Mỹ Thực Manh Chủ
Chương 17: Lẩu

Nếu Mễ Lộ biết mấy món tráng miệng nhẹ mình cố ý làm để chiêu đãi người tới phỏng vấn, giúp bọn họ thả lỏng tâm trạng, thế nhưng trong lúc lơ đãng vô tình ra đòn phủ oai, nhất định sẽ dở khóc dở cười.

Người tới phỏng vấn trình độ đều không tồi, đại khái sau khi loại bớt một nửa, tuyển chọn được không ít người--

Hai người xắt rau, một người múc đồ ăn, hai người đứng bếp. Còn có hai người rửa rau sơ chế, một người rửa chén, quét dọn, có điều bọn họ không tham gia buổi phỏng vấn hôm nay, bởi vì đã sớm được tuyển dụng.

Dựa theo kế hoạch của A Sơ, dây chuyền sản xuất tại phòng bếp của Gạo Thật Thơm cứ thế ra đời. Đoàn đội đã thành lập tốt, hiện giờ mọi người cần hướng tới một mục tiêu chung-- nấu những món ngon.

Sau khi tuyển dụng xong, Mễ Lộ mời mọi người ở lại ăn một bữa. Nhóm nhân viên được tuyển tới đều không khỏi ngạc nhiên, chưa bao giờ thấy qua mới vừa thông qua phỏng vấn, đã phải đi ăn chung. Nhưng chủ tiệm đã muốn mời khách, tự nhiên sẽ không ai từ chối.

A Sơ liếc mắt nhìn Mễ Lộ một cái, anh biết cô muốn xây dựng khung cảnh hòa bình ấm áp cho gian bếp, nhưng thế này cũng quá gấp rút rồi.

Mễ Lộ không biết trong lòng mọi người nghĩ gì: ''Nhiều người như vậy, hay là ăn lẩu đi? Có ai không ăn được cay không?''

Hỏi một vòng xuống dưới, ai cũng ăn cay được, cô vui vẻ đi chuẩn bị bếp nồi, A Sơ vội vàng phân phó Triệu Bành Bành đi mua nguyên liệu.

Một nồi dầu ớt sôi sục, hương thơm mê người chậm rãi tỏa lên, mặt nước nổi lên một tầng ớt cay xè, điểm thêm mấy hạt hoa tiêu mát lạnh tê dại. Một khay tôm đầy ắp đã được Mễ Lộ làm sạch để lên bàn. Một khay thịt nướng vàng giòn, bốc hương thơm nức mũi. Có người thích nhúng vào lẩu, cũng có người thích bỏ trực tiếp vào miệng, thịt nhai mềm, giòn nhưng không bở, béo nhưng không ngấy.

Còn có mấy nguyên liệu đã được chuẩn bị tốt bởi mọi người lúc phỏng vấn, cải ngọt xanh mơn mởn, khoai tây vàng tươi, nấm tai mèo đen láy, bí đao trắng như tuyết,... Trong đầu mọi người hiện lên cảnh tượng tất cả những nguyên liệu này được cho vào nồi dầu ớt kia nấu chín, vừa thơm vừa cay, gắp một miếng, bỏ vào trong miệng, hương vị bùng nổ.

Không còn ai nghĩ nhiều về chuyện chủ tiệm nóng vội giữ mọi người lại ăn một bữa nữa.

Có thể khiến một người không nhận người thân không nhận gia đình nữa, ngoại trừ cờ bạc ra, thì chính là nồi dầu ớt đang sôi ùng ục dưới lửa nhỏ kia, hương thơm cay nồng không ngừng toát ra từ nồi đồng trước mặt.

Mọi người dường như không còn nhớ gì về việc mình mới thông qua vòng phỏng vấn, chưa đầy nửa ngày đã tìm được chỗ làm mới, cũng không nhớ rằng hai người ngồi cạnh bên mình đây chính là ông chủ của mình.

Ghế ngồi rất cao, nhìn ngọn lửa cháy hừng hực dưới đáy nồi, nhìn nước lẩu không ngừng quay cuồng, một vòng người ngồi trên cao nhìn xuống, như hổ rình mồi, chằm chực quan sát thức ăn trong nồi, tay cầm chặt đũa, quyết không buông, mắt không rời nồi lẩu, thời thời khắc khắc nhớ thương, sợ bị người khác chiếm mất đồ ngon.

''Xương sườn chín chưa đó?'' Triệu Bành Bành chần chừ nhìn Mễ Lộ gắp đoạn xương sườn trong nồi ra, hiển nhiên chính mình cũng muốn ăn, nhưng lại sợ chưa chín, chờ cô ăn xong rồi nói cho anh.

''Ăn đi ăn đi, gan lớn thì chết no, gan bé thì chết đói, vậy thôi.'' Mễ Lộ khuyên Triệu Bành Bành, miệng nói chuyện, tay cầm đũa không ngừng.

Mọi người phá lên cười ầm ĩ, động tác tay lại sôi nổi hơn. Chỉ là ăn một nồi lẩu, khí thế chẳng khác gì đào biển lấp sông.

Trước khi nấu ăn, phải hiểu cách ăn, đều là ''lão làng'' trong chuyện ăn uống, không ai để mình ăn phải đồ quá nóng hoặc chưa chín. Ruột vịt, thịt thăn cắt lát, gan cắt lát, giá đỗ, rau chân vịt, kết cấu non giòn, chỉ cần kẹp chặt trên đũa, nhúng vào nồi hai lần là ăn được. Khăn lông, nấm gan bò, thịt bò, có kết cấu dày hơn, không dễ dàng chín, cần phải nhúng nhiều hơn một chút. Còn đối với bạch tuộc, thịt viên cùng nấm đông cô, cần phải thả vào trong nồi để chín rồi vớt lên.

Những người thích ăn cay, đều hạ đũa nơi dầu ớt đỏ rực sôi trào, không khỏi cảm thấy cay xé lưỡi. Sau khi thịt đã chín, dầu ớt cần được nấu sôi sùng sục, mặt trên đóng một lớp dầu béo bở, toàn bộ thức ăn đều xuyên qua lớp đó, tẩm nhập vào nước canh nồng hương phía dưới. Một tầng dầu được đánh vỡ ra, mùi hương nhân lên gấp đôi, kết hợp với hương đồ ăn nấu chín, màu sắc tươi sáng đẹp đẽ, ba loại mùi thơm kết hợp với nhau, lan tỏa khắp gian phòng.

Lẩu Trùng Khánh còn được gọi là lẩu khăn lông. Mễ Lộ dùng đũa gắp một miếng khăn lông, chấm dầu mè, bỏ vào trong miệng. Lửa vừa vặn, chín mọng nhưng không bị dai già. Cắn một ngụm, xốp giòn khó tả, thấm đậm nước lẩu, sốt cay xè tràn ra trong khoang miệng, phá lệ tươi ngon. Khăn lông vương một lớp dầu ớt dày đặc, lúc này làm gì có ai còn có tâm trạng mà quan tâm chuyện ăn nhiều có bị béo phì hay không, chỉ chìm đắm vị cay rát nơi đầu lưỡi.

Trong tay mỗi người đều cầm một ly trà lạnh, khai vị tiêu thực, xua tan bớt vị dầu béo ngậy. Thời điểm cay không chịu nổi nữa, uống một hớp trà mát lạnh ngọt ngào, mang theo hương hoa cúc dìu dịu, khẩu vị liền thay đổi, vị cay giảm bớt.

Lẩu nhất định có ma lực thần kỳ, một nồi lẩu duy nhất, đã có thể kéo những con người chỉ vừa mới quen biết sát lại gần nhau hơn.

A Sơ tạo một tài khoản weibo cho Gạo Thật Thơm, đem phòng bếp đẹp đẽ, nồi lẩu cay đỏ rực và các khối bánh ngọt tinh xảo chụp đăng lên đó.

''Fans cũng không có, anh đăng lên làm gì?'' Mễ Lộ khó hiểu.

Anh cười nói: ''Sẽ có, mà cho dù không có fans đi nữa, dùng tài khoản này để ghi lại quá trình phát triển của Gạo Thật Thơm, không phải cũng rất tốt sao?''

Cô nghe vậy, cũng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: ''Ý tưởng thật tuyệt, A Sơ, vẫn là anh chu đáo nhất.''

''Về sau cơm hộp mỗi ngày, tôi cũng sẽ chụp ảnh đăng lên.''

Weibo Gạo Thật Thơm chậm rãi có fans chú ý tới, có điều bọn họ đều không phải là khách hàng của tiệm, mà chỉ là người qua đường vô tình nhìn thấy. Đa số đều là người sành ăn, thấy Gạo Thật Thơm mỗi ngày đều đăng ảnh đồ ăn liền để ý.

Bên dưới weibo có mấy dòng bình luận: ''Chủ blog thật quá đáng, mỗi ngày đều đăng ảnh trước giờ cơm, ngay thời khắc bụng đói nhất, nước miếng chảy ròng ròng!''

''Thoạt nhìn thật ngon miệng nha, vì sao khu tôi sống lại không có cơm hộp chất lượng như vậy? Căn bản là ăn không được, tôi đành phải lướt weibo mỗi ngày tự ngược đãi chính mình vậy hic.''

''Chủ blog chủ blog, đồ ăn hôm nay đâu? Cơm hộp của tôi mới giao tới, cho tôi nhìn ảnh của bạn, để tự lừa dối chính mình T.T''

Chỉ có hai người bình luận vào ảnh phòng bếp của Gạo Thật Thơm, ý kiến bọn họ hoàn toàn khác nhau.

Một người viết: ''Phòng bếp thật xịn, tuy rằng giá cơm hộp hơi đắt một chút, nhưng hiển nhiên tiền nào của nấy, so với mấy loại cơm hộp không rõ nguồn gốc thì yên tâm hơn nhiều.''

Người còn lại viết: ''Chủ blog nghĩ chúng tôi là đồ ngốc sao? Ăn cắp ảnh cũng phải chọn cái nào nhìn đáng tin cậy một chút, làm gì có tiệm cơm hộp nào sẽ thuê phòng bếp lớn như vậy? Loại phòng bếp đó sao có thể để kinh doanh bình dân được?''

A Sơ nhìn chằm chằm những hàng chữ trên màn hình, nghĩ rằng-- đã đến lúc khiến mọi người hiểu rõ cùng tin tưởng vào Gạo Thật Thơm.

Tuy rằng cơm hộp Gạo Thật Thơm không lo không bán hết, nhưng đã đến lúc đem tên tuổi tiệm cơm vươn ra tầm quốc gia.

Tuy rằng hiện tại bọn họ chỉ có nguồn tiêu thụ là thị trường CBD, mà cho dù phạm vi được tăng lên thành cả nước, tiền lợi nhuận cũng không tăng thêm bao nhiêu.

Nhưng, bọn họ nhất định phải làm việc này.

Bởi Gạo Thật Thơm chỉ là nơi khởi hành. Từ chỗ này, bọn họ sẽ tiến bước thật xa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương