Editor: Endy.
Lúc ấy cô không chỉ cao hứng không biết đói, cao hứng đến nỗi có chút buồn nôn, phát run.

Cái này là hiện tượng đại não gửi ảo giác cho thân thể, trong một đêm kia, cô ăn không biết no, ăn đặc biệt nhiều.
Ba mẹ đã mất trước kia nay đã sống lại, cảm xúc thay đổi rất nhanh, An Sênh không cảm thấy không đúng chỗ nào.

Cô cùng Phí Hiên nói chuyện yêu đương, anh cũng sẽ kích động thành như vậy sao?
An Sênh nghĩ, nghiêng đầu nhìn Phí Hiên.

Phí Hiên dừng xe ở đèn đỏ, bắt lấy tay cô, đưa đến gần miệng, “Không nghĩ em sẽ đáp ứng anh nhanh như vậy.” Phí Hiên nhìn An Sênh, “Anh rất vui, bởi vì lúc trước em rất bài xích anh.”
Phí Hiên quả thật không nghĩ đến, anh chuẩn bị rất nhiều, có thể từng bước lại gần cô.

Nhưng cuối cùng các biện pháp “lừa người” đều chưa kịp dùng.
Đến ngã tư đường, đèn đuốc sáng loá, hắt lên vẻ mặt Phí Hiên nhìn cô chăm chú.


An Sênh nhìn tình cảm nồng đậm trong mắt Phí Hiên, có một khắc xuất thần.
Hai người đều biết thời gian lần dây dưa này không tính là dài, còn có hơn nửa năm trốn tránh và tìm kiếm.

Phí Hiên đối với cô cố chấp, An Sênh ban đầu còn có thể hiểu được, vì cô khinh thường, làm tổn thương “Hoàng thái tử” chưa bao giờ bị động chạm đến lòng tự trọng, cho nên mới muốn theo đuổi cô để chứng minh mị lực của anh.
Nhưng mấy tháng này tiếp xúc, An Sênh phát hiện ra anh ôn nhu, cẩn thận, chân thành tha thiết.

Từ từ cô đã bị anh làm cho cảm động, đến động tâm.
Nhưng hai người vừa mới xác địng ở bên nhau, An Sênh động tâm, cũng nguyện ý vì Phí Hiên điên một lần, nhưng chuyện tình này, cô tự nhận thấy còn chưa đạt tới mức yêu sâu đậm.

Nếu hệ thống uy hiếp đến tính mạng cô, cô không có khả năng đem sự an nguy của mình ra làm trò đùa.

Bóng ma tử vong quá mức khủng khiếp, cô có cơ hội được sống lại, cũng không phải dễ dàng gì.
Phí Hiên khiến cô cảm nhận được thứ tình cảm nồng nhiệt đến mức kinh hãi, rốt cuộc là từ bao giờ đã trở nên sâu đậm như vậy?
Hết đèn đỏ, Phí Hiên nói, “Hôm nay chúng ta đi khách sạn Thân Thị.” Phí Hiên chuyển vô lăng, tăng tốc, “Ở đó có món cua rất ngon.”
An Sênh nghe vậy trong lòng liền cảm động.

Cô quả thật rất thích ăn cua, những con cua nhỏ thì không có gì để ăn, con lớn thì rất mắc.

Đôi khi giá bán sỉ tốt, An Sênh sẽ mua một ít để hấp ăn.
Không thể nghi ngờ, Phí Hiên đều nhớ cô thích cái gì.

An Sênh dựa vào thành ghế, nhìn gò má anh, tựa hồ mỗi giây phút hai người ở bên nhau, lực chú ý của Phí Hiên đều đặt trên người cô, chính xác cẩn thận đến nỗi không thể bắt bẻ.
Nhưng Phí Hiên thích gì…An Sênh trừ nghĩ anh thích cô, thế nhưng một cái cũng không biết.
An Sênh đột nhiên phát hiện, Phí Hiên giống như tồn tại trong người cô, biết mọi thứ về cô, điểm bất đồng duy nhất là anh thật sự tồn tại, có thể nhìn thấy, sờ được.
“Anh thích ăn cái gì?” An Sênh dò hỏi.
Phí Hiên quay đầu, nhìn cô cười một cái, “Anh ăn cái gì cũng được, không kén ăn.”
“Như thế nào lại như vậy.” An Sênh nghĩ muốn bác bỏ, làm sao có khả năng có người cái gì cũng đều thích.
Nhưng cô nghĩ một chút, Phí Hiên tựa hồ…đều ăn giống cô.


Bánh ngọt khét anh có thể ăn, mấy món ăn vặt bên đường cũng có thể ăn, mà mỗi lần ra ngoài ăn cơm, Phí Hiên cũng không để lại món gì.
“Anh thật sự ăn cái gì cũng được.” Phí Hiên nói, “Từ nhỏ đã như vậy, không chọn.”
Phí Hiên cũng không nhớ được chính mình từ lúc nào bắt đầu không chọn, bởi vì trong nhà mấy người em trai em gái luôn luôn tranh giành không ngừng, mấy người bảo mẫu, đầu bếp muốn bổ sung các loại gì đó, cơm của anh luôn được chuẩn bị tốt rồi đưa lên phòng.

Nhìn qua như đãi ngộ riêng biệt, nhưng món ăn luôn luôn không phải là anh chọn.
Nếu anh có chọn, mấy dì bảo mẫu bận rộn như vậy cũng sẽ quên.
Lúc còn nhỏ, bởi vì chuyện này mà từng ầm ĩ qua một lần, kết quả những món anh thích được chuẩn bị suốt 2 tháng, đến nỗi anh nhìn thấy đã muốn phun hết.
Sau này Phí Hiên dứt khoát không nói nữa, vận khí tốt còn được ăn một hai món anh thích.
Thời gian trưởng thành, anh ăn cái gì cũng thấy đều như nhau, ăn ngon hay không đều không quan tâm, nhanh chóng nhét vào miệng, nuốt trọn.
An Sênh cũng không rối rắm đề tài này, hai người đều yên lặng bỏ qua, nhưng lúc dừng đèn đỏ, Phí Hiên liền quay ra nhìn cô cười, thanh âm trầm nhẹ nói chuyện phiếm cùng cô, nắm tay kéo cô hôn môi, không khí hết sức hoà hợp, thậm chí ngọt ngào.
Chỉ là An Sênh vẫn hỏi Phí Hiên thích gì cũng đều hỏi không ra.

Đến nơi, dừng xe, Phí Hiên đem áo khoác cởi ra, choàng lên người An Sênh, mới cho cô xuống xe.
An Sênh níu áo khoác Phí Hiên, cúi đầu ngửi mùi hương quen thuộc, vừa ngẩng đầu liền chống lại ánh mắt chứa ý cười của anh, khoé miệng giơ lên.
Bên tai An Sênh hơi nóng, cô không biết vì cái gì cô thật sự thích mùi nước hoa này của Phí Hiên.

Nếu có đoạn thời gian không ngửi thấy, cô sẽ liền kề sát vào người anh ngửi.
“Đi thôi.” Phí Hiên thò tay bắt lấy tay cô, lôi kéo cô vào khách sạn.
Còn chưa đi vào, An Sênh đã đụng người quen, là người đã giới thiệu công việc ở khách sạn này cho cô, chính là người bảo vệ từng có tình cảm với cô.

Tầm mắt của hắn vẫn nhìn theo An Sênh vào cửa quay, cô nhìn hắn cười một cái.
Phí Hiên nghiêng đầu liền nhìn thấy một màn như vậy, bước chân thoáng trì hoãn, giữ bả vai An Sênh, che chở cô vào đại sảnh.
Phí Hiên không thường xuyên tới nơi này, người quản lý đã làm ở đây lâu năm, thoáng cái liền nhận ra anh, nhưng mấy nhân viên phục vụ cấp dưới luôn luôn đổi người nên không biết.
“Xin hỏi quý khách đi mấy người ạ?” một nhân viên tiến lại gần hỏi, trên tay còn nhỏ nước.

Cô vốn là nhân viên đứng ở cửa chào khách, nhưng có người xin phép tiếp khách, không ai thay ca.
Phí Hiên theo thói quen giống khách hàng bình thường, thấp giọng đáp, “Hai người.”
Trên mặt người nhân viên mỉm cười, quay đầu nói chờ chút, nhưng lúc ánh mắt lướt qua An Sênh liền trợn to.
An Sênh nghịch ngợm le lưỡi, người nhân viên này không phải ai khác, chính là đồng nghiệp trực ban cùng cô lúc trước.
Phí Hiên quả thật giống lời An Sênh nói, mỗi giây mỗi phút ở cạnh nhau, anh đều chú ý đến cô, tự nhiên cũng chú ý tới hành động thất thố của nhân viên này.
Thần sắc anh khẽ chuyển, đang muốn nghiêng đầu hỏi An Sênh, đột nhiên phía sau truyền đến âm thanh quen thuộc muốn ăn đòn.
“Ơ, đây không phải là Phí tổng sao? Thật là trùng hợp a.”
An Sênh và Phí Hiên nghe vậy, đồng thời quay đầu----
- Hết chương 32-.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương