☆.

Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Doãn Chân quả nhiên không đúng hẹn tới sân bay Đại Phổ Châu, từ trong lối ra bước tới chỉ có mình Dư Hà. Điền Trí Viễn lo lắng đứng canh ở sân bay, mắt liếc nhìn từng người một, đến cả cái bóng của Doãn Chân cũng không thấy đâu.

Run rẩy lấy di động ra, Doãn Chân tắt máy.

Lại gọi thêm cuộc nữa, vẫn tắt máy.

“Anh Trí Viễn, anh đừng phí lòng nữa, bảo mẫu của anh sẽ không tới tìm anh nữa đâu! Hì hì!” Dư Hà khoác một tay lên vai Điền Trí Viễn, không thèm để ý sân bay bao nhiêu người qua lại, cứ vậy mà mờ ám bám lên người Điền Trí Viễn, cười như một thằng nhóc hư hỏng, giấu kín vẻ nham hiểm và bệnh hoạn sâu trong ánh mắt đến mức đẹp đẽ không tì vết.

Điền Trí Viễn từ bỏ, cất di động vào, nhìn lối ra một lần sau cuối, nơi đó đã không còn ai nữa. Tim vốn đập như nổi trống lập tức ngừng ngay tại khoảnh khắc này, hắn quay người, trông thấy Dư Hà khinh khỉnh cười đắc ý.

Trong một nơi rõ ràng ồn ào kia, lại bất chợt như rơi vào khoảng không, tất cả mọi thứ chung quanh đều hoá thành hư vô, chỉ còn lại trái tim đang đập và gần như tan vỡ của mình.

“Mày đã làm gì Doãn Chân?” Điền Trí Viễn nghe giọng nói của mình, như truyền tới từ trong sương mù ở nơi xa xôi nào đó.

Dư Hà buông Điền Trí Viễn ra, đeo túi hành lý dưới chân lên vai, chậm rãi lùi về phía sau – “Anh tin không? Em vốn chẳng làm gì cả.”

Điền Trí Viễn vội vàng theo sau – “Tao không tin, rốt cuộc thì mày đã làm gì em ấy?”

Dư Hà xoay lưng, bước nhanh về phía trước – “Anh Trí Viễn, em thật sự không làm gì nó hết, lúc ở trên máy bay em cũng không hề thấy mặt nó. Thật đó, em không lừa anh.”

Điền Trí Viễn tóm chặt tay Dư Hà, xoay cả người cậu ta lại – “Dư Hà, mày nói đi, mày muốn tao làm gì đây?”

Dư Hà thu hồi vẻ yêu dã lại mà sâu lắng cười, đôi mắt đen nhánh nặng trĩu nhìn chăm chăm vào Điền Trí Viễn, như muốn thấy tỏ trái tim hắn, một hồi lâu sau mới giật giật môi – “Đi chơi với em.”

Điền Trí Viễn những tưởng Dư Hà sẽ đưa ra yêu cầu muốn hắn ngủ cùng hoặc là làm bạn trai cậu ta, lại không ngờ cậu ta chỉ nói hắn đi chơi cùng. Vì muốn biết rõ tung tích Doãn Chân, Điền Trí Viễn nhẫn nhịn đi dạo Đại Phổ Châu với Dư Hà.

Trong tiếng gào thét liên hồi của mọi người khi thang máy* đi lên, cả người Dư Hà lại như ở trên đất bằng, chút xíu biểu cảm cũng không có. Tới lúc đi vòng xoay, cậu ta lại bấu víu cửa kính kêu gào, vừa khóc vừa cười.

*cái trò ngồi ghế đưa lên đưa xuống, Việt Nam mình gọi là ếch nhảy ý (k phải kiểu trẻ con đâu:v)

Dư Hà rất kỳ lạ.

Nhưng Điền Trí Viễn không có tâm tình đâu mà quan tâm cậu ta thế nào, thừa lúc đi vệ sinh, hắn gọi cho một người bạn học cũ trên tỉnh, nhờ y tra giùm danh sách hành khách đi trên chuyến bay hôm nay. Sau đó lại gọi cho Trần Dương, kêu y dẫn người tới đầu đường cao tốc ở trấn Hồng Nham canh chừng, xe nào đi qua cũng phải cản lại kiểm soát, hắn sẽ nhờ đầu sỏ trấn Hồng Nham là Hoàng lão yêu tới bảo kê cho y.

Tuy vẫn luôn ở sân bay ngó chừng, tận mắt chứng minh Doãn Chân không xuất hiện, nhưng Điền Trí Viễn cũng không dễ dàng tin tưởng. Từ tỉnh đến Đại Phổ Châu, không chỉ có một loại phương tiện giao thông là máy bay.

Chạng vạng tối, Dư Hà chơi mệt rồi, kéo Điền Trí Viễn đi uống rượu. Trong quán rượu ở đường Hoa Nhĩ, cậu ta như một tên bợm nhậu không biết thoả mãn là gì, rượu mạnh nồng độ cao uống hết ly này tới ly khác, giữa lúc nửa tỉnh nửa say, cậu ta bổ nhào lên trên người Điền Trí Viễn, níu lấy quần áo hắn khóc đến không thể ức chế.

“Dư Hà, mày nói rõ cho tao, mày đã làm gì Doãn Chân rồi?”

Điền Trí Viễn mang Dư Hà đã say như chết rồi về khách sạn, ném cậu ta lên giường, ý đồ dụ cậu ta nói ra tung tích của Doãn Chân. Thế nhưng Dư Hà lại uống say đến bất tỉnh nhân sự, chỉ biết hầm hừ khóc, trong miệng mơ hồ nói gì đó, Điền Trí Viễn không nghe hiểu gì, đang giữa lúc ấy thì nghe được vài câu ngắn như ‘súc sinh’ ‘mày chết đi cho lành’.

Điền Trí Viễn hoàn toàn không để ý, kiểu người như Dư Hà làm chuyện gì cũng rối nùi như đay, dù có một ngày hắn giết cha cậu ta, cậu ta cũng không trưng nổi cái bản mặt kinh ngạc cho người khác nhìn, cậu ta cứ như một tên thần kinh vậy.

Điện thoại vang, là Doãn Tuấn Hào anh Doãn Chân gọi tới.

Điền Trí Viễn cầm điện thoại ra khỏi phòng, đến lối thoát hiểm, quả nhiên, Doãn Tuấn Hào điện cho Doãn Chân không được nên gọi sang cho Điền Trí Viễn hỏi thăm Doãn Chân đã đến nhà họ Điền hay chưa.

Tim Điền Trí Viễn đập thình thịch, hắn không biết nên trả lời Doãn Tuấn Hào ra sao, trước đó không lâu, Doãn Tuấn Hào từng nói với hắn, xin hắn nhất định phải yêu thương trân trọng em trai của anh, đừng để cậu chịu tổn thương, nhưng mới đảo mắt, hắn đã lạc mất cậu. Hắn thẹn với người nhà của Doãn Chân.

“Haha, vừa rồi tụi em có đi uống chút rượu, em ấy ạ, tưởng nhầm ly rượu trắng nặng độ thành nước suối rồi uống hết luôn, giờ đang say đến bất tỉnh nhân sự, em vừa đưa em ấy lên giường nằm rồi ạ.”

Thu lại vẻ hoảng hốt và giiả bộ như không có chuyện gì, nhưng trái tim lại như bị dao xoắn.

Doãn Tuấn Hào phì cười, bất đắc dĩ và yêu chiều nói: “Thằng bé thiệt là, hèn chi anh gọi mãi cho nó mà không được, chắc là hết pin rồi. Ài, cơ mà, nó không sao chứ?”

Da mặt ngưa ngứa, Điền Trí Viễn biết là do nước mắt mình chảy xuống, hắn máy móc đáp – “Dạ không sao, chỉ say quá thôi, em đang định ra ngoài mua cho em ấy thuốc nước giải rượu.”

“À ừ, vậy em mau đi đi, phiền hà quá!”

“Là điều nên làm mà anh, em đi đây ạ!”

Không biết câu sau cùng nói ra thế nào, nhưng cuối cùng cũng kết thúc cuộc trò chuyện, Điền Trí Viễn buông thõng đôi tay như nặng ngàn cân, điện thoại rơi xuống đất phát ra một tiếng ‘cạch’, pin ở trong cũng rơi ra ngoài.

Dư Hà tỉnh rượu, trông thấy Điền Trí Viễn ngồi trên bệ cửa sổ, gạt tàn nhỏ trên bàn tròn đã đầy đầu thuốc lá, đôi mắt hắn đen sạm một vòng, trong đó còn hằn tơ máu, hiển nhiên cả đêm không ngủ.

Dư Hà ngửi ngửi mùi trên người mình, nồng nặc mùi rượu, có hơi mắc ói. Cậu ta nhìn Điền Trí Viễn, Điền Trí Viễn cũng nhìn cậu ta, nhưng lại như không thấy cậu ta, tóm lại, trong mắt cậu ta có hắn, nhưng trong mắt hắn không hề có cậu ta.

“Tao đã ở với mày một ngày một đêm rồi, giờ mày nên nói cho tao biết Doãn Chân đang ở nơi nào đi.” Điền Trí Viễn mở miệng, tiếng nói khàn khàn cực kì quái, giống như người khát nước mười ngày nửa tháng vậy. Hắn chưa từng hút thuốc, tối qua lại rít suốt cả đêm, cuống họng sao lại không khan cho được.

Dư Hà leo lên ngồi bên mép giường, khóe miệng chất chứa nụ cười yếu ớt, trong mắt lại không chút tinh thần. Cậu ta như đang thưởng thức gì đó, ánh mắt đóng đinh ngay gương mặt Điền Trí Viễn, không mảy may nhúc nhích – “Em không nói cho anh biết đâu.”

Lời vừa dứt, gạt tàn thuốc đã nện lên đầu Dư Hà, phát ra một tiếng vang khiến người ta kinh hãi. Đầu lọc thuốc bay tứ tung trong không trung, rơi xuống đầy đất, còn trên giường đều là một mớ tro xám như sương mù, làm nổi bật màu máu tươi hết sức đậm đặc.

Điền Trí Viễn buông thõng tay, trên chiếc gạt tàn bằng thuỷ tinh vẫn còn nhỏ máu, hắn từ trên cao nhìn xuống, mỉm cười nhìn Dư Hà mặt đầy máu đỏ – “Không nói tao biết cũng chẳng sao, tao tự đi tìm.”

Dư Hà suýt nữa thì tưởng rằng mình cứ vậy mà chết đi, không tài nào hình dung nổi nỗi đau đớn như bị rắn độc cắn phá mọi thần kinh trong cơ thể, đầu choáng váng như muốn nổ tung. Cậu ta cảm giác như mình sẽ cứ vậy mà chết đi thật, nếu như trước khi đi Điền Trí Viễn không gọi thủ hạ của Kim gia đến xử lý cậu ta.

Điền Trí Viễn lái xe ra khỏi Đại Phổ Châu, bạn học cũ ở tỉnh gọi điện tới, nói hắn biết là trong danh sách hành khách trên chuyến bay sáng hôm qua có tên của Doãn Chân, nhưng cậu không hề lên máy bay.

Cất di động, Điền Trí Viễn gọi cho Trần Dương, hỏi y có thu hoạch được gì không, Trần Dương úp úp mở mở nói không có.

Một ngày một đêm rồi, không có lấy chút tin nào về Doãn Chân.

Điền Trí Viễn trở lại trấn Nguyên Thủy, đến cả nhà cũng không về, đi thẳng tới nhà họ Dư, kêu hai ba tên côn đồ thường đi theo Dư Hà ra. Hắn không mang theo ai, chỉ độc một thân một mình, hung ác đập cho đám đàn em của Dư Hà một trận.

“Tao hỏi tụi mày, chuyện Dư Hà đến tỉnh có từng nói trước mặt tụi mày hay không.”

Mấy tên côn đồ bị đánh sống dở chết dở nọ, không tên nào chịu nói thật, thậm chí có một tên còn chửi rủa Điền Trí Viễn không biết trời cao đất rộng là gì, dám động thủ với người nhà họ Dư. Điền Trí Viễn nhấc cây gậy sắt, u ám cười cười, ngư bá ông đây cũng đã giết, còn sợ lão già nhà họ Dư?

Ngư bá, mặc dù đã trôi qua nhiều năm, cái tên này vẫn mang tiếng xấu lưu truyền khắp giang hồ, đã là dân lăn lộn trong giới, không ai lại không biết đến gã. Mặc dù chưa từng thấy tận mắt, cũng có thể biết được sự hung tàn của gã từ nhiều lời miêu tả. Muốn giết người như vậy, phải có bao nhiêu can đảm và năng lực?

Tuy lũ côn đồ ngạc nhiên nghi ngờ, nhưng trong lòng đã bị doạ hãi rồi, cả đám bắt đầu run rẩy, mặt trắng trạch, đến cả mồ hôi lạnh cũng túa ra. Nói cho cùng, lúc một người toàn thân toả ra sự hung ác cầm theo cây gậy sắt dính máu đứng trước mặt bạn, lúc cái mạng nhỏ của bạn nằm trong tay người đó, sự tham sống sợ chết bẩm sinh sẽ không thể nào che dấu nổi.

Cuối cùng, vẫn có người chịu không nổi áp lực cực lớn này, lắp ba lắp bắp nói trước khi Dư Hà rời khỏi trấn Nguyên Thủy đã nhắc tới một chuyện.

“Nó nói cái gì?”

“Anh ấy nói, nói muốn sòng bạc, nhưng Điền Tr… Anh Điền ngài không cho, anh ấy rất khó chịu, rất tức giận, sau đó nhắc tới bảo bối nhỏ của ngài, anh Dư nói, nói không biết giấu, giấu bảo bối của anh Điền đi rồi, anh, anh Điền có thể sốt ruột hay không.”

“Không còn gì khác sao? Nó có nói muốn làm gì không?”

“Không có, ngài cũng biết anh Dư… Hay làm việc không theo lẽ thường, lúc anh ấy vui thì chọc ghẹo tụi em, lúc không vui thì cho dù tụi em có không nói lời nào cũng tự dưng ăn đạp. Anh ấy thật sự chưa từng nhắc tới.”

“Suy nghĩ thật kỹ lần nữa cho tao, nó có nói tới cái gì kì quái hay không.”

“… Lời kỳ quái, trước khi đi tỉnh ba ngày anh ấy tự dưng hỏi em, phong cảnh ở trong cánh rừng sâu bên chỗ Thôi Gia Bá kia có được không, nghe nói ở đó có thú rừng đủ loại như heo, sói, rồi bảo khi có cơ hội sẽ tới đấy đi săn. Thế nhưng cái chỗ rừng núi Thôi Gia Bá đó là khu bảo tồn thiên nhiên, nếu đi săn…”

“Thôi Gia Bá…” Đôi mắt đỏ bừng của Điền Trí Viễn híp lại.

Thôi Gia Bá nằm trên hướng Đại Phổ Châu đi đến tỉnh, ra khỏi châu mười cây số, ở nơi đây có vài ngọn núi lớn, nghe nói thời kì chiến tranh kháng Nhật bọn giặc đã từng đi qua chỗ đó, nhưng do núi quá nhiều, rừng lại sâu, vào dễ ra khó, nên bị đội du kích địa phương giết đến mảnh giáp cũng không chừa. Nơi như thế, ngay cả dân bản xứ cũng không dám tuỳ tiện đi lên, huống chi người ngoài. Cái loại người chân dính chút bùn cũng sẽ thấy buồn nôn như Dư Hà, sao có thể bất thình lình nghĩ tới chuyện tới cái nơi kia phiêu lưu?

Điền Trí Viễn vứt cây gậy sắt, lái xe trở về Đại Phổ Châu.

← Xem lại

Xem tiếp

Dữ dằn thế này sao tác giả hông gắn cho anh thêm cái mác #quỷsúc nhẻ = v =

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương