Nam Chủ, Đừng Đến Đây!!!
-
Chương 16
Sau khi gặp Trịnh Mỹ Liên, cô liền cảm thấy mệt mỏi không muốn làm gì cả, và lại càng nhức đầu hơn khi trong tay đang cầm tấm thiệp mời dự đại thọ của Dương lão gia gia - ông nội của Dương Minh Triệt. Cô cần đi chuẩn bị quà và lễ phục mới được. Cô cũng chắc 100% là trong đại thọ này, cô sẽ gặp lại những người cô đang trốn tránh. Trời hôm nay quá âm u, cô nhìn bầu trời trong xanh nắng rọi kia và cảm thán =_=
--- ------ ------ -----"""""""""""--- ------ ------ -----
Biệt thự nhà họ Dương
Đại thọ 80 của Dương lão gia gia có rất nhiều người tham dự, bởi Dương gia là một gia tộc lâu đời có tiếng tăm. Hôm nay cô đi một mình, bởi vì anh trai cô thương vợ hơn em gái nên đã qua nhà vợ rước vợ từ sớm rồi... Mặc trên mình bộ dạ phục màu tím cúp ngực, có thêm một cái áo khoát nhỏ cùng màu che đi bờ vai trắng nõn kia, bộ dạ phục theo phần trước chỉ dài đến đùi cô, phần sau dài phủ đất được xếp li, phần trên áo được đính kim cương vụn xếp thành một con hồ điệp. Tóc của cô được bới lên, chừa vài sợi tóc bay tự do, gương mặt chỉ trang điểm nhẹ, cô đi đôi giày cao gót cùng màu. Hôm nay nhìn cô thật quyến rũ (đột nhiên bí về phần tả một cách lãng xẹt =_=)
Chính giữa sảnh lớn, Dương lão gia gia đã xuất hiện. Ông dù đã 80 nhưng vẫn không làm mất đi vẻ uy nghiêm của người từng làm mưa làm gió một thời.
- Cám ơn mọi người đã đến dự đại thọ của lão già này. Tôi cũng không nói gì nhiều, mời mọi người nhập tiệc
Đợi cho Dương lão gia gia bước xuống dưới, cô mới tiến lên chào hỏi
- Dương lão gia gia, con chúc người đại thọ vui vẻ, sức khỏe ngày một dồi dào, luôn tràn đầy chuyện vui
- Tiểu nha đầu, con là Nguyệt Băng đúng không?
- Người biết con?
Cô kinh ngạc cũng là chuyện bình thường, cô chưa từng giao tiếp với Dương gia mà
- Lão già họ Hoàng là bạn của ta, con là cháu gái mà lão yêu thích nhất thì làm sao ta không biết. Cứ kêu ta là gia gia được rồi
- Dương gia gia
- Ngoan lắm
Dương lão gia gia vui vẻ cười to, Dương Minh Triệt từ xa thấy vậy cũng rất vui vẻ. Anh nghĩ mình có thể nhờ ông nội giúp mình một tay để rước vợ về nhà thôi
Sau khi nói chuyện cùng Dương lão gia gia, cô ra một góc lấy rượu uống. Chợt 'Xoảng' một tiếng, mọi người quay sang nhìn thì thấy bạch liên hoa Trịnh Mỹ Liên đứng co ro một cách đáng thương, đối diện là cô đang nhíu mày khó chịu, dưới đất là ly rượu vừa ở trên tay cô bây giờ đã vỡ nát
- Hoắc... Hoắc tiểu thư... tôi... tôi... xin lỗi...
Trịnh Mỹ Liên đứng trước mặt cô, nhỏ giọng yêu kiều gọi khẽ một tiếng. Âm thanh như muỗi kêu nhưng lại khiến người ta dậy lên ý tứ muốn phủng vào trong lòng bảo vệ. Cô nhíu nhíu chân mày nhìn Trịnh Mỹ Liên. Cô cảm thấy cô ta đang cố tình muốn làm khó cô. Nếu giờ phút này cô đối với cô ta lạnh nhạt hay có thái độ khó chịu thì không khỏi khiến mọi người cho rằng cô làm người vô cùng khắc nghiệt. Nước cờ này, quả thật cao tay đi!
Cô cười nhạt một tiếng, ý cười trong mắt vô cùng nồng đậm. Thế nhưng vẻ mặt lại vô cùng dịu dàng. Bước chân khẽ động nhích lên phía trước, nhẹ nhàng nói.
- Trịnh tiểu thư, cô sao vậy? Cô bị vấp sao?
Trịnh Mỹ Liên giật mình run lên lên một cái. Không ngăn được đầu theo quán tính ngẩng lên, chằm chằm nhìn Hoắc Lãnh Nguyệt Băng hoà ái trước mắt có điểm không thể nào tin nổi.
- A! Vẻ mặt tự nhiên thế này, cũng không có nước mắt. Xem ra yến tiệc rất tốt. Trịnh tiểu thư, cô thật khiến người ta lo lắng đấy. Nếu lần nào cô gặp tôi cũng giống như uỷ khuất thế này thì khi cô bị uỷ khuất thật ai sẽ tin tưởng cô nữa đây!
Cô nhàn nhạt cười nói. Giọng điệu dịu dàng của cô khiến người xung quanh một loạt ngẩn người. Ẩn ẩn bên trong còn muốn ám phúng Trịnh Mỹ Liên giả tạo. Trịnh Mỹ Liên mím môi. Trong lòng cảm thấy hận cô vô cùng. Nước mắt theo hai hốc mắt chảy ra, meo meo kêu lên.
- Tôi không uỷ khuất! Thật không uỷ khuất!
- Dĩ nhiên tôi biết cô không uỷ khuất. Nhưng cô đừng khóc như vậy, sẽ khiến người ta nghĩ tôi bắt nạt cô đấy!
Cô cao giọng nói. Cố tình muốn xung quanh bọn họ đều có thể nghe thấy. Trên tay cũng không rảnh rang, rút ra chiếc khăn tay lau đi nước mắt ồ ạt chảy ra hai bên gò má của Trịnh Mỹ Liên. Trịnh Mỹ Liên bị hành động thân thiết như vậy của cô làm hoảng hồn. Trong ấn tượng của cô ta thì cô luôn luôn là một dạng người cường thế, kiêu ngạo. Bây giờ đột ngột thay đổi như vậy mười phần đều không phải chuyện tốt.
Cô cảm nhận được Trịnh Mỹ Liên run rẩy. Một tay nâng lên nắm lại bả vai cô ta, gương mặt xinh đẹp cúi xuống, nhỏ giọng chỉ đầu hai người nghe thấy.
- Trịnh Mỹ Liên, cô lại muốn đâm tôi lần nữa hay sao? Làm như vậy cô tuyệt đối không có chỗ tốt. Tin không? Vừa rồi tất cả mọi người đều đã nhận thấy bộ mặt thối nát của cô. Nếu muốn thì nhìn xung quanh một chút. Xem vẻ mặt Dương Minh Triệt, Hoàng Nhật Thiên, Lý Dạ Diễm, Dạ Thiên Tịch, Hàn Ngạo Phong, Âu Thiên Duệ và Khương Nhật Khải nhìn cô như thế nào
Cô nói xong liền buông tay ra, đem khăn mùi xoa gấp gọn lại ưu nhã quăng vào thùng rác gần đó. Còn thức thời lui về phía sau khoanh tay lại xem kịch vui. Trịnh Mỹ Liên không bị cô đè ép nữa liền ngẩng đầu. Vừa vặn nhìn thấy mấy người Dương Minh Triệt treo một nụ cười trào phúng ở trên môi, mày hơi nhướng lên một chút, ánh mắt chăm chú nhìn giống như muốn bóc trần một lớp bộ mặt của cô ta khiến cô ta hoảng hồn.
Đám người Dương Minh Triệt thấy Trịnh Mỹ Liên mê man nhìn bọn họ như vậy cũng không nói gì. Ánh mắt đảo một cái liền chạm vào gương mặt xinh đẹp đang đứng khoanh tay tại một bên chờ xem kịch vui không khỏi cảm thấy buồn cười. Trong đầu còn liên tưởng đến bộ mặt của mèo hoang trộm cá xong lại lười biếng liếm liếm mép, một bộ dạng tiểu nhân đắc chí không hơn không kém. Cô như vậy cố tình lại càng muốn xinh đẹp linh động hơn trước kia nhiều lần. Đây là muốn chọc người ta yêu thương có phải hay không?
Trịnh Mỹ Liên bị đả kích sâu sắc bởi vẻ mặt của đám người Dương Minh Triệt cùng toàn bộ khách nhân. Nhất thời nước mắt đã được cô cẩn thận lau sạch lại lần nữa chảy ra khiến cô ta quay người chạy ra khỏi sảnh tiệc. Cô nhìn theo bóng Trịnh Mỹ Liên chạy xa dần. Đôi mắt phượng xinh đẹp đều híp lại. Cô nâng hai bàn tay trắng nõn phủi vào nhau, quay đầu chào tạm biệt Dương lão gia gia và Thiên Hàn rồi sau đó rời đi.
Hoắc Lãnh Nguyệt Băng cô đối với Trịnh Mỹ Liên lúc này tuyệt đối không để dư một tia thương hại. Tuy rằng lúc đầu cũng đồng cảm một chút với thân phận cùng hoàn cảnh lạnh bạc tình thân kia, bởi sinh ra trong gia đình giàu có, đâu phải ai cũng được trọn vẹn tình thương gia đình. Nhưng cô ta đã đi sai đường. Một người cho dù có ngàn vạn đáng thương. Nhưng một khi hành động của người đó gây ảnh hưởng đến cô và những người cô quan tâm, cô không ngại cho cô ta nhiều hơn một lần trả giá.
Chương sau là sự đồi đầu của Lý Dạ Diễm cùng Dương Minh Triệt. Đến lúc đó mn sẽ thấy hai anh ở bên ngoài cỡ nào cao ngạo, lạnh lùng vậy mà khi gặp cô thì vô sỉ mặt dày thế nào. Chương sau tra nam lên sàn, bạch liên hoa tiếp tục hãm hại cô, vật hi sinh lại xuất hiện.
--- ------ ------ -----"""""""""""--- ------ ------ -----
Biệt thự nhà họ Dương
Đại thọ 80 của Dương lão gia gia có rất nhiều người tham dự, bởi Dương gia là một gia tộc lâu đời có tiếng tăm. Hôm nay cô đi một mình, bởi vì anh trai cô thương vợ hơn em gái nên đã qua nhà vợ rước vợ từ sớm rồi... Mặc trên mình bộ dạ phục màu tím cúp ngực, có thêm một cái áo khoát nhỏ cùng màu che đi bờ vai trắng nõn kia, bộ dạ phục theo phần trước chỉ dài đến đùi cô, phần sau dài phủ đất được xếp li, phần trên áo được đính kim cương vụn xếp thành một con hồ điệp. Tóc của cô được bới lên, chừa vài sợi tóc bay tự do, gương mặt chỉ trang điểm nhẹ, cô đi đôi giày cao gót cùng màu. Hôm nay nhìn cô thật quyến rũ (đột nhiên bí về phần tả một cách lãng xẹt =_=)
Chính giữa sảnh lớn, Dương lão gia gia đã xuất hiện. Ông dù đã 80 nhưng vẫn không làm mất đi vẻ uy nghiêm của người từng làm mưa làm gió một thời.
- Cám ơn mọi người đã đến dự đại thọ của lão già này. Tôi cũng không nói gì nhiều, mời mọi người nhập tiệc
Đợi cho Dương lão gia gia bước xuống dưới, cô mới tiến lên chào hỏi
- Dương lão gia gia, con chúc người đại thọ vui vẻ, sức khỏe ngày một dồi dào, luôn tràn đầy chuyện vui
- Tiểu nha đầu, con là Nguyệt Băng đúng không?
- Người biết con?
Cô kinh ngạc cũng là chuyện bình thường, cô chưa từng giao tiếp với Dương gia mà
- Lão già họ Hoàng là bạn của ta, con là cháu gái mà lão yêu thích nhất thì làm sao ta không biết. Cứ kêu ta là gia gia được rồi
- Dương gia gia
- Ngoan lắm
Dương lão gia gia vui vẻ cười to, Dương Minh Triệt từ xa thấy vậy cũng rất vui vẻ. Anh nghĩ mình có thể nhờ ông nội giúp mình một tay để rước vợ về nhà thôi
Sau khi nói chuyện cùng Dương lão gia gia, cô ra một góc lấy rượu uống. Chợt 'Xoảng' một tiếng, mọi người quay sang nhìn thì thấy bạch liên hoa Trịnh Mỹ Liên đứng co ro một cách đáng thương, đối diện là cô đang nhíu mày khó chịu, dưới đất là ly rượu vừa ở trên tay cô bây giờ đã vỡ nát
- Hoắc... Hoắc tiểu thư... tôi... tôi... xin lỗi...
Trịnh Mỹ Liên đứng trước mặt cô, nhỏ giọng yêu kiều gọi khẽ một tiếng. Âm thanh như muỗi kêu nhưng lại khiến người ta dậy lên ý tứ muốn phủng vào trong lòng bảo vệ. Cô nhíu nhíu chân mày nhìn Trịnh Mỹ Liên. Cô cảm thấy cô ta đang cố tình muốn làm khó cô. Nếu giờ phút này cô đối với cô ta lạnh nhạt hay có thái độ khó chịu thì không khỏi khiến mọi người cho rằng cô làm người vô cùng khắc nghiệt. Nước cờ này, quả thật cao tay đi!
Cô cười nhạt một tiếng, ý cười trong mắt vô cùng nồng đậm. Thế nhưng vẻ mặt lại vô cùng dịu dàng. Bước chân khẽ động nhích lên phía trước, nhẹ nhàng nói.
- Trịnh tiểu thư, cô sao vậy? Cô bị vấp sao?
Trịnh Mỹ Liên giật mình run lên lên một cái. Không ngăn được đầu theo quán tính ngẩng lên, chằm chằm nhìn Hoắc Lãnh Nguyệt Băng hoà ái trước mắt có điểm không thể nào tin nổi.
- A! Vẻ mặt tự nhiên thế này, cũng không có nước mắt. Xem ra yến tiệc rất tốt. Trịnh tiểu thư, cô thật khiến người ta lo lắng đấy. Nếu lần nào cô gặp tôi cũng giống như uỷ khuất thế này thì khi cô bị uỷ khuất thật ai sẽ tin tưởng cô nữa đây!
Cô nhàn nhạt cười nói. Giọng điệu dịu dàng của cô khiến người xung quanh một loạt ngẩn người. Ẩn ẩn bên trong còn muốn ám phúng Trịnh Mỹ Liên giả tạo. Trịnh Mỹ Liên mím môi. Trong lòng cảm thấy hận cô vô cùng. Nước mắt theo hai hốc mắt chảy ra, meo meo kêu lên.
- Tôi không uỷ khuất! Thật không uỷ khuất!
- Dĩ nhiên tôi biết cô không uỷ khuất. Nhưng cô đừng khóc như vậy, sẽ khiến người ta nghĩ tôi bắt nạt cô đấy!
Cô cao giọng nói. Cố tình muốn xung quanh bọn họ đều có thể nghe thấy. Trên tay cũng không rảnh rang, rút ra chiếc khăn tay lau đi nước mắt ồ ạt chảy ra hai bên gò má của Trịnh Mỹ Liên. Trịnh Mỹ Liên bị hành động thân thiết như vậy của cô làm hoảng hồn. Trong ấn tượng của cô ta thì cô luôn luôn là một dạng người cường thế, kiêu ngạo. Bây giờ đột ngột thay đổi như vậy mười phần đều không phải chuyện tốt.
Cô cảm nhận được Trịnh Mỹ Liên run rẩy. Một tay nâng lên nắm lại bả vai cô ta, gương mặt xinh đẹp cúi xuống, nhỏ giọng chỉ đầu hai người nghe thấy.
- Trịnh Mỹ Liên, cô lại muốn đâm tôi lần nữa hay sao? Làm như vậy cô tuyệt đối không có chỗ tốt. Tin không? Vừa rồi tất cả mọi người đều đã nhận thấy bộ mặt thối nát của cô. Nếu muốn thì nhìn xung quanh một chút. Xem vẻ mặt Dương Minh Triệt, Hoàng Nhật Thiên, Lý Dạ Diễm, Dạ Thiên Tịch, Hàn Ngạo Phong, Âu Thiên Duệ và Khương Nhật Khải nhìn cô như thế nào
Cô nói xong liền buông tay ra, đem khăn mùi xoa gấp gọn lại ưu nhã quăng vào thùng rác gần đó. Còn thức thời lui về phía sau khoanh tay lại xem kịch vui. Trịnh Mỹ Liên không bị cô đè ép nữa liền ngẩng đầu. Vừa vặn nhìn thấy mấy người Dương Minh Triệt treo một nụ cười trào phúng ở trên môi, mày hơi nhướng lên một chút, ánh mắt chăm chú nhìn giống như muốn bóc trần một lớp bộ mặt của cô ta khiến cô ta hoảng hồn.
Đám người Dương Minh Triệt thấy Trịnh Mỹ Liên mê man nhìn bọn họ như vậy cũng không nói gì. Ánh mắt đảo một cái liền chạm vào gương mặt xinh đẹp đang đứng khoanh tay tại một bên chờ xem kịch vui không khỏi cảm thấy buồn cười. Trong đầu còn liên tưởng đến bộ mặt của mèo hoang trộm cá xong lại lười biếng liếm liếm mép, một bộ dạng tiểu nhân đắc chí không hơn không kém. Cô như vậy cố tình lại càng muốn xinh đẹp linh động hơn trước kia nhiều lần. Đây là muốn chọc người ta yêu thương có phải hay không?
Trịnh Mỹ Liên bị đả kích sâu sắc bởi vẻ mặt của đám người Dương Minh Triệt cùng toàn bộ khách nhân. Nhất thời nước mắt đã được cô cẩn thận lau sạch lại lần nữa chảy ra khiến cô ta quay người chạy ra khỏi sảnh tiệc. Cô nhìn theo bóng Trịnh Mỹ Liên chạy xa dần. Đôi mắt phượng xinh đẹp đều híp lại. Cô nâng hai bàn tay trắng nõn phủi vào nhau, quay đầu chào tạm biệt Dương lão gia gia và Thiên Hàn rồi sau đó rời đi.
Hoắc Lãnh Nguyệt Băng cô đối với Trịnh Mỹ Liên lúc này tuyệt đối không để dư một tia thương hại. Tuy rằng lúc đầu cũng đồng cảm một chút với thân phận cùng hoàn cảnh lạnh bạc tình thân kia, bởi sinh ra trong gia đình giàu có, đâu phải ai cũng được trọn vẹn tình thương gia đình. Nhưng cô ta đã đi sai đường. Một người cho dù có ngàn vạn đáng thương. Nhưng một khi hành động của người đó gây ảnh hưởng đến cô và những người cô quan tâm, cô không ngại cho cô ta nhiều hơn một lần trả giá.
Chương sau là sự đồi đầu của Lý Dạ Diễm cùng Dương Minh Triệt. Đến lúc đó mn sẽ thấy hai anh ở bên ngoài cỡ nào cao ngạo, lạnh lùng vậy mà khi gặp cô thì vô sỉ mặt dày thế nào. Chương sau tra nam lên sàn, bạch liên hoa tiếp tục hãm hại cô, vật hi sinh lại xuất hiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook