Năm Mươi Thước Thâm Lam
-
Chương 8
Tứ Phương nâng đồng hồ , đã 6 giờ rưỡi , Lại Văn vì sao còn chưa đi làm ? Anh gọi điện thoại cho cô , vì sao lại không có ai bắt máy ?
Có người từ sau vỗ vai anh , là một nhân viên trong quán , thường nghe Lại Văn gọi cô là chị Trần .
“Lại Văn gọi điện thoại nói hôm này không đến ,cô ấy bị bệnh .”
Tứ Phương trầm mặc không nói gì, một lát sau, anh hỏi cô , “Cô ấy gọi điện thoại đến ?”
“Đúng vậy “
“Số bao nhiêu?”
“Cái gì?” Trần Kiều nhất thời không phản ứng kịp .
” Số điện thoại của cô ấy là bao nhiêu?”
“Cậu tới đây ,tôi tìm cho .” Trần Kiều nói.
“Cạch” ghế dựa đột nhiên bị đẩy ra, Tứ Phương đã đứng lên.
Trần kiều sửng sốt, vội vàng dẫn anh đến bên quầy Bar .
“Lại Văn, đừng ngủ, điện thoại của cậu, là một người đàn ông , mau tới nhận .” Mai Mai lắc lắc cánh tay Lại Văn.
“Ân” Lại Văn chậm rãi đứng lên, buổi chiều hôm nay ở một góc không người, cô khóc suốt hai giờ, mắt sưng như hai quả đào nhỏ . Khóc lâu quá nên bây giờ cảm thấy rất mệt ,bước lảo đảo bước về ký túc xá, lập tức nằm trên giường liền không muốn đứng dậy . Nằm nghĩ chưa đến nửa giờ, cô cảm thấy muốn ói , sau lại nhịn không được, “Oa” phun ngay bên giường.
Khi đó ký túc xá đã không còn ai, bọn họ đều đang đi học đi. Cô nỗ lực đứng lên, lấy ga gường bao lại ,dọn dẹp một lát , thật sự không có sức làm tiếp , lại ngã ra giường ngủ tiếp , mãi cho đến bọn bạn trở về. Giai Giai giúp cô mua thuốc , cô uống xong gọi điện thoại cho chị Trần, tiếp theo lại ngủ.
“Ừ ” Lại Văn mệt mỏi cầm lấy phone, ánh mắt không có tiêu điểm. Bên kia điện thoại im lặng . Lại Văn trong lòng khẽ động , cô biết bên kia là ai, nước mắt không còn theo ý mình , chậm rãi chảy xuôi.
“Uống thuốc chưa ?” Tứ Phương hỏi.
“Ừ ” Lại Văn tùy ý khẽ ừ. Cô sợ hãi nếu mình nói chuyện ,sẽ không khống chế được mà khóc lên .
“Vương thúc nói buổi trưa tìm em , em đã ăn canh chưa? Vì sao đột nhiên sinh bệnh.” Tiếng nói trầm thấp củaTứ Phương từ bên kia điện thoại truyền đến.
Nước mắt càng lúc càng chảy nhiều , đúng là Tứ Phương rất nhạy cảm .
“Em có thể xuống dưới đây không ?” Tứ Phương hỏi cô.” Em xuống dưới được không ? “
Lại Văn cô gắng ngăn nước mắt, nhưng nước mắt giống như bị kìm nén đã lâu , hoàn toàn không nghe lời của cô nữa .
Trâm mặc giằng co một lúc lâu , hai bên điện thoại chỉ còn lại tiếng hít thở.
“Ừ” cuối cùng Lại Văn nói.
Lại Văn đi đến cửa ký túc xá ,nhìn thấy Tứ Phương một tay cầm túi ni lông, đứng ở bên ngoài lưới sắt , không để ý đến cái chỉ trỏ của sinh viên , anh mín môi , đầu cúi hấp , hiện ra sự mất mát, như có suy nghĩ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô , Tứ Phương đột nhiên ngẩng đầu lên. Hiện tại đúng là thời gian mở cửa, có rất nhiều sinh viên tiến vào . Lại Văn không muốn người khác nhìn thấy nên không nói gì trực tiếp đi đến khu vườn phía sau trường , người dần dần ít đi .
Lại Văn đến dưới một tán cây khô héo thì đứng lại, xoay người lại nhìn Tứ Phương. Sắc mặt của anh so với lần gặp đầu tiên thì tái nhợt một chút, lông mi càng đen đậm . Đây là lần đầu tiên Lại Văn cẩn thận ngắm nhìn mặt khuôn mặt của Tứ Phương.
“Anh nghe nói , em đã đi bác sĩ ? Bác sĩ nói thế nào?” Tứ Phương không đi tìm hiểu cảm xúc nơi đáy mắt của cô , nhẹ nhàng kéo tay cô , nắm trong tay.
“Biết không? Đây là lần đầu tiên anh chủ động nắm tay của em .” Lại Văn quay lại cầm tay anh .
“Thực xin lỗi” Tứ Phương nhìn vào mắt của cô .
“Vì sao nói xin lỗi, ” Lại Văn đôi mắt đen của anh , “Không nên xin lỗi, anh rất tốt.” Lại Văn muốn cổ vũ cho anh .
Tứ Phương nắm tay cô thật chặt, hơi cúi đầu, không nói gì .
“Canh gà em đã uống hết, ngon lắm , ” thực ra cô chưa uống , ” cám ơn Vương thúc giúp em “
“Ừ” Tứ Phương lấy túi ni lông , bên trong là cháo Quảng Đông ” Ăn hết cháo rồi nghỉ ngơi cho tốt .”
“Em sẽ ăn .” Lại Văn chà xát bàn tay lạnh lẽo vì bị đông lạnh của Tứ Phương “Anh cũng về sớm đi, hôm nay rất lạnh.”
Tứ Phương rốt cục vẫn nhịn không được nâng tay vuốt ve cái trán của cô , không có cảm giác đặc biệt nóng, “Bác sĩ nói thế nào? Có sốt không ?”
“Đã uống thuốc rồi , hiện tại đã đỡ hơn nhiều, có thể là quá mệt mỏi , nghỉ ngơi một ngày là khỏe .” Tứ Phương cầm lấy tay cô nhét vào túi áo , “Chăm sóc bản thân cho tốt .”
Lại Văn trong lòng có vị chát , cô giang hai tay, ôm anh . Ấm áp cảm thông
Có người từ sau vỗ vai anh , là một nhân viên trong quán , thường nghe Lại Văn gọi cô là chị Trần .
“Lại Văn gọi điện thoại nói hôm này không đến ,cô ấy bị bệnh .”
Tứ Phương trầm mặc không nói gì, một lát sau, anh hỏi cô , “Cô ấy gọi điện thoại đến ?”
“Đúng vậy “
“Số bao nhiêu?”
“Cái gì?” Trần Kiều nhất thời không phản ứng kịp .
” Số điện thoại của cô ấy là bao nhiêu?”
“Cậu tới đây ,tôi tìm cho .” Trần Kiều nói.
“Cạch” ghế dựa đột nhiên bị đẩy ra, Tứ Phương đã đứng lên.
Trần kiều sửng sốt, vội vàng dẫn anh đến bên quầy Bar .
“Lại Văn, đừng ngủ, điện thoại của cậu, là một người đàn ông , mau tới nhận .” Mai Mai lắc lắc cánh tay Lại Văn.
“Ân” Lại Văn chậm rãi đứng lên, buổi chiều hôm nay ở một góc không người, cô khóc suốt hai giờ, mắt sưng như hai quả đào nhỏ . Khóc lâu quá nên bây giờ cảm thấy rất mệt ,bước lảo đảo bước về ký túc xá, lập tức nằm trên giường liền không muốn đứng dậy . Nằm nghĩ chưa đến nửa giờ, cô cảm thấy muốn ói , sau lại nhịn không được, “Oa” phun ngay bên giường.
Khi đó ký túc xá đã không còn ai, bọn họ đều đang đi học đi. Cô nỗ lực đứng lên, lấy ga gường bao lại ,dọn dẹp một lát , thật sự không có sức làm tiếp , lại ngã ra giường ngủ tiếp , mãi cho đến bọn bạn trở về. Giai Giai giúp cô mua thuốc , cô uống xong gọi điện thoại cho chị Trần, tiếp theo lại ngủ.
“Ừ ” Lại Văn mệt mỏi cầm lấy phone, ánh mắt không có tiêu điểm. Bên kia điện thoại im lặng . Lại Văn trong lòng khẽ động , cô biết bên kia là ai, nước mắt không còn theo ý mình , chậm rãi chảy xuôi.
“Uống thuốc chưa ?” Tứ Phương hỏi.
“Ừ ” Lại Văn tùy ý khẽ ừ. Cô sợ hãi nếu mình nói chuyện ,sẽ không khống chế được mà khóc lên .
“Vương thúc nói buổi trưa tìm em , em đã ăn canh chưa? Vì sao đột nhiên sinh bệnh.” Tiếng nói trầm thấp củaTứ Phương từ bên kia điện thoại truyền đến.
Nước mắt càng lúc càng chảy nhiều , đúng là Tứ Phương rất nhạy cảm .
“Em có thể xuống dưới đây không ?” Tứ Phương hỏi cô.” Em xuống dưới được không ? “
Lại Văn cô gắng ngăn nước mắt, nhưng nước mắt giống như bị kìm nén đã lâu , hoàn toàn không nghe lời của cô nữa .
Trâm mặc giằng co một lúc lâu , hai bên điện thoại chỉ còn lại tiếng hít thở.
“Ừ” cuối cùng Lại Văn nói.
Lại Văn đi đến cửa ký túc xá ,nhìn thấy Tứ Phương một tay cầm túi ni lông, đứng ở bên ngoài lưới sắt , không để ý đến cái chỉ trỏ của sinh viên , anh mín môi , đầu cúi hấp , hiện ra sự mất mát, như có suy nghĩ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô , Tứ Phương đột nhiên ngẩng đầu lên. Hiện tại đúng là thời gian mở cửa, có rất nhiều sinh viên tiến vào . Lại Văn không muốn người khác nhìn thấy nên không nói gì trực tiếp đi đến khu vườn phía sau trường , người dần dần ít đi .
Lại Văn đến dưới một tán cây khô héo thì đứng lại, xoay người lại nhìn Tứ Phương. Sắc mặt của anh so với lần gặp đầu tiên thì tái nhợt một chút, lông mi càng đen đậm . Đây là lần đầu tiên Lại Văn cẩn thận ngắm nhìn mặt khuôn mặt của Tứ Phương.
“Anh nghe nói , em đã đi bác sĩ ? Bác sĩ nói thế nào?” Tứ Phương không đi tìm hiểu cảm xúc nơi đáy mắt của cô , nhẹ nhàng kéo tay cô , nắm trong tay.
“Biết không? Đây là lần đầu tiên anh chủ động nắm tay của em .” Lại Văn quay lại cầm tay anh .
“Thực xin lỗi” Tứ Phương nhìn vào mắt của cô .
“Vì sao nói xin lỗi, ” Lại Văn đôi mắt đen của anh , “Không nên xin lỗi, anh rất tốt.” Lại Văn muốn cổ vũ cho anh .
Tứ Phương nắm tay cô thật chặt, hơi cúi đầu, không nói gì .
“Canh gà em đã uống hết, ngon lắm , ” thực ra cô chưa uống , ” cám ơn Vương thúc giúp em “
“Ừ” Tứ Phương lấy túi ni lông , bên trong là cháo Quảng Đông ” Ăn hết cháo rồi nghỉ ngơi cho tốt .”
“Em sẽ ăn .” Lại Văn chà xát bàn tay lạnh lẽo vì bị đông lạnh của Tứ Phương “Anh cũng về sớm đi, hôm nay rất lạnh.”
Tứ Phương rốt cục vẫn nhịn không được nâng tay vuốt ve cái trán của cô , không có cảm giác đặc biệt nóng, “Bác sĩ nói thế nào? Có sốt không ?”
“Đã uống thuốc rồi , hiện tại đã đỡ hơn nhiều, có thể là quá mệt mỏi , nghỉ ngơi một ngày là khỏe .” Tứ Phương cầm lấy tay cô nhét vào túi áo , “Chăm sóc bản thân cho tốt .”
Lại Văn trong lòng có vị chát , cô giang hai tay, ôm anh . Ấm áp cảm thông
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook