Editor: Endy.
Phí Hiên đã thành thế này, khẳng định không thể ăn này ăn nọ được.

Thực quản và cổ họng của anh bỏng rát, dù có ăn được cũng phải nghe theo lời dặn của bác sĩ.

Đêm hôm khuya khoắt mang theo cái bình nước không rõ nguồn gốc lẻn vào, còn lợi dụng lúc người ta ngủ say, bất kể từ góc độ nào mà nói, đều không giống như làm chuyện gì tốt.
An Sênh có chút lo lắng liếm môi, hai người nhìn nhau gần trong gang tấc.

Ánh mắt Phí Hiên chỉ thoáng qua một chút kinh ngạc, sau khi nhìn rõ là An Sênh, anh thậm chí còn lộ ra vẻ ôn nhu.
An Sênh nhìn vào mắt anh, tâm theo đó như nhũn ra.

Trong mắt anh là tin tưởng tuyệt đối.

Cô cũng không cảm thấy chột dạ nữa, trực tiếp tiến đến gần môi Phí Hiên, đẩy phần nước còn lại trong miệng vào miệng anh.
Cô tuỳ tiện bịa một câu, "Đây là protein do bác sĩ kê đơn, chuyên chữa lành vết thương ở cổ họng và thực quản của anh.

Ban ngày hộ lý quên, bây giờ anh uống đi.”
Phí Hiên nhìn thoáng qua bình sữa trên tay An Sênh.

Thứ đó hiển nhiên không có mùi vị như sữa.

Nói chính xác hơn, nó không có chút hương vị nào cả.

Nếu cô dùng bình đựng của bệnh viện thì anh sẽ thực sự tin tưởng.
An Sênh cũng ý thức được cái chai trong tay cô có chút “không hợp quy”, thậm chí còn quên không xé nhãn hiệu.
Cô vội vàng dấu tay ra sau lưng, định giải thích với Phí Hiên, nhưng cổ họng anh vừa động, nghe “ực” một tiếng, anh ngoan ngoãn nuốt chất lỏng không rõ vào miệng.
An Sênh:...
Cô mỉm cười, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt gầy gò của anh, trong lòng khẽ gợn sóng.
Nếu bạn trai bị bệnh thần kinh, thật ra cũng có ưu điểm.

Anh ấy sẽ tin tưởng bạn vô điều kiện, biết rõ không đúng nhưng vẫn chọn điên cùng bạn, thậm chí còn không cần một lý do chính đáng.
Có cảm giác như uống rượu độc nhưng vẫn nở nụ cười.
Thấy anh hợp tác như vậy, An Sênh dứt khoát đưa tay lên phía trước, cái gì cũng không giải thích, trực tiếp mở nắp chai, đặt miệng chai kề vào miệng anh.
Dỗ anh, "Ngoan, anh uống hết nửa chai này đi."
Phí Hiên chớp chớp mắt, nhưng không có ý tứ muốn uống, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào…môi An Sênh.
Hai người ngay lúc này, khó có được loại ăn ý như vậy.

An Sênh ngay lập tức hiểu được suy nghĩ của anh.
Đây là muốn cô dùng miệng bón.
An Sênh có chút dở khóc dở cười, nhưng chỉ cần Phí Hiên không hỏi cô nguồn gốc của chai nước này, bón bằng miệng không thành vấn đề.

An Sênh đưa chai nước lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó dưới ánh mắt như phát sáng của Phí Hiên, tiến sát đến bên môi anh.

Phí Hiên cực kỳ phối hợp khẽ hé miệng, An Sênh đẩy nước vào, anh ngoan ngoãn nuốt xuống.
"May anh không phải là hoàng đế thật." An Sênh uống mấy ngụm thì hết bình nước dinh dưỡng, liền vỗ vỗ cái trán Phí Hiên, "Nếu anh là hoàng đế thật, không biết sẽ hoang đường thành cái dạng gì..."
Phí Hiên nhếch khóe miệng, trên môi vẫn còn dính một chút nước dinh dưỡng.

Anh liếm liếm môi, An Sênh lấy khăn giấy ra lau cho anh.

Nhưng anh lại hơi cúi xuống tiếp tục nhìn chằm chằm vào môi cô, ánh mắt như hai móc câu nhỏ.
An Sênh bị anh câu dẫn, cúi đầu, một lần nữa phủ lên môi Phí Hiên.

Lần này, không phải đơn thuần là bón nước, mà giống như cắn mút.

Hai đầu lưỡi triền miên cuốn lấy nhau, mặt đỏ tim đập.
Phí Hiên rất mạnh mẽ, An Sênh luôn biết điều đó, và cũng chưa bao giờ chịu được dáng vẻ này của anh.

Đợi đến khi cảm thấy thiếu dưỡng khí, anh mới hài lòng rút đầu lưỡi rời khỏi miệng cô.

Cánh tay cô đặt bên giường có chút mềm nhũn, tay còn lại vô thức xoa chỏm tóc trên đỉnh đầu Phí Hiên, cảm giác rất thoải mái.
Hai đôi môi tách ra, hơi thở cả hai đều có chút hỗn loạn.

An Sênh ghé vào bên giường, tỳ vào trán Phí Hiên, cọ cọ.
"Anh mau khỏe lại..." An Sênh hôn lên mặt Phí Hiên, "Chờ anh khoẻ lại, chúng ta sẽ không bao giờ cãi nhau nữa, được không?”
Đầu lưỡi Phí Hiên nhẹ nhàng chạm vào má thịt, khẽ gật đầu.
Anh không muốn nhốt An Sênh nữa, chính anh đã thử qua, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Nếu người bị nhốt là An Sênh, nếu Phí Hiên không để lại chìa khóa cho cô trên tủ đầu giường, như vậy hiện tại người nằm đây chính là cô.

Mà những vệ sĩ anh thuê, vì cầm tiền của anh, vẫn còn có lợi ích từ anh nên mới liều mạng để cứu anh.

Nhưng nếu lúc đó người xảy ra chuyện là An Sênh, ngay cả Phí Hiên cũng không thể cam đoan, bọn họ có đem hết toàn lực để cứu cô giống như cứu anh không.
An Sênh và những món đồ trong bộ sưu tập của anh không giống nhau.

Phí Hiên có thể chịu được việc mất đi những thứ đó, nhưng nếu chỉ cần nghĩ đến, cho dù chỉ là nghĩ, An Sênh bởi vì bị anh trói lại mà không thể được cứu ra ngoài, Phí Hiên liền sợ hãi đến nỗi mỗi tế bào đều cảm thấy đau đớn.
Cùng lắm thì về sau anh sẽ ủy quyền nhiều hơn, thuê thêm người quản lý, sắp xếp thêm nhiều người Phí gia đã tốt nghiệp đến làm việc trong công ty, theo Phí Sư học hỏi.

Lúc ấy, anh sẽ thời gian ở bên cạnh cô.
An Sênh nhận được lời hứa của Phí Hiên, khoé miệng nở nụ cười tươi.

Từ khi xuyên không đến bây giờ, giữa hai người đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, phân phân hợp hợp, ép buộc thật sự quá mệt mỏi, An Sênh không thể kiên trì thêm được nữa.


Cũng may, Phí Hiên đã không làm cô thất vọng, anh thật sự đã nhận ra sai lầm của mình.
An Sênh không ngờ cô có khả năng “thần hoá” một tên bệnh kiều thành một trung khuyển Nhị Thập Tứ Hiếu* trong cuốn tiểu thuyết bệnh hoạn này.

Nhưng chỉ cần Phí Hiên có dấu hiệu thay đổi, cô có đủ tự tin để làm anh thu liễm tính cách, hai người ở bên nhau một cách thoải mái.
*Nhị Thập Tứ Hiếu: là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn.

Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này.

Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già.
Trên thực tế, trong quá trình đấu tranh này, An Sênh chưa bao giờ ôm kỳ vọng lớn.

Trải qua cuộc hôn nhân ở kiếp trước, mặc dù cô sống lại cũng không tính là có bàn tay vàng, nhưng lúc xảy ra chuyện, cô vẫn dùng lý trí của bản thân, lấy góc độ của người xem, cân nhắc đánh giá việc được mất.
Cô không thích như vậy, vì như thế làm cô cảm thấy bản thân mình thật lạnh lùng và bạc tình, giống như một tên cặn bã.
Nhưng ngược lại bây giờ, An Sênh thầm cảm thấy may mắn vì bản thân đã thanh tỉnh.

Chính vì sự tỉnh táo này, những chuyện Phí Hiên làm, không làm cô cảm thấy khổ sở quá nhiều.

Cô đã đọc trước cuốn tiểu thuyết này, biết Phí Hiên là người như thế nào.

Nhưng chính sự tường tận về anh đã làm cô buông lỏng điểm mấu chốt của mình.

Mặc dù không đến mức bị Phí Hiên áp đảo hết lần này đến lần khác, nhưng cũng tạo ra điểm tựa để cô đấu tranh trong mối quan hệ này.
Cũng may, bây giờ vũng lầy đã qua, trước mặt chính là mặt đất vững chắc.

Phí Hiên, người đã lột bỏ lớp vỏ đầy bùn, bên trong chỉ còn thịt mềm và hương thơm ngon ngọt.

Cô đã nếm qua mùi vị đó một chút, nhớ mãi không quên, nên không cam lòng từ bỏ.

Cuối cùng, cô cũng đã có thể nhấm nháp nó một cách ngon lành.
An Sênh mỉm cười, dứt khoát kéo ghế về phía sau một chút, ghé ở bên giường.

Phí Hiên vẫn nhìn cô chằm chằm, dù chỉ là cái ót anh cũng cảm thấy mãn nguyện.
Trong mắt anh vẫn toát lên vẻ chiếm hữu mạnh mẽ như trước, nhưng những cảm xúc điên cuồng ấy đã bị nhốt trong bóng tối sâu thẳm nhất.

Và hiện lên bên ngoài chỉ là ánh đèn lấp lánh, lưu luyến, lãng mạn mà ấm áp.
An Sênh không nói gì, trong phòng chỉ có âm thanh của máy móc y tế.

Cô áp vào mặt anh, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác ấm áp thiên tân vạn khổ mới có được này.

Cổ họng Phí Hiên vừa nhúc nhích đã cảm thấy đau rát, giống như có người cầm bàn chải cọ qua.

Nhưng vừa rồi, sau khi được An Sênh cho uống thứ được gọi là protein kia, anh cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Lúc này mới thử mở miệng nói, "Anh chưa đánh răng..."
Không nghĩ tới lúc nói, tuy rằng âm thanh không lớn hơn được bao nhiêu, nhưng cũng không đến mức chỉ có thể làm khẩu hình miệng.
An Sênh nghe được âm thanh liền ngẩng đầu.

Cô biết tác dụng của nước dinh dưỡng thần kỳ đó nên không có gì ngạc nhiên.
Cô nhìn Phí Hiên, vẫn cười, cảm thấy bản thân như con ngốc, cả trái tim như đang ngâm trong ôn tuyền*, sôi sùng sục.
*Ôn tuyền: suối nước nóng.
Phí Hiên cũng nhìn cô, chậm rãi nói: "Không có ai giúp anh chải..."
"Em không có ghét bỏ anh." An Sênh nói, cúi xuống mút lấy môi anh.
Phí Hiên cũng cười rộ lên, nhẹ thở dài một hơi, sau đó mới nói: "Cuối cùng..."
Cuối cùng không ghét bỏ anh, thật không dễ dàng.
Hai người không biết cứ ngây ngô cười nhìn nhau như vậy trong bao lâu, cho đến khi An Sênh ngáp một cái, duỗi thắt lưng, Phí Hiên mới nói, "Em đi ngủ đi, không cần phải trông anh."
An Sênh lắc đầu, nắm lấy tay anh, "Em đã đổi ca với hộ lý rồi, cũng sắp đổi ca, anh mau ngủ đi, em sẽ trông chừng anh."
Phí Hiên không chịu ngủ, An Sênh không ngừng nhẹ nhàng dỗ anh, thấy anh thật sự bướng bỉnh, đành phải nói: "Anh cần phải nghỉ ngơi.

Còn vết thương trên lưng, Phí Sư đã tìm bác sĩ nước ngoài, sẽ mang thuốc đến cho anh.

Anh mau khoẻ lại, chúng ta sẽ đi chọn một ngôi nhà.”
Cô chưa dứt lời, ánh mắt của Phí Hiên đã sáng lên, như hai chiếc đèn pha," Chọn nhà?"
An Sênh nở nụ cười, "Đương nhiên, nhà của em đã bị cháy.

Chúng ta sẽ chọn một căn vừa gần công ty anh vừa gần tiệm bánh của em, sau đó sửa sang lại…Anh thích phong cách gì, màu sắc nào…”
"Anh có vài căn..." Phí Hiên nói xong, có chút khẩn trương nhìn An Sênh.

Cô luôn kiêng kị những thứ anh có.

Nhưng anh đã vụng trộm dựa theo sở thích của hai người mà chuẩn bị vài căn nhà, phân bố trải rác khắp thành phố.
Phí Hiên nói, "Ngày mai anh sẽ bảo Phí Sư đưa tư liệu cho em, em thích cái nào sẽ sang tên..."
An Sênh ghé vào mắt Phí Hiên, hôn hôn.
"Không cần."
Trái tim Phí Hiên thắt lại, chợt nghe An Sênh nói, "Chuyển tên cái gì, một căn nhà đã nghĩ muốn mua chuộc em?”
Phí Hiên một mặt không hiểu, cho rằng anh đã chọc cô tức giận.

Nhưng An Sênh lại mỉm cười, nói, "Tương lai, em sẽ là thiếu phu nhân của Phí gia.

Anh là của em, toàn bộ Phí thị đều là của em, đừng có mơ tưởng chỉ dùng một căn nhà mà mua chuộc được em.”
Hốc mắt Phí Hiên ẩm ướt, An Sênh đây là thừa nhận anh, chấp nhận tài sản của anh.

Anh gật gật đầu, nói “Tất cả đều là của em, cả đời này anh sẽ làm công cho em.”
"Ngoan..." An Sênh vươn tay lau nước mắt cho Phí Hiên.
Những ngày khó khăn đã qua, một ngày như một năm.

Nhưng quãng thời gian tốt đẹp luôn thoắt cái như bay.
Ngày tháng trôi qua như nước, nháy mắt đã hai tháng trôi qua.

Vết thương của Phí Hiên gần như đã lành.

Trừ việc anh vẫn không thể cúi thắt lưng, không thể nằm ngửa trong thời gian dài, nửa thân trên không được làm các động tác mạnh, anh mặc quần áo bệnh nhân đứng trước cửa sổ bệnh viện, nhìn qua giống như một người bình thường.
Phí Sư ngồi cách anh không xa, khép laptop lại, nói với anh: "Thủ tục xuất viện có thể làm rồi, hiện tại em..."
"Đợi một chút." Phí Hiên đưa mắt nhìn chằm chằm dưới lầu, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc từ trong dòng xe cộ đi vào bãi đậu xe của bệnh viện, trên khóe mắt đuôi mày hiện lên vẻ vui mừng, "Chị dâu của cậu đến rồi, để cô ấy làm đi."
Phí Sư dừng lại, gật gật đầu, ôm laptop rồi đứng dậy, “Vậy em đi trước.” An Sênh không muốn gặp anh, ánh mắt cô nhìn anh như nhìn một con chó hoang cướp đường.

Phí Sư đã nịnh nọt mấy lần, tặng đồ tốt cô cũng chưa dùng, thiếu chút nữa làm ca ca hiểu lầm anh đang muốn cạy góc tường…
Phí Hiên gật đầu.

Phí Sư vừa đi vài bước, anh gọi lại, "Chờ chút, lần trước cậu nói, Lam Lam theo đuổi Đồng Tứ?"
Phí Sư đứng ở cửa, gật đầu nói: "Đúng vậy, lấy chiếc xe thể thao anh đưa, còn tặng hoa, dây chuyền..." Phí Lam Lam như hoá thành một quý ông vậy.
Phí Hiên chế nhạo, "Anh ta cũng xứng sao? Gần nhất không phải vừa hợp tác với Tống gia sao? Tối nay sắp xếp một cuộc hẹn cho tôi và Tam thúc (ba của Đồng Tứ), chuyện lần này anh ta chiếm được tiện nghi lớn như vậy, tôi thật ngứa mắt.”
Phí Hiên nói, "Tôi muốn hỏi Tam thúc một chút, làm sao mà gia giáo Đồng gia bọn họ lại không tốt như vậy.”
Phí Sư gật đầu, lên tiếng trả lời, bước ra khỏi phòng.
Phí Hiên giơ hai tay lên, nhìn vết thương chưa lành trên lưng.

Anh hơi vươn vai, tâm tình vui vẻ nhìn thời tiết không một bóng mây cũng thật đẹp.
Một lúc sau, An Sênh mở cửa đi vào.
Cô mặc một chiếc áo bành tô lông cừu màu hồng nhạt.

Vừa bước vào phòng, cô đã cởi áo khoác, bên trong là một chiếc váy kiểu hoàng gia với ren quanh cổ.

Mái tóc gợn sóng, lớp makeup cùng tone hồng với chiếc áo bành tô, cả người cô toát lên sự xinh đẹp tinh xảo khiến người khác không thể rời mắt được.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là mẫu hình mà Phí Hiên thích.

Quần áo và phụ kiện đều là do anh cho người mua, bao gồm cả những viên kim cương đính trên chiếc nơ con bướm cài trên mái tóc xoăn của cô, đều là kim cương thật.

An Sênh cách một lúc lại đưa tay sờ, cô sợ mình sơ ý đánh mất.
An Sênh mang theo hộp cơm giữ nhiệt, vừa vào phòng, Phí Hiên đã huýt sáo, ôm cánh tay, nhẹ nhàng dựa vào cửa sổ, nhướng cao mày nhìn về phía An Sênh, khóe mắt đuôi mày bày ra vẻ lưu manh.
An Sênh mặc kệ anh, bình tĩnh đặt đồ ăn trên bàn nhỏ, dọn cơm như cũ.

Phí Hiên nhìn một hồi, trong lòng lại càng cảm thấy ngứa ngáy, đi đến bên cô, đưa tay ôm cô từ phía sau, liếc nhìn cánh cửa đang đóng lại, ngón tay trực tiếp luồn vào dưới gấu váy.
An Sênh hất tay anh ra, thở dài, nói không nên lời, "Anh thật sự càng ngày càng lưu manh, nhanh ăn cơm thôi.”
Phí Hiên rầm rì dán sát vào người cô, “Nếu cả ngày em nhìn anh khoả thân lắc lư trước mắt, còn không ăn, khẳng định cũng là tên lưu manh.”
"Em không khỏa thân!" An Sênh sửng sốt, "Em ba tầng trong ba tầng ngoài, bây giờ lại đang là mùa đông, anh nghĩ đi đâu vậy hả!”
"Hừ…" Phí Hiên cắn tai An Sênh, "Chỉ cần em xuất hiện trước mặt anh, mặc hay không mặc đều như nhau..."
"Cút đi!" An Sênh cười mắng.
"Anh đi toilet." Phí Hiên vừa nói vừa ôm An Sênh, "Em đậy nắp đồ ăn lại, một lát sẽ nguội mất.”
"Anh đi đi, nhân tiện rửa tay, nguội cái gì chứ?" An Sênh nghi ngờ.
Phí Hiên chậc một tiếng, đặt cái hộp cơm lại rồi vặn nắp, sau đó vòng tay qua cổ An Sênh, kéo cô đi vào toilet.
"Anh làm gì vậy...!Này..."
An Sênh bị kéo đến toilet, cổ bị Phí Hiên ôm, sợ đụng trúng vết thương của anh nên cô không dám giãy dụa, chỉ có thể thuận theo sức lực của anh, nhỏ giọng khuyên, "Đừng làm loạn..."
"Không làm loạn." Phí Hiên ôm An Sênh đứng trước cửa nhà vệ sinh, dán bên tai cô, nói một câu lưu manh.
- Hết chương 67-.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương