặt đỏ như bỏng , nhưng lại không muốn đột nhiên rút tay về , chỉ có thể hét lên, “Chúng ta đi ăn đồ nướng đi. Hôm nay muốn ăn gà nướng.”
Đáng thương cho Hạ Tứ Phương, lại bị cô dắt đi ăn đồ nướng, sau đó buổi tối về nhà lại phải uống thuốc tiêu chảy ..
Đến quán ăn , chon vài loại thường ăn , lại ngồi xuống bàn bên cạnh quán . Tái Văn như thường lệ giúp Tứ Phương lau ghế ,lau mặt bàn .
Đồ nướng trong chốc lát đã được mang lên , Tái Văn cảm thấy xấu hổ, chỉ lo vùi đầu vào ăn, cũng không dám giống như bình thường cùng Tứ Phương nói chuyện .
“Không vệ sinh lắm , không cần ăn nhiều như vậy.” đồ ăn trong tay Tứ Phương đến nữa ngày cũng chưa ăn hết ,anh nhìn Tái Văn chỉ mãi vùi đầu vào ăn, lo lắng cô ăn nhiều quá cũng sẽ bị tiêu chảy như anh , không khỏi lên tiếng nhắc nhở .
“Đồ nướng lúc nào cũng vậy , cũng không vệ sinh lắm . Nhưng em rất khỏe mạnh , ăn nhiều đến mấy cũng không sao .” Tái Văn không thèm để ý nói . Cô nhìn Tứ Phương một bộ muốn nói lại thôi , cảm thấy kỳ quái, vẻ mặt này của anh cô chưa từng nhìn qua ”Anh, anh không phải là không được đấy chứ ?”
Tứ Phương ngại ngùng lắc đầu, ngượng ngùng nhìn cô .
“Dạ dày không thoải mái sao? Hay là tiêu chảy?” Tái Văn vẻ mặt khẩn trương hỏi.
Tứ Phương nhìn cô khẩn trương, không khỏi trấn an nói, “Không có gì , chỉ là dạ dày có chút không thoải mái.”
“Anh vì sao không nói sớm.” Tái Văn vô cùng ân hận , đồng thời cũng có chút đau lòng, anh thật sự khác với những người đàn ông cô đã gặp , trừ khuôn măt lạnh như băng cùng bộ dáng đạm mạc không để ý đến ai , thật ra anh là người rất chân thành , ngại ngùng, coi trọng cảm tình, cũng rất cẩn thận.
Tứ Phương nhìn khuôn mặt ảo não của cô có chút không nói nên lời , tuy rằng mỗi lần ăn xong đều bị tiêu chảy, nhưng anh vẫn không muốn cự tuyệt, bởi vì mỗi lần bọn họ ngồi ở đây , Tái Văn đặc biệt thả lỏng, nói cũng đặc biệt nhiều, nói chuyện trời đất, tùy tiện cười đùa , ở bên người cô anh đều đã cảm thấy rất vui vẻ hạnh phúc . Anh thích chính là giờ phút đó, không nghĩ cự tuyệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook