Mỹ Thực Manh Chủ
-
Chương 16: Bánh thơm
A Sơ vừa mới cắn một sợi mì, dư vị còn thoảng nơi răng lưỡi, thấm đậm vị lươn tươi, tràn ngập trong khoang miệng.
Nghe thấy lời Mễ Lộ, anh hơi sửng sốt, nhắm mắt lại bắt đầu hồi ức, chén mì này được xưng là món ăn thành phố, có lẽ sẽ lưu lại dấu vết gì đó trong tâm trí anh.
Sáng đông chớm lạnh, khi còn đi học anh dậy thật sớm, ăn một chén mì, cả người đều ấm. Hoặc giờ nghỉ trưa tại cơ quan, gọi một phần mì lươn tôm bên ngoài, lúc giao tới mì đã hơi trương lên. Ngày cuối tuần ở nhà, ba hoặc mẹ xuống bếp, nấu một chén mì, lại bưng thêm mấy đĩa rau củ ngâm lên bàn, húp một muỗng súp canh, hương vị thân thuộc tràn xuống đáy họng...
A Sơ chậm rãi lắc đầu, không có, tất thảy những hình ảnh đó đều do anh tự tưởng tượng ra, không phải là hồi ức. Anh không nhớ nổi rằng mình đã ăn mì lươn tôm này bao giờ chưa, càng không nhớ nổi rằng mình đã ăn ở đâu, cùng ai.
Anh mở to mắt, Mễ Lộ nhìn thấy tia yếu ớt thoảng qua trong mắt anh, chỉ trong giây lát, khiến cô hoài nghi rằng có phải mình đã nhìn nhầm hay không. Bởi vì sau đó anh nhanh chóng cười một cái: ''Không nhớ ra, chẳng qua cũng không quan trọng.''
Không nhớ ra, tức cũng không thu hoạch được cái gì.
Trong đầu A Sơ mơ hồ suy đoán, có lẽ anh không phải người thành phố này. Anh đối với món ăn được xưng là ''hương vị thành phố'' không chút ấn tượng nào, đối với đường phố, cỏ cây cũng chẳng có nổi nửa phần quen thuộc.
Hơn nữa lúc anh tỉnh dậy, là ở trên bãi cát, có khả năng là anh bị sóng biển đánh dạt vào nơi này.
Cũng coi như là đại nạn không chết.
Thế nên sẽ có hạnh phúc tới cuối đời chăng? Khóe miệng anh khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
Địa chỉ mới của Gạo Thật Thơm đã sớm trang trí xong xuôi, dụng cụ cũng đã mua đầy đủ.
Góc tường đặt mấy cái tủ lạnh lớn, bên trong chất đầy nguyên liệu, các loại hải sản, thịt phân loại được để trong ngăn lạnh riêng, phòng ngừa vi khuẩn sinh sôi. Đồ trong tủ lạnh rất nhiều, nhưng hầu hết đều là thực phẩm cần được bảo quản đông lạnh, chẳng hạn như là cá tuyết. Rau củ, trái cây cùng thịt lợn, thịt gà, thịt bò đều là hàng mới, được mua trong ngày.
Thời điểm trang trí cửa tiệm Mễ Lộ không có tới xem, cô chỉ nhìn qua ảnh A Sơ chụp gửi đến rồi yêu cầu sửa đổi vị trí nào. Hiện tại lần đầu đến đây, cô không khỏi cảm thán một tiếng.
Phòng bếp siêu lớn, bồn nước lắp mấy cái thành hàng, bệ bếp dài hết nấc, thớt gỗ sắp ngay ngắn. Các dụng cụ cắt gọt như dao, kéo treo dài trên giá, cộng thêm một số loại dụng cụ nhà bếp khác. Lò nướng, lò vi sóng, bếp điện từ,... Mấy hũ gia vị cũng được bày trí thành một hàng ngăn nắp.
Phòng bếp được trang trí đơn giản, mặt tường, kệ tủ, bệ bếp đều làm theo tông trắng. Cửa sổ lớn hé mở, ánh mặt trời rọi xuống gian phòng, đem từng ngóc ngách chiếu sáng lên.
Mễ Lộ bước nhanh vào, đứng giữa phòng bếp, ngắm nhìn xung quanh.
Từ góc độ A Sơ bọn họ mà nói, phòng bếp được trang hoàng vô cùng hợp lý, khu lưu trữ và khu chế biến được tách biệt, mỗi khu vực cắt rau, rửa rau, xào nấu đều được phân chia riêng. Không gian vừa vặn, mọi thứ đều được sắp xếp ở nơi thích hợp, đảm bảo mọi người đều có thể lấy được đồ mình cần trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Hợp lý, thuận tiện, sạch sẽ, đại khái đó là ấn tượng đầu tiên của bọn A Sơ về gian bếp này, hiển nhiên là đã quá tuyệt vời.
Nhưng với Mễ Lộ thì khác, cô phảng phất tưởng chừng như mình đang bước vào mộng cảnh thời thơ ấu.
Hồi còn nhỏ, cô thích ăn đồ ngọt, cũng mơ mộng về việc sống trong một ngôi nhà làm từ kẹo, cũng mơ mộng về một căn bếp rộng lớn chất đầy đủ dụng cụ, thiết kế ngăn nắp, hợp lý. Mà suốt mười năm qua, ước mơ đó của Mễ Lộ chưa từng thay đổi.
Mỗi một lần chen chúc trong căn bếp chật chội, xoay người một chút cũng đụng phải sư phụ, mỗi một lần mua đồ cũng phải tính toán sao cho đủ chỗ chứa, nỗ lực sắp xếp lắm mới có thể nhét đủ đồ vào trong gian bếp... Những lúc đó, cô đều mơ mộng về một phòng bếp rộng lớn, mỗi lần tưởng tượng, cô đều sẽ suy nghĩ cụ thể hơn một chút.
Không nghĩ tới, có một ngày, căn bếp trong tưởng tượng của mình, thật sự xuất hiện trước mắt cô.
Tâm tình Mễ Lộ có chút phức tạp, lúc đầu là thuần túy kinh hỉ, sau đó bỗng men lên nhiều xúc cảm lẫn lộn. Thiếu nữ trưởng thành bỗng có được căn nhà kẹo thuở thơ ấu, khó tránh khỏi suy nghĩ, rằng vì lẽ gì nó lại không xuất hiện sớm hơn? Vì lẽ gì thời điểm cô khát khao nhất, lại không thể có được?
Hiện giờ phòng bếp lớn đã có, chỉ là xoay người liền đụng sư phụ, đã không còn có thể.
A Sơ quan sát Mễ Lộ từ lúc kinh hỉ, đến khi dần bình tĩnh lại, trên người tỏa ra một cỗ khí bi thương. Tuy anh cũng không chắc chắn lắm, nhưng mơ hồ suy đoán được, cho nên vẫn luôn đứng sau lưng cô, không dám quấy rầy.
Triệu Bành Bành vô tâm vô phế, hoàn toàn không nhận ra biến hóa của Mễ Lộ: ''Oa! Phòng bếp thật lớn! Kiềng bếp thật nhiều..... Thớt thật nhiều.....''
''Chị Lộ, chị Lộ, chị chọn chỗ nào? Em muốn chọn chỗ gần chị nhất!'' Triệu Bành Bành thấy Mễ Lộ không phản ứng, nên đành gọi đi gọi lại tên cô.
''A, sắp tới phải tuyển thêm mấy nhân công mới, em càng phải nỗ lực hơn rồi, học hỏi bản lĩnh của chị, bằng không sớm muộn gì em sẽ không còn chỗ dừng chân mất.'' Triệu Bành Bành thật thà đáng yêu: ''Chị Lộ, chị thu lưu em làm đồ đệ đi, em sẽ mãi luôn hiếu kính chị.'' Rõ ràng là một người đàn ông cao hơn Mễ Lộ cả cái đầu, lúc làm nũng cũng không ngại ngùng chút nào.
Triệu Bành Bành nói như súng liên thanh, tức khắc xua tan bi thương trong lòng Mễ Lộ, nhìn người đàn ông nhảy nhót trước mặt mình, cô chỉ vào bệ bếp gần mình nhất: ''Tôi chọn hai cái này, anh cứ chọn cái gần nhất đi.''
Triệu Bành Bành quấn lấy cô muốn bái sư, Mễ Lộ lắc đầu, kiên định cự tuyệt: ''Không được, tôi không định thu nhận đồ đệ.''
Đối với cô mà nói, mối quan hệ này cũng tựa như quan hệ gia đình hay vợ chồng, khắc sâu ràng buộc, cô không chuẩn bị tâm lý để nhận đồ đệ.
Cô nhớ ra gì đó, nói với anh: ''Đúng rồi, thông báo tuyển dụng đầu bếp của chúng ta là ngày mai phải không? Ngày mai anh cũng đến nhìn một chút đi.''
Triệu Bành Bành thụ sủng nhược kinh: ''Em thì nhìn gì chứ, trình độ vẫn là gà mờ, chỉ biết xắt thái rau giúp chị Lộ thôi.'' Anh xua tay: ''Còn mấy chuyện phỏng vấn này, em làm không được.''
Cô cười cười: ''Tôi tự nhiên có cách kiểm tra tài nấu nướng của bọn họ. Anh chủ yếu nhìn xem tính tình bọn họ thế nào, có thể ở chung với anh hay không thôi. Nếu anh không thích, chúng ta cũng không cần nữa.''
Anh không thích, chúng ta không cần. Triệu Bành Bành bị lời tuyên thệ đầy khí phách này của Mễ Lộ làm chấn động cả nửa ngày vẫn chưa thể hồi phục, sau đó vẻ mặt cảm động nhìn cô: ''Chị Lộ, chị đối xử với em thật tốt.''
Mễ Lộ lại không rõ lắm vì sao anh lại cảm động như vậy, cô chỉ nghĩ đơn giản, bọn họ sáng tối đều chung đụng với nhau trong phòng bếp, quan trọng là có thể hòa hợp, bằng không lúc làm việc ai cũng đều không dễ chịu.
Cô cảm thấy Triệu Bành Bành khá tốt, định sẽ giữ lại làm lâu dài, cho nên người mà anh không thích, cô sẽ không tuyển vào. Tương tự như, người cô không thích, cô cũng sẽ không tuyển dụng.
''Nhưng làm sao chúng ta có thể bảo đảm những người mới tuyển vào có thể hòa hợp với nhau chứ?'' Mễ Lộ phát sầu nghĩ nghĩ, thấp giọng nói.
A Sơ cười, ngữ khí chắc chắn: ''Cái đó giao cho tôi.''
Ngày phỏng vấn diễn ra thuận lợi, rất nhiều người mang tâm thế đến xem thử thế nào, nhưng nhìn thấy môi trường làm việc của Gạo Thật Thơm, liền hạ quyết tâm ở lại làm.
Tiền lương dựa theo trình độ, ai lại không muốn làm việc trong một phòng bếp tốt như vậy? Bốn máy điều hòa không khí dạng tủ đứng đặt ngay bốn góc bếp, hệ thống hút khói hoạt động siêu công suất. Bên ngoài phòng bếp còn có phòng nghỉ, trên bàn trà đặt bánh trái, hoa quả đầy đủ, nào là bánh thơm, bánh đậu tằm, đậu phộng phủ sương, cùng các loại thức ăn nhẹ, nước trà khác.
Hai vị chủ tiệm nhìn đều trẻ tuổi, cô gái nhỏ trông chẳng khác gì sinh viên, chàng trai thì thành thục hơn một chút, thoạt nhìn nghiêm túc, thế nhưng mở miệng ra đều là lời hào hoa phong nhã. Có vẻ không khó ở chung.
Thời điểm phỏng vấn không trực tiếp thí khảo trình độ xắt rau, nấu nướng của bọn họ, mà trước tiên là ngồi trên sofa trong phòng nghỉ, cùng vị chủ tiệm nam đối mặt, anh hỏi bọn họ một vài vấn đề, tuy rằng không biết dụng ý là gì, nhưng đều không phải những câu hỏi quá khó, bọn họ đều lần lượt trả lời.
Chỉ là ánh mắt đều không tự chủ được mà nhìn mấy phần thức ăn nhẹ trên bàn.
Bánh thơm không biết bị ai cắt làm đôi, vừa vặn đối diện bọn họ. Vỏ ngoài hơi mỏng, giòn, thơm lừng hương sữa, một mảnh nhân thơm màu hoàng kim ngọt ngào, tỏa hương trái cây nhàn nhạt. Bánh đậu tằm mang màu xanh tươi mát, tạo thành từng khối tinh xảo, làm người khác không nhịn được muốn cầm lên véo thử một miếng, để xem bên trong có phải mềm mịn giống như trong tưởng tượng không. Đậu phộng được bọc một lớp ''sương'' đẹp đẽ, như lớp tuyết trắng xóa mĩ lệ, cho thấy rằng nhiệt độ được kiểm soát cực kỳ tốt khi làm món này.
Mỗi một đầu bếp tới phỏng vấn không khỏi suy nghĩ, đây là bánh mua bên ngoài, hay tự mình làm? Mua bên ngoài sợ là không thể tinh xảo đến mức này. Có người tỉ mỉ quan sát, phát hiện nhân bánh thơm được làm hoàn toàn bằng quả thơm, không hề trộn lẫn với bí đao. Đậu phộng phủ sương đẹp mắt như vậy, bọn họ cũng chưa từng thấy ở đâu bán.
Tuy rằng không biết là ai làm, nhưng hiển nhiên tài nấu nướng của người đó ắt hẳn lợi hại, mỗi người đều tự chuẩn bị tinh thần cho chính mình. Trò chuyện kết thúc, bọn họ được dẫn vào gian bếp, thể hiện tài nghệ cắt rau, xào nấu, chưng hấp, cho dù người quan sát bọn họ chỉ là một cô gái nhỏ, nhưng bọn họ cũng không dám lơ là chút nào, tập trung tinh thần mà nấu ăn, nỗ lực phát huy tài năng của mình hết mức.
Nghe thấy lời Mễ Lộ, anh hơi sửng sốt, nhắm mắt lại bắt đầu hồi ức, chén mì này được xưng là món ăn thành phố, có lẽ sẽ lưu lại dấu vết gì đó trong tâm trí anh.
Sáng đông chớm lạnh, khi còn đi học anh dậy thật sớm, ăn một chén mì, cả người đều ấm. Hoặc giờ nghỉ trưa tại cơ quan, gọi một phần mì lươn tôm bên ngoài, lúc giao tới mì đã hơi trương lên. Ngày cuối tuần ở nhà, ba hoặc mẹ xuống bếp, nấu một chén mì, lại bưng thêm mấy đĩa rau củ ngâm lên bàn, húp một muỗng súp canh, hương vị thân thuộc tràn xuống đáy họng...
A Sơ chậm rãi lắc đầu, không có, tất thảy những hình ảnh đó đều do anh tự tưởng tượng ra, không phải là hồi ức. Anh không nhớ nổi rằng mình đã ăn mì lươn tôm này bao giờ chưa, càng không nhớ nổi rằng mình đã ăn ở đâu, cùng ai.
Anh mở to mắt, Mễ Lộ nhìn thấy tia yếu ớt thoảng qua trong mắt anh, chỉ trong giây lát, khiến cô hoài nghi rằng có phải mình đã nhìn nhầm hay không. Bởi vì sau đó anh nhanh chóng cười một cái: ''Không nhớ ra, chẳng qua cũng không quan trọng.''
Không nhớ ra, tức cũng không thu hoạch được cái gì.
Trong đầu A Sơ mơ hồ suy đoán, có lẽ anh không phải người thành phố này. Anh đối với món ăn được xưng là ''hương vị thành phố'' không chút ấn tượng nào, đối với đường phố, cỏ cây cũng chẳng có nổi nửa phần quen thuộc.
Hơn nữa lúc anh tỉnh dậy, là ở trên bãi cát, có khả năng là anh bị sóng biển đánh dạt vào nơi này.
Cũng coi như là đại nạn không chết.
Thế nên sẽ có hạnh phúc tới cuối đời chăng? Khóe miệng anh khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
Địa chỉ mới của Gạo Thật Thơm đã sớm trang trí xong xuôi, dụng cụ cũng đã mua đầy đủ.
Góc tường đặt mấy cái tủ lạnh lớn, bên trong chất đầy nguyên liệu, các loại hải sản, thịt phân loại được để trong ngăn lạnh riêng, phòng ngừa vi khuẩn sinh sôi. Đồ trong tủ lạnh rất nhiều, nhưng hầu hết đều là thực phẩm cần được bảo quản đông lạnh, chẳng hạn như là cá tuyết. Rau củ, trái cây cùng thịt lợn, thịt gà, thịt bò đều là hàng mới, được mua trong ngày.
Thời điểm trang trí cửa tiệm Mễ Lộ không có tới xem, cô chỉ nhìn qua ảnh A Sơ chụp gửi đến rồi yêu cầu sửa đổi vị trí nào. Hiện tại lần đầu đến đây, cô không khỏi cảm thán một tiếng.
Phòng bếp siêu lớn, bồn nước lắp mấy cái thành hàng, bệ bếp dài hết nấc, thớt gỗ sắp ngay ngắn. Các dụng cụ cắt gọt như dao, kéo treo dài trên giá, cộng thêm một số loại dụng cụ nhà bếp khác. Lò nướng, lò vi sóng, bếp điện từ,... Mấy hũ gia vị cũng được bày trí thành một hàng ngăn nắp.
Phòng bếp được trang trí đơn giản, mặt tường, kệ tủ, bệ bếp đều làm theo tông trắng. Cửa sổ lớn hé mở, ánh mặt trời rọi xuống gian phòng, đem từng ngóc ngách chiếu sáng lên.
Mễ Lộ bước nhanh vào, đứng giữa phòng bếp, ngắm nhìn xung quanh.
Từ góc độ A Sơ bọn họ mà nói, phòng bếp được trang hoàng vô cùng hợp lý, khu lưu trữ và khu chế biến được tách biệt, mỗi khu vực cắt rau, rửa rau, xào nấu đều được phân chia riêng. Không gian vừa vặn, mọi thứ đều được sắp xếp ở nơi thích hợp, đảm bảo mọi người đều có thể lấy được đồ mình cần trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Hợp lý, thuận tiện, sạch sẽ, đại khái đó là ấn tượng đầu tiên của bọn A Sơ về gian bếp này, hiển nhiên là đã quá tuyệt vời.
Nhưng với Mễ Lộ thì khác, cô phảng phất tưởng chừng như mình đang bước vào mộng cảnh thời thơ ấu.
Hồi còn nhỏ, cô thích ăn đồ ngọt, cũng mơ mộng về việc sống trong một ngôi nhà làm từ kẹo, cũng mơ mộng về một căn bếp rộng lớn chất đầy đủ dụng cụ, thiết kế ngăn nắp, hợp lý. Mà suốt mười năm qua, ước mơ đó của Mễ Lộ chưa từng thay đổi.
Mỗi một lần chen chúc trong căn bếp chật chội, xoay người một chút cũng đụng phải sư phụ, mỗi một lần mua đồ cũng phải tính toán sao cho đủ chỗ chứa, nỗ lực sắp xếp lắm mới có thể nhét đủ đồ vào trong gian bếp... Những lúc đó, cô đều mơ mộng về một phòng bếp rộng lớn, mỗi lần tưởng tượng, cô đều sẽ suy nghĩ cụ thể hơn một chút.
Không nghĩ tới, có một ngày, căn bếp trong tưởng tượng của mình, thật sự xuất hiện trước mắt cô.
Tâm tình Mễ Lộ có chút phức tạp, lúc đầu là thuần túy kinh hỉ, sau đó bỗng men lên nhiều xúc cảm lẫn lộn. Thiếu nữ trưởng thành bỗng có được căn nhà kẹo thuở thơ ấu, khó tránh khỏi suy nghĩ, rằng vì lẽ gì nó lại không xuất hiện sớm hơn? Vì lẽ gì thời điểm cô khát khao nhất, lại không thể có được?
Hiện giờ phòng bếp lớn đã có, chỉ là xoay người liền đụng sư phụ, đã không còn có thể.
A Sơ quan sát Mễ Lộ từ lúc kinh hỉ, đến khi dần bình tĩnh lại, trên người tỏa ra một cỗ khí bi thương. Tuy anh cũng không chắc chắn lắm, nhưng mơ hồ suy đoán được, cho nên vẫn luôn đứng sau lưng cô, không dám quấy rầy.
Triệu Bành Bành vô tâm vô phế, hoàn toàn không nhận ra biến hóa của Mễ Lộ: ''Oa! Phòng bếp thật lớn! Kiềng bếp thật nhiều..... Thớt thật nhiều.....''
''Chị Lộ, chị Lộ, chị chọn chỗ nào? Em muốn chọn chỗ gần chị nhất!'' Triệu Bành Bành thấy Mễ Lộ không phản ứng, nên đành gọi đi gọi lại tên cô.
''A, sắp tới phải tuyển thêm mấy nhân công mới, em càng phải nỗ lực hơn rồi, học hỏi bản lĩnh của chị, bằng không sớm muộn gì em sẽ không còn chỗ dừng chân mất.'' Triệu Bành Bành thật thà đáng yêu: ''Chị Lộ, chị thu lưu em làm đồ đệ đi, em sẽ mãi luôn hiếu kính chị.'' Rõ ràng là một người đàn ông cao hơn Mễ Lộ cả cái đầu, lúc làm nũng cũng không ngại ngùng chút nào.
Triệu Bành Bành nói như súng liên thanh, tức khắc xua tan bi thương trong lòng Mễ Lộ, nhìn người đàn ông nhảy nhót trước mặt mình, cô chỉ vào bệ bếp gần mình nhất: ''Tôi chọn hai cái này, anh cứ chọn cái gần nhất đi.''
Triệu Bành Bành quấn lấy cô muốn bái sư, Mễ Lộ lắc đầu, kiên định cự tuyệt: ''Không được, tôi không định thu nhận đồ đệ.''
Đối với cô mà nói, mối quan hệ này cũng tựa như quan hệ gia đình hay vợ chồng, khắc sâu ràng buộc, cô không chuẩn bị tâm lý để nhận đồ đệ.
Cô nhớ ra gì đó, nói với anh: ''Đúng rồi, thông báo tuyển dụng đầu bếp của chúng ta là ngày mai phải không? Ngày mai anh cũng đến nhìn một chút đi.''
Triệu Bành Bành thụ sủng nhược kinh: ''Em thì nhìn gì chứ, trình độ vẫn là gà mờ, chỉ biết xắt thái rau giúp chị Lộ thôi.'' Anh xua tay: ''Còn mấy chuyện phỏng vấn này, em làm không được.''
Cô cười cười: ''Tôi tự nhiên có cách kiểm tra tài nấu nướng của bọn họ. Anh chủ yếu nhìn xem tính tình bọn họ thế nào, có thể ở chung với anh hay không thôi. Nếu anh không thích, chúng ta cũng không cần nữa.''
Anh không thích, chúng ta không cần. Triệu Bành Bành bị lời tuyên thệ đầy khí phách này của Mễ Lộ làm chấn động cả nửa ngày vẫn chưa thể hồi phục, sau đó vẻ mặt cảm động nhìn cô: ''Chị Lộ, chị đối xử với em thật tốt.''
Mễ Lộ lại không rõ lắm vì sao anh lại cảm động như vậy, cô chỉ nghĩ đơn giản, bọn họ sáng tối đều chung đụng với nhau trong phòng bếp, quan trọng là có thể hòa hợp, bằng không lúc làm việc ai cũng đều không dễ chịu.
Cô cảm thấy Triệu Bành Bành khá tốt, định sẽ giữ lại làm lâu dài, cho nên người mà anh không thích, cô sẽ không tuyển vào. Tương tự như, người cô không thích, cô cũng sẽ không tuyển dụng.
''Nhưng làm sao chúng ta có thể bảo đảm những người mới tuyển vào có thể hòa hợp với nhau chứ?'' Mễ Lộ phát sầu nghĩ nghĩ, thấp giọng nói.
A Sơ cười, ngữ khí chắc chắn: ''Cái đó giao cho tôi.''
Ngày phỏng vấn diễn ra thuận lợi, rất nhiều người mang tâm thế đến xem thử thế nào, nhưng nhìn thấy môi trường làm việc của Gạo Thật Thơm, liền hạ quyết tâm ở lại làm.
Tiền lương dựa theo trình độ, ai lại không muốn làm việc trong một phòng bếp tốt như vậy? Bốn máy điều hòa không khí dạng tủ đứng đặt ngay bốn góc bếp, hệ thống hút khói hoạt động siêu công suất. Bên ngoài phòng bếp còn có phòng nghỉ, trên bàn trà đặt bánh trái, hoa quả đầy đủ, nào là bánh thơm, bánh đậu tằm, đậu phộng phủ sương, cùng các loại thức ăn nhẹ, nước trà khác.
Hai vị chủ tiệm nhìn đều trẻ tuổi, cô gái nhỏ trông chẳng khác gì sinh viên, chàng trai thì thành thục hơn một chút, thoạt nhìn nghiêm túc, thế nhưng mở miệng ra đều là lời hào hoa phong nhã. Có vẻ không khó ở chung.
Thời điểm phỏng vấn không trực tiếp thí khảo trình độ xắt rau, nấu nướng của bọn họ, mà trước tiên là ngồi trên sofa trong phòng nghỉ, cùng vị chủ tiệm nam đối mặt, anh hỏi bọn họ một vài vấn đề, tuy rằng không biết dụng ý là gì, nhưng đều không phải những câu hỏi quá khó, bọn họ đều lần lượt trả lời.
Chỉ là ánh mắt đều không tự chủ được mà nhìn mấy phần thức ăn nhẹ trên bàn.
Bánh thơm không biết bị ai cắt làm đôi, vừa vặn đối diện bọn họ. Vỏ ngoài hơi mỏng, giòn, thơm lừng hương sữa, một mảnh nhân thơm màu hoàng kim ngọt ngào, tỏa hương trái cây nhàn nhạt. Bánh đậu tằm mang màu xanh tươi mát, tạo thành từng khối tinh xảo, làm người khác không nhịn được muốn cầm lên véo thử một miếng, để xem bên trong có phải mềm mịn giống như trong tưởng tượng không. Đậu phộng được bọc một lớp ''sương'' đẹp đẽ, như lớp tuyết trắng xóa mĩ lệ, cho thấy rằng nhiệt độ được kiểm soát cực kỳ tốt khi làm món này.
Mỗi một đầu bếp tới phỏng vấn không khỏi suy nghĩ, đây là bánh mua bên ngoài, hay tự mình làm? Mua bên ngoài sợ là không thể tinh xảo đến mức này. Có người tỉ mỉ quan sát, phát hiện nhân bánh thơm được làm hoàn toàn bằng quả thơm, không hề trộn lẫn với bí đao. Đậu phộng phủ sương đẹp mắt như vậy, bọn họ cũng chưa từng thấy ở đâu bán.
Tuy rằng không biết là ai làm, nhưng hiển nhiên tài nấu nướng của người đó ắt hẳn lợi hại, mỗi người đều tự chuẩn bị tinh thần cho chính mình. Trò chuyện kết thúc, bọn họ được dẫn vào gian bếp, thể hiện tài nghệ cắt rau, xào nấu, chưng hấp, cho dù người quan sát bọn họ chỉ là một cô gái nhỏ, nhưng bọn họ cũng không dám lơ là chút nào, tập trung tinh thần mà nấu ăn, nỗ lực phát huy tài năng của mình hết mức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook