Editor: Endy.
Thật đúng là…
Phí Hiên nhìn Đồng Tứ, sắc mặt liền không tốt lắm.

Sắc mặt An Sênh cũng không quá vui vẻ, nhất là nhìn thấy “tiểu bạch thỏ” choàng cánh tay anh, ngay cả cảm xúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cũng không có.
Đồng Tứ nhìn Phí Hiên ôm bả vai An Sênh, tựa hồ cũng có chút kinh ngạc.
Trên trán anh cuộn sóng, tóc mái đã cắt bớt, nhìn giống như tức giận, cả người âm trầm.
“Tiểu bạch thỏ” khoác cánh tay anh, nhìn qua mặt mày hồng hào, lúc đối diện với An Sênh, cằm có hơi nâng lên, liếc nhìn có chút ý tứ.
“Phí tổng đây là tới…?” Đồng Tứ đi lên trước, nghiêng đầu đối diện với Phí Hiên.

Tay Phí Hiên ôm bả vai An Sênh tăng thêm một phần lực, nhìn chằm chằm anh hồi lâu, mới giật giật môi mỏng, không độ ấm nói, “Đây là khách sạn của tôi, tôi tới đây rất kỳ quái sao?”
Đồng Tứ bị nghẹn họng, bất quá không thèm để ý vuốt tóc, “Quả thật không kỳ quái.

Phí tổng tới đây thị sát sao?”
Sắc mặt Phí Hiên cũng có chút âm trầm, ôm An Sênh vào ngực, trực tiếp không khách khí nói, “Liên quan gì tới anh?”

Sắc mặt Đồng Tứ cứng lại, đột nhiên cười nhạo một tiếng, ánh mắt bỗng xẹt qua mặt An Sênh, ý tứ hàm xúc không rõ nói, “Quả thật không liên quan tới tôi…”
An Sênh khẽ nhíu mày, cô cứ cảm thấy ánh mắt Đồng Tứ có chút không đúng lắm, nhưng không đợi cô tìm tòi nghiên cứu, anh đã nhanh chóng dời đi.
Bốn người giằng co trong đại sảnh, ai cũng không nói thêm, không khí hết sức không thoải mái, bất quá không biết có phải vì ngại và phép lịch sự hay không, vẫn không có ai đi mở cửa ra.
Mãi cho đến khi nhân viên lễ tân không có cảm giác tồn tại chần chừ mở miệng, “Bốn vị…là đi cùng nhau sao?”
Thanh âm của cô hấp dẫn sự chú ý của mọi người, ánh mắt Phí Hiên nhìn qua còn có chút sắc bén.
Nhân viên tiếp khách bị nhìn đến sống lưng phát lạnh, “Không…không phải sao?” cô nhỏ giọng nói, “Tôi thấy các vị đặt cùng một chỗ, nếu muốn phần hải sản đặc biệt, bàn đặc biệt cũng…”
Phí Hiên liền phóng ánh mắt muốn giết người lại, nhân viên run rẩy lấy ra máy đặt chỗ, kết quả vừa thấy, cô liền phát hiện mình nhìn lầm!
Một là phòng 2296, một là phòng 2299, 2 phòng bao này thoạt nhìn dãy số rất giống nhau, nhưng ở phía đối diện.
“A…thực xin lỗi, tôi…”
Nhân viên phục vụ mới nói một câu, Đồng Tứ lập tức cắt ngang, “Nếu đều đặt giống nhau, Phí tổng, muốn hay không ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm? Tôi vừa lúc có chút việc…”
Ánh mắt Đồng Tứ lại lần nữa xẹt qua An Sênh, “Cũng muốn hỏi Phí tổng.”
An Sênh biết Phí Hiên không muốn chung bàn với Đồng Tứ, bởi vì tay anh ôm bả vai cô niết lại làm cô có chút đau.
An Sênh giật giật môi, muốn giúp Phí Hiên cự tuyệt, dù sao cô cũng không muốn quản Đồng Tứ, tiểu tử này quá không hiểu chuyện.
Nhưng cô còn chưa mở miệng, “tiểu bạch thỏ” bên cạnh Đồng Tứ liền xoắn xoắn lọn tóc, lắc lắc nói, “A Tứ…mau một chút, người ta đứng muốn tê chân luôn rồi.”
An Sênh bị màn này làm cho một trận run run, Đồng Tứ cười khẽ, trấn an vỗ vỗ tay cô ta, ánh mắt lại vẫn nhìn Phí Hiên.
Cũng đều là làm nũng, Phí Hiên vẫn khả ái hơn, An Sênh ở trong lòng an ủi chính mình.


Phí Hiên tuy rằng dính người nhưng vẫn có mức độ, nhưng anh không làm người khác ghê tởm, về sau càng không thể ghét bỏ.
Không có so sánh liền không có tổn thương.
Bốn người vẫn giằng co, chủ yếu là Phí Hiên cùng Đồng Tứ.

An Sênh cho rằng Phí Hiên sẽ không đồng ý, bởi vì anh rõ ràng rất bài xích Đồng Tứ.
Nhưng không biết vì cái gì, Đồng Tứ một bộ không sợ hãi, hơn mười phút sau, bốn người quỷ dị ngồi cùng nhau trong một phòng bao…
An Sênh nhìn “tiểu bạch thỏ” đối diện vẫn một bộ dạng xoay đến xoay đi, liếm liếm môi, cô cảm thấy buồn nôn.
Cô ta có địch ý với cô, cô có thể cảm giác đươc.

Mùa hè năm trước đua xe, lúc đi theo bên cạnh Đồng Tứ, An Sênh còn cố ý giúp Đồng Tứ đuổi cô ta đi, chỉ hy vọng Đồng Tứ không rơi vào cảnh mù loà sống cuộc sống “vương bát”.
Mùa hè năm nay, lúc trên thuyền, cách điện thoại cô rầm rì vài câu, cô ta liền cho rằng cô cùng Đồng Tứ có một chân với nhau.
An Sênh không thèm để ý tầm mắt của cô ta, cũng không có ý định quản chuyện tình của Đồng Tứ, đơn giản cúi đầu, cầm điện thoại chơi game.
Đồng Tứ cùng Phí Hiên hai người ngồi đối diện lại giương cung bạt kiếm, An Sênh liền hoài nghi, hai người nói không chừng muốn nhảy dựng lên đánh nhau.


Cô còn đoán chừng Phí Hiên sẽ cao hơn Đồng Tứ một điểm, bình thường anh ôm cô rất nhẹ nhàng, trên người…sờ bắp thịt không khoa trương, đường cong cơ bắp vẫn có, nếu thật sự đánh nhau, chắc không thành vấn đề.
An Sênh lại nhìn “tiểu bạch thỏ” đối diện, cân nhắc sức lực hai người.

Cổ tay cô ta nhỏ gầy trắng nõn, lại nhìn tay chính mình đầy vết dao, An Sênh cười hừ, một con thỏ như vậy, chính là có mười con cô cũng không sợ.
Bất quá tất cả đều là ý nghĩ của cô, mọi người đều là người văn minh, tuy rằng hận không thể đào mộ tổ tiên đối phương lên, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì bình tĩnh.
Ý nghĩ gì đó rất nhanh bị quăng sau đầu, An Sênh thấy cua được dọn lên, căn bản không rảnh quan tâm đối diện muốn ma quỷ quái dị, cô liền xuống tay ăn cua.
Có đồ ăn nên không khí tạm hoà hoãn lại, bốn người đều động tay, chẳng qua khác biệt là Phí Hiên bóc cua cho An Sênh, bên kia là “tiểu bạch thỏ” bóc cua cho Đồng Tứ.
“Anh nếm thử cái này đi, cái này cũng rất ngon.” “tiểu bạch thỏ” ôn nhu như nước, nhìn Đồng Tứ bằng ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ, gương mặt hiền thục.
Đồng Tứ hưởng thụ là chuyện đương nhiên, bên cạnh chậm rãi ăn, thừa dịp Phí Hiên không chú ý, ý tứ không rõ nhìn An Sênh cười.
Nhìn nụ cười của anh, An Sênh nghĩ muốn đánh một cái, bất quá cô cũng không bận tâm, vẫn nên hưởng thụ được Phí Hiên phục vụ, nhưng ăn mấy miếng, lại nhìn “tiểu bạch thỏ” bên đó bận việc đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, một miếng cũng không ăn, đột nhiên cô có chút không có khẩu vị.
Đương nhiên không phải cảm thấy “tiểu bạch thỏ” thực đáng thương, mà tại vì Phí Hiên vẫn bóc cua cho cô, anh cũng không ăn miếng nào.
Hơn nữa mấy miếng vỡ vụn, anh cũng không thích gắp cho An Sênh.
Nếu bàn về thiên chi kiểu tử, Đồng Tứ có người cha như sói luôn chỉnh con mình, Phí Hiên có người cha hoa tâm nhưng không nghiêm khắc.
Phí Hiên là “hoàng thái tử” của Phí gia, anh nói một thì không ai dám nói hai.

Ngay cả bác anh không có con, Phí La Minh nhiều con như vậy, ông cũng không muốn nhận ai làm con nuôi để thừa kế, nhất định muốn Phí Hiên cùng Phí Lam Lam kết hôn rồi làm người thừa kế.


Có thể thấy được, Phí Hiên được yêu quý như thế nào.
Phí Hiên trời sinh quý giá, có được tất cả mọi thứ lại không giống Đồng Tứ, anh có thể tự nhiên hưởng thụ người khác hầu hạ, nhưng anh lại chọn đi hầu hạ cô.
An Sênh nghĩ đến đây, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào.

Phí Hiên thật sự rất tốt, lúc ở bên cô, anh không thể hiện sự ưu việt của mình, không làm ra vẻ trước mặt cô, chưa từng làm cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người như trời với đất.
Trừ làm nũng và dính người, còn lại của anh hết thảy đều có xu hướng hoàn mỹ, cô làm sao có thể không thích? Chỉ sợ Phí Hiên không thích kiểu người như cô.
An Sênh nhìn bộ dáng của “tiểu bạch thỏ”, lần đầu tiên cảm giác cô cũng muốn có qua có lại.

Mấy ngày nay, cô được hầu hạ quan tâm coi đó là lẽ dĩ nhiên, quả thật cô rất sung sướng, nhưng Phí Hiên thì sao?
An Sênh thả chậm động tác ăn, không hề nhìn hai người đối diện, mà dùng dư quang chặt chẽ chú ý đến Phí Hiên.
Cô không hỏi ra anh thích cái gì, nhưng chính cô có thể quan sát.
Phí Hiên vô thì vô khắc chú ý An Sênh, phát hiện cô nhìn anh, nghi hoặc quay đầu, thấp giọng nói, “Làm sao? Ăn no rồi?”
Phí Hiên khẽ nhíu mày, “Vẫn là không hợp khẩu vị, hôm nay em ăn ít, bằng không anh…”
“Không có,” khoé mắt đuôi mày An Sênh đều mang theo ý cười, “Anh cũng đừng có mải bóc cho em như vậy, anh cũng ăn đi…”
Phí Hiên nghe vậy cúi đầu, buông mi mắt, khoé miệng nhếch lên.
“tiểu bạch thỏ” đối diện nhìn hành động của hai người, ngón tay bóc cua dùng chút lực, cạnh vỏ cua bén nhọn đâm ngón tay cô ta.
- Hết chương 33.1-.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương