"Keng—"

Thang máy đến nơi, Diệp Kỳ đi ra trước.

Dù có trêu chọc thế nào thì nhận lại đều là kết quả như nhau, Thất Nhi bĩu môi, mang giày cao gót hậm hực đi theo sau.

Không bao lâu sau khi trở lại gian phòng ở khách sạn, trong lúc Thất Nhi đang nghịch máy tính ở một bên, tiếng điện thoại đột nhiên vang lên.

Diệp Kỳ cầm di động lên, nhìn thấy tên người gọi đến vậy mà lại là Trang Yến, cậu nhíu mày, đi đến cửa sổ sát đất cách Thất Nhi một khoảng mới nghe máy: "Có việc gì?"

Thanh âm trong điện thoại có chút nóng nảy tức giận: "Kỳ! Em đi đâu! Tại sao không ở nhà ăn cơm tối?" Hỏi xong lại nói: "Em đang ở đâu, tôi đến đón em."

Diệp Kỳ nhìn phong cảnh qua lớp kính cửa sổ trong suốt, nghiêng tai nghe Trang Yến nói chuyện. Cậu có chút chần chờ nghĩ đến lời của Hệ thống với cậu cách đây không lâu, bảo rằng Trang Yến và Diệp Như Tuyết muốn tận hưởng thế giới của hai người, nhắc cậu đừng ở lại làm kì đà cản mũi. Lời nói ở trong đầu xoay chuyển một vòng, cậu mở miệng: "Hôm nay tôi có một số việc, tạm thời không quay về."

Đương nhiên Diệp Kỳ cũng có suy tính của riêng mình, đã rất lâu rồi Trang Yến không đi gặp Y Nhạc Tâm, nếu như vào lúc này Diệp Như Tuyết có thể quyến rũ được Trang Yến, đoạt lại sủng ái của hắn một lần nữa là tốt nhất. Trong sách có nhắc đến, ở phần cuối truyện, lúc Trang Yến ngả bài với nữ phụ thì từng nói rằng có đến vài lần hắn có ý nghĩ cùng nữ phụ kết hôn sinh con, nhưng nữ phụ lại tức giận mà bỏ đi, làm cho hắn thất vọng!

Có thể làm cho tổng tài phong lưu có ý nghĩ kết hôn sinh con thì tình cảm của hắn với nữ phụ cho dù không phải là yêu tha thiết thì cũng là vô cùng thích!

Nói không chừng để nam chính ở cùng Diệp Như Tuyết một quãng thời gian, sau khi tình cảm trong quá khứ khôi phục thì một lần nữa Trang Yến sẽ có loại suy nghĩ này...

Vì vậy, đương nhiên cậu phải dọn ra ngoài để hai người chung sống!

Trang Yến cuống lên: "Làm sao vậy? Có phải làm em tức giận rồi hay không?"

"Tức giận? Tại sao?" Diệp Kỳ có chút kì quái hỏi.



Trang Yến còn cho rằng Diệp Kỳ yêu thích chính mình, nhìn không hợp mắt việc mình mang theo nữ nhân về nhà nên mới ghen mà rời khỏi. Chưa kịp vui mừng thì đã nghe câu hỏi lạnh nhạt không mang theo chút cảm tình nào trong điện thoại, nhiệt độ trong lòng Trang Yến phút chốc đóng băng.

Ở bên này đợi một hồi lâu cũng không thấy đối phương trả lời, Diệp Kỳ không chờ nữa mà kết thúc cuộc gọi: "Vậy cứ thế đi, tạm biệt."

"Không...tôi!" Lời còn chưa kịp nói xong, trong điện thoại đã vang lên tiếng tút tút báo bận!

Ở bên kia, Trang Yến nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, đáy mắt hắn dần u ám.

Lúc đầu quả thật hắn coi trọng Diệp Kỳ là vì diện mạo của đối phương tương tự Diệp nhi. Nhưng dần dần, tựa hồ hắn đã thích đối phương. Trang Yến cười lạnh một tiếng, ném điện thoại trong tay qua một bên. Chẳng qua là thích mà thôi, cũng không phải yêu. Có bao nhiêu người muốn bò lên giường của hắn, làm hắn vui lòng, hà tất phải vì một... người đàn ông mà lo lắng thất lạc?

"Yến, không ngủ sao?" Diệp Như Tuyết mặc áo ngủ đi đến bên người Trang Yến, ôm lấy eo hắn, áp bộ ngực mềm mại lên lưng của người đàn ông, đưa ra lời mời gọi.

Liên tiếp mấy ngày sau Diệp Kỳ đều ở bên ngoài, chưa từng về biệt thự của Trang Yến.

Về phần tại sao cậu có thế tùy ý như vậy, đó là bởi bản thân Diệp Kỳ không có bao nhiêu đồ vật để ở nhà Trang Yến, huống chi những vật dụng hằng ngày như bàn chải đánh răng hay khăn mặt các loại đều được khách sạn thay mới mỗi ngày, có thể dùng là được, cậu không để ý, cũng không bận tâm quen hay không quen. Bởi thế, với Diệp Kỳ thì chỉ cần cậu có đủ tiền mua vật dụng hằng ngày, cái nào cũng được, cậu sẽ không chê.

Điều này làm Trang Yến tức giận đến tim cũng sắp nổ. Hắn vốn tưởng Diệp Kỳ cùng lắm chỉ rời đi một ngày thôi, ai ngờ đối phương lâu vậy rồi vẫn không trở về!

Trang Yến không khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung, bản tính của đàn ông, nếu không ở nhà thì khẳng định là ở những nơi ong bướm ngổn ngang kia! Nghĩ đến đây, Trang Yến nguyên bản đã tức đến sắp nổ thì bây giờ trực tiếp hóa thân thành thùng thuốc nổ! Ai đụng vào lập tức nổ chết người đó! Hắn muốn tìm ra vị trí của Diệp Kỳ nhưng vẫn luôn bị người ngăn trở, mới vừa tìm được một chút tin tức thì giây sau đã bị giấu đi!

Cứ như vậy đến hai tuần sau, hai người mới gặp lại.

Diệp Kỳ được mời tham gia một buổi tiệc, bất ngờ phát hiện Trang Yến cũng có mặt ở đó, bên người hắn là một nữ nhân xa lạ, vậy mà không phải Diệp Như Tuyết! Cậu không khỏi cảm thán tính đào hoa của đối phương quả là danh bất hư truyền. Bạch nguyệt quang trong lòng đã trở về mà vẫn còn qua lại với người khác. Ngay sau đó Trang Yến cũng phát hiện ra cậu, mặt đầy tức giận mà đi đến chỗ cậu.



Diệp Kỳ bị lôi kéo đến vườn hoa phía sau, bốn phía yên tĩnh.

Diệp Kỳ rút lại cánh tay bị kéo, thong dong chỉnh sửa lại trang phục rồi mới ngẩng đầu lên, hỏi: "Làm sao?"

Trang Yến vốn đang bực tức, trong lòng chứa đầy lửa giận, muốn nói gì đó để đánh vỡ tâm lí bình tĩnh của đối phương, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt không hiểu chuyện gì, lạnh nhạt như cũ của Diệp Kỳ thì hỏa khí cũng tắt. Hắn mím môi, lạnh nhạt nói: "Mấy ngày nay em đi đâu?" Trang Yến xin thề, nếu đối phương nói ra nơi không tốt nào đó, hắn về sẽ gọi người phóng hỏa đốt chỗ đó luôn!

Diệp Kỳ nhìn bóng tối xung quanh, mắt có chút không quen mà nheo lại, miệng nói: "Khách sạn."

Trang Yến thở phào nhẹ nhõm, may là không phải mấy nơi dơ bẩn đó! Chiếm được đáp án hài lòng, ngữ khí của Trang Yến cũng không cường ngạnh được nữa mà trở nên nhu hòa: "Ở khách sạn không thoải mái! Kỳ, trở về đi! Ngày đó em đi, tôi mua cho em sủi cảo tôm thủy tinh! Nhưng em lại không về." Giọng nói của hắn giống như ẩn chứa một luồng hàm ý cầu vuốt lông cầu cưng nựng vậy!

Diệp Kỳ trầm mặc một hồi, ngay lúc Trang Yến sắp cho rằng đối phương đang dùng sự im lặng để từ chối hắn, Diệp Kỳ lên tiếng: "Nhưng mà... không phải như thế sẽ quấy rầy đến hai người sao?" Diệp Kỳ không thèm để ý vấn đề quấy nhiễu người khác hay không, trọng điểm là bạch nguyệt quang trong lòng của nam chính - Diệp Như Tuyết vẫn chưa đoạt lại được sủng ái, nếu bây giờ cậu về làm kì đà cản mũi, trở ngại hai người ở chung thì sao? Điều này làm Diệp Kỳ có chút đau đầu!

Rõ là ở trong truyện được mệnh danh trà xanh tâm cơ cơ mà? Rõ là được viết thủ đoạn trên giường vô biên, trói chặt trái tim nam chính làm hắn phiêu di bất định giữa hai người phụ nữ cơ mà? Kết quả thì? Lần dự tiệc nho nhỏ này đến cả vị trí bạn gái bên người nam chính cũng bị người khác cướp! Đã vậy thì không bằng đừng có quay về, để nam chính không chiếm được, trở thành cây kim trong lòng phá hủy tình cảm của nam nữ chính còn tốt hơn!

Thật là vô dụng, đoạt lại tình cảm của một người đã từng thích mình khó như vậy sao? Thời gian hai tuần ở chung còn không làm được! Rác rưởi! Diệp Kỳ lạnh nhạt nghĩ.

"Diệp Như Tuyết đã dọn đi, cô ta chỉ ở tạm chỗ tôi mà thôi, tôi không có quan hệ gì với cô ta hết!" Trang Yến cục xúc bất an nói.

Diệp Kỳ: "..." Cậu liếc mắt nhìn vẻ mặt của nam chính, cuối cùng cũng hiểu như nào là mở mắt nói mò.

—--------------------------

"À... Thì ra nam chính đều là đồ mặt dày." Diệp Kỳ cảm thán trong lòng.

(...) Thất Thất ngây thơ của tui ơi, cậu nghe tui đi, chúng ta thay tuyến nhiệm vụ đi mà QAQ Loại nam chính như này làm nó có cảm giác sẽ lây tính xấu cho kí chủ nhà mình mất!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương