Editor: Endy.
Khi hai người ra khỏi phòng tắm, Phí Hiên cảm thấy cực kỳ mỹ mãn.

Còn An Sênh sắc mặt ửng hồng, nước nhỏ xuống từ ngón tay, bị anh vừa ôm vừa đẩy từ phía sau đến bên cạnh chiếc bàn nhỏ.
"Ăn thêm một chút với anh." Phí Hiên nói, "Anh ăn một mình rất chán..."
"Nhưng trước khi tới em đã ăn rồi..." An Sênh nói, "Em...!Này anh đừng cắn.

Được được được, em ăn."
Sau khi giải cứu đôi tai đáng thương từ miệng Phí Cẩu, An Sênh ngồi trên giường bệnh, đối diện cái bàn nhỏ.

Phí Hiên đặt hộp cơm giữ nhiệt lên bàn, bên trong đều là các món ăn yêu thích của anh.

An Sênh đã chuẩn bị trong cửa hàng trước khi đến.
Lấy đôi đũa ra, Phí Hiên ăn cái gì cũng ngon, sau đó còn nhét đồ ăn vào miệng An Sênh.

Cô bất đắc dĩ há miệng, chậm rãi nuốt đồ ăn mà anh đưa tới.

Rõ ràng là do cô tự làm, cũng đã nếm thử ở cửa hàng rồi, nhưng được chính tay anh gắp cho, cảm giác như được thêm đường, ngọt ngào không thể giải thích được.
"Sắp tới sinh nhật anh đúng không?" An Sênh đột nhiên nói.
Phí Hiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, chậm rãi nói: "Anh không có tổ chức sinh nhật."
Khi còn nhỏ, mỗi lần đến sinh nhật, Phí La Minh đều tự ý mời bạn học của anh đến nhà chơi.

Nhưng trong nhà lại nhiều trẻ con như vậy, bạn học đến chơi, muốn giấu cũng không giấu được.

Mỗi lúc ấy, Phí Hiên đều cảm thấy xấu hổ vì gia đình của anh, cảm thấy nó thật xấu xí.

Nhưng cái xấu xí này là thứ mà anh không thể nào thay đổi được.
Có lần, Phí Hiên nghe được một ít lời đồn đãi khó nghe.

Vì vậy, anh không còn tổ chức sinh nhật nữa.

Nhiều năm như vậy, mặc dù anh đã trưởng thành, nhưng chuyện này vẫn giống như vết thương mưng mủ theo năm tháng, được che đậy dưới lớp quần áo, không dám mở ra.
An Sênh sửng sốt một chút.

Cô vừa biết sinh nhật của Phí Hiên từ chỗ Phí Sư.

Khi trước, lúc hai người còn hoà thuận, An Sênh có hỏi qua, nhưng Phí Hiên không chịu nói, hoặc nói qua loa, hoặc nói chưa tới.
"Bởi vì..." An Sênh nhìn thần sắc có chút ảm đạm của anh, cũng không truy hỏi đến cùng nữa.


Cô không muốn vạch vết sẹo của anh.

Cô muốn anh tự nguyện nói với cô.
Bữa ăn trôi qua trong yên tĩnh.

An Sênh và Phí Hiên lại ngây người một hồi, dựa vào nhau cười đùa một lúc, cảm xúc của anh mới khôi phục.

Lúc này, cô chuẩn bị đi.
"Anh đã có thể xuất viện." Phí Hiên nói, "Em đi làm thủ tục xuất viện cho anh đi."
"Anh ở thêm hai ngày nữa." An Sênh lắc đầu, "Em vừa kiểm tra, vết thương trên lưng anh xung quanh không sao cả, nhưng ở giữa vẫn còn sưng đỏ.

Anh không cảm thấy căng sao?"
"Không sao," Phí Hiên nói, "Anh muốn về nhà," ánh mắt anh sáng lấp lánh, "Trở về nhà của chúng ta."
An Sênh nở nụ cười, "Gấp cái gì, dù sao sớm muộn gì cũng phải trở về.

Hơn nữa, nước tiểu của anh quá vàng, bình thường uống nước cũng nhiều mà, em phải đi hỏi bác sĩ."
Cô bắt đầu càm ràm như bà mẹ già, "Hiện tại anh cảm thấy không có việc gì, đó là do anh còn trẻ.

Lúc trẻ không chú ý, về già sẽ gặp phải vấn đề."
“Đời này, em thực sự không muốn đến bệnh viện nữa, ít nhất là cho đến khi em 50 tuổi.” An Sênh nói, “Anh cứ khoẻ hoàn toàn rồi lại nói chuyện.”
Phí Hiên không nói gì nữa, đôi mắt gợn sóng nhìn An Sênh, đặc biệt nhu thuận gật đầu.

Anh rất thích An Sênh như vậy.

Đối với người bình thường mà nói, có lẽ đây là những lời nghe đến phát chán khi còn nhỏ, nhưng Phí Hiên chưa từng nghe qua.
Thời thơ ấu là giai đoạn hình thành tính cách của một con người.

Cha mẹ và thế giới bên ngoài đều ảnh hưởng sâu sắc đến chúng.

Nó giống một cái búa to vô hình, từng chút từng chút một nện vào tính cách của trẻ con, hoặc hoạt bát, hoặc yếu đuối, hoặc thiện lương, hoặc tà ác.

Những điều này, khó có thể thay đổi được.
Phí Hiên khuyết những thứ này, bây giờ nhận được từ An Sênh, anh như con cá thiếu nước, luôn khát khao và tham lam.
"Anh có nghe thấy không?" An Sênh nhìn vẻ háo sắc của Phí Hiên, xoa xoa mặt, giọng nói mang theo sủng nịnh, hỏi: "Anh có thích phong cách hôm nay của em không?"
Phí Hiên gật đầu, nhìn chằm chằm cô, hàng mi khẽ chớp, "Thích...!muốn..." làm.
Chữ cuối cùng anh không nói ra, chỉ là khẩu hình miệng.

Nhìn vậy, An Sênh lập tức cười mắng, "Cút đi!"

"Ở lại quan sát thêm hai ngày nữa, em sẽ đi thảo luận với bác sĩ một chút, dặn dò hộ lý trông chừng mấy chỉ số, sau đó lại làm thủ tục xuất viện, được không?”
"Được." ánh mắt anh từ cằm cô trượt xuống, "Em ngực lớn, em quyết định."
"Phí Hiên, anh có thể đứng đắn một chút được không!" An Sênh gầm nhẹ, xoay người mở cửa đi ra ngoài, nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn.

Phí Hiên này...!thật đáng yêu.
Quá đáng yêu, An Sênh vừa đi ra ngoài vừa nghĩ.
Cô định tạo cho Phí Hiên một bất ngờ.

An Sênh có thể đoán được tại sao anh lại từ chối tổ chức sinh nhật.

Còn có thể vì sao? Phí Hiên không có tình sử gì, cũng không xảy ra việc ngoài ý muốn trí mạng gì.

Do vậy, chỉ có thể vì gia đình của anh.
Trong một gia đình đầy con ngoài giá thú như vậy, cô không thể tưởng tượng được, rốt cuộc anh đã trải qua những gì mà lại biến thành cái dạng như bây giờ.
Cô không muốn đi vạch trần vết sẹo của anh, chỉ muốn tận lực chữa lành nó.

Cô không có bản lĩnh đi cứu vớt linh hồn của một người, nhưng cô muốn Phí Hiên trải nghiệm tất cả các nghi thức mà một người bình thường có.
Sinh nhật, lễ hội, kết hôn, và có lẽ còn có ngày kỷ niệm,… tất cả mọi thứ, những gì nên làm vào dịp lễ.

Tất cả những điều này mới tạo thành cuộc sống.
Cũng giống như việc ăn sủi cảo vào Tết Nguyên Đán, Trung thu vào đêm rằm, sinh nhật sẽ được nhận quà và ăn bánh ngọt.
Nghĩ đến đây, An Sênh nở nụ cười thật tươi.

Thật ra, gần đây cô bề bộn nhiều việc, đặc biệt bận.

Bây giờ cô chuẩn bị một bất ngờ lớn cho anh, cô có thể tưởng tượng ra, Phí Hiên nhất định sẽ hạnh phúc đến phát điên.
Những ngày này, cô đang chuẩn bị mọi thứ.

An Sênh xuống lầu, đi về phía bãi đỗ xe, cân nhắc lại kế hoạch tạo bất ngờ.

Nó có thể hơi rập khuôn không mới mẻ gì, nhưng dù sao Phí Hiên cũng không có kinh nghiệm trong những việc này.

Nên anh chắc chắn sẽ vui vẻ đáp lại, sẽ vui vẻ đến phát khóc…
"Thực sự làm cho người ta...!đau lòng a..." An Sênh lẩm bẩm một mình, vừa định mở cửa xe, đột nhiên cô bị một bàn tay khác đè lại.
"Tôi nghĩ tôi cần phải nói chuyện với cô một chút."
Giọng nói của người này tựa hồ như cố ý đè thấp, nghe vào tai lại có loại thành thục từ tính.


Trong nháy mắt trước khi quay đầu lại, An Sênh hoảng hốt cảm thấy hình như cô đã từng nghe qua giọng nói này.
Vừa quay đầu lại nhìn, cô kinh ngạc chớp chớp mắt, nghĩ thầm quả nhiên đã từng nghe qua.

Người này không phải ai xa lạ, hóa ra là Phí La Minh.
Bởi vì quan hệ hiện tại giữa cô với Phí Hiên, An Sênh lễ phép khắc chế biểu cảm không quá muốn nhìn thấy ông trên mặt, ngoan ngoãn gọi một tiếng bác.
"Tìm chỗ nói chuyện một chút đi." Phí La Minh mỉm cười, nhưng không hiểu sao trong nụ cười đó lại có ý tứ “lai giả bất thiện”*.
*“Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện”: người tốt thì không đến, người đến lại chẳng tốt lành gì.
Tất nhiên An Sênh sẽ không cùng ông tìm một chỗ để nói chuyện.

Đối với loại tính cách ấy của Phí Hiên, cô đều rất rõ ràng, mặc kệ đó là ai, chỉ cần là giới tính nam…Không đúng, hiện tại ngay cả Phí Lam Lam và cô bé nhân viên mới trong cửa hàng của An Sênh cũng đã rơi vào họng súng của anh.
Cho nên nói, chỉ cần là cá nhân thì không được.

Chưa nói tới người trước mặt đã có "tiền án" quá nhiều, An Sênh phải tránh bị nghi ngờ, cho nên dứt khoát nói thẳng, "Không được rồi bác, Hiên Hiên sẽ không cho phép.”
Phí La Minh sửng sốt một lúc, rồi lại nở nụ cười, mím môi nói, "Ta cứ nghĩ rằng cô khác với những cô gái kia, không nghĩ tới cuối cùng cũng..."
Ông thở dài một hơi, nụ cười trên mặt An Sênh biến mất.
"Tại sao tôi phải khác biệt?" An Sênh nói, "Phí Hiên tốt như vậy, bác không biết sao?"
"Bác à, cháu còn có chuyện phải làm.

Bác xem, nếu có chuyện gì, bác có thể trực tiếp nói chuyện với Phí Hiên, cháu đều nghe anh ấy.”
Nói xong, cô mở cửa lên xe.

Phí La Minh thu lại ý cười không rõ hàm xúc làm cho người khác cực kỳ không thoải mái lại, thần sắc thậm chí còn có chút lạnh lùng.
Gõ cửa sổ xe, An Sênh hạ cửa kính xuống, ông nói, "Nói chuyện chút đi." Ông cũng không yêu cầu An Sênh cùng đi đến chỗ nào, đơn giản gõ cửa sau, "Ở đây là được rồi."
Sau khi nghĩ lại, Phí La Minh tốt xấu gì cũng là ba của Phí Hiên.

Ông đối với Phí Hiên như thế nào, ông lại là một tên hỗn đản ăn chơi đàng điếm như thế, nhưng cô không thể lấy đó làm lý do không tôn trọng ba của anh.
Phí La Minh vẫn luôn khom người, nhìn An Sênh từ cửa sổ xe, thái độ thậm chí có chút cường ngạnh.

Cuối cùng cô cũng mở cửa xe, Phí La Minh mở cửa sau, ngồi vào ghế.
"Bác, có chuyện gì thì bác cứ nói ở đây.

Sau khi cháu rời đi, Phí Hiên nhất định sẽ đứng bên cửa sổ nhìn xe của cháu." Ngụ ý chính là tốt nhất nói nhanh chút, bằng không lại chọc phải vị Hoàng Đế dấm chua kia, dù ông có là Thái Thượng Hoàng cũng không dễ giải thích.
An Sênh nói xong, cởi dây an toàn, tận lực quay đầu, đối mặt với Phí La Minh.
Phí La Minh nhìn An Sênh với vẻ mặt phức tạp, "Cô có thể chấp nhận tính cách đó của nó sao?"
An Sênh hơi mím môi, không nói có thể hay không, mà chỉ nói, "Cháu rất yêu anh ấy, anh ấy rất tốt."
Phí La Minh chậm rãi gật đầu, "Ta cũng khá ngạc nhiên vì nó chưa nhốt cô lại.

Phí gia có một căn biệt thự ở lưng chừng núi, nó đã tìm người làm một cái lồng, chuyện này cô biết không? Tuy rằng không làm đến cùng, nhưng loại tính cách cực đoan này của nó, về sau khó đảm bảo sẽ không...!"
"Cháu biết." An Sênh nói, "Cháu biết, anh ấy suýt chút nữa đã giết người ở trước mặt cháu hai lần.

Cháu biết anh ấy là loại người như thế nào."
Phí La Minh đại khái trong đời chưa từng gặp người nào cứng đầu kỳ lạ như An Sênh.

Ông vốn thích những người ôn nhu, tuy rằng ngẫu nhiên cũng nếm thử “cay”, nhưng cũng chỉ “cay” bình thường.
Loại “cay” biến thái như An Sênh, ông thật đúng là lần đầu tiên gặp.

Trầm mặc một hồi, ông dứt khoát nói, không vòng vo, "Ta không đồng ý hai đứa kết hôn.

Ta biết hai đứa ở bên nhau đã lâu.

Nhưng chính thức ở cùng nhau còn không đến vài ngày, cô chịu không nổi tính cách của Phí Hiên, sau này kết hôn cũng không thể lâu dài được.”
"Hơn nữa gia đình của cô cũng không thích hợp." Sau khi nói xong, Phí La Minh nhìn cô.

An Sênh cho rằng cảnh tượng kinh điển như đưa chi phiếu sắp xảy ra, liền nhìn chằm chằm, đợi Phí La Minh đưa tiền, vừa vặn tiền cô dùng gần hết.

Phí Hiên đưa thẻ nhưng cô không quẹt.
Không phải An Sênh già mồm cãi láo, mà là vì cô phải chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, nếu dùng chính tiền của anh thì thật không có thành ý.
Nếu Phí La Minh trợ cấp một chút thì thật tốt quá.
Vì vậy, An Sênh nhìn chằm chằm Phí La Minh, chờ đợi ông rút chi phiếu ra.

Nhưng Phí La Minh lại nhìn chằm chằm An Sênh, nhìn biểu cảm biến hoá trên mặt cô.
Hai người kỳ quái nhìn chằm chằm nhau một hồi, Phí La Minh theo tầm mắt của An Sênh, nhìn chính bàn tay mình, "Cô nhìn cái gì?"
An Sênh có chút thất vọng, cho rằng chuyện này thật không giống trong tiểu thuyết gì cả.

Không tính toán đưa tiền mà đòi đánh gãy uyên ương.

Cô còn nghĩ chuyện sẽ giống lúc cô vừa xuyên không đến đây đó.
Lúc đó, cô chỉ muốn tránh xa Phí Hiên nên không lấy tiền, sợ sẽ gây rắc rối.

Nhưng bây giờ, cô và Phí Hiên thực sự có quan hệ tình cảm.

Dù có trả “thù lao”, cô còn muốn tìm Phí Hiên để cáo trạng!
Thấy không có tiền, vẻ mặt An Sênh càng phai nhạt, "Không có chuyện gì." Cô nâng tay nhìn đồng hồ, "Bác nhìn xem, tôi không phải là chủ của Phí Hiên.

Bác cũng biết tính cách kia của anh ấy, điên lên thực sự rất đáng sợ.

Ý nguyện của bác, cháu đã biết.

Cháu sẽ nói với Phí Hiên, nếu anh ấy đồng ý, cháu sẵn sàng chia tay.

"
An Sênh xả một tràng với Phí La Minh.

Dù sao cô cũng biết, Phí La Minh căn bản không thể điều khiển được Phí Hiên, nếu không cũng không đến mức phải đến ra vẻ ta đây với cô.
Sắc mặt Phí La Minh triệt để lạnh xuống, nhìn chằm chằm An Sênh một hồi, đột nhiên nở nụ cười, lắc lắc đầu.
"Ta nghe nói cô rất thích trẻ con? Còn muốn hai đứa?"
An Sênh còn chưa nói cái gì, ông lại nói, "Cô có lẽ không biết, chính bản thân Phí Hiên cũng không biết..."
Ánh mắt ông theo gương chiếu hậu, nhìn chằm chằm vẻ mặt của An Sênh, cuối cùng ném một quả bom hạng nặng -
"Nó không thể sinh con."
- Hết chương 68-.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương