Mỹ Nhân Nhập Vai
-
Chương 4
Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng Giêng, càng gần đến ngày xuân hơn rồi, Minh Nhiễm luôn luôn lười nhác, dùng bữa sáng xong thì cởi áo ngoài ra rồi lại muốn leo lên giường ngay.
Tây Tử vội vàng kéo nàng, nói: “Hôm nay nên tới chỗ lão phu nhân bên đó thỉnh an ạ.”
Minh lão phu nhân sống ở Thanh Phong Viện, bà lớn tuổi, không rảnh quản những chuyện linh tinh trong nhà, mỗi ngày chỉ xoay vòng quanh công tử nhỏ tuổi nhất Minh phủ, Minh Xu.
Hai năm trước Minh nhị lão gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong một đêm đã đi rồi, lão phu nhân nhớ thương con nhỏ nên đã ôm Minh Xu về Thanh Phong Viện, coi như con ngươi mà nâng niu. Trên dưới trong phủ không một ai dám làm Minh Xu không thoải mái, ai ai cũng cưng chiều.
Minh Nhiễm mới vừa bước vào cửa viện đã thấy Trình thị một thân hợp sắc đại thường màu mật ong đang đứng trên nền tuyết trắng, trong tay bưng dĩa bánh tuyết mễ thúy dung đi về phía tiểu công tử đang đứng giữa hai người tuyết nói: “Lục Lang nghỉ một lát tới ăn chút điểm tâm đi.”
Minh Xu được Minh lão phu nhân nuôi dưỡng rất tốt, trắng trắng mềm mềm y như con nít.
Bởi vì luôn bị giữ trong nội viện, nhiều năm không gặp người ngoài, lại được cưng chiều quá mức, cũng không hiểu biết lễ nghĩa như những đứa trẻ bằng tuổi khác.
Nhóc con nhìn trên ngó dưới đánh giá Trình thị một lượt, lại nhìn nhìn Minh Nhiễm vừa mới bước vào cửa viện, tay vê một nắm tuyết ném hết xuống chân Trình thị, le lưỡi lêu lêu lêu, “Đại bá mẫu là bao khóc nhè, Lục Lang không thèm ăn đồ của người.”
Theo phản xạ, hai mắt Trình thị lại đỏ lên, Minh Xu cười nhăn nhở rồi chạy thật nhanh vào phòng.
Minh Nhiễm xem như không nhìn thấy Trình thị, đi ngang người bà ta luôn.
Trong phòng, Minh lão phu nhân ngồi trên ghế thái sư tự mình ôm Minh Xu vào lòng nhỏ giọng nói chuyện, Minh Xu ghé vào lồ ng ngực bà, trộm nhìn sang bên cạnh.
Minh Nhiễm cười cười, nhóc con vội nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên.
Lão nhân gia sợ lạnh, Thanh Phong Viện ấm áp hơn những viện khác một chút, ngồi xuống cũng không thấy lạnh.
Người cũng lục tục tới đủ, từng người thỉnh an xong rồi ngồi xuống hai bên.
“Chẳng bao lâu nữa Tam tỷ nhi phải tiến cung, người nhà chúng ta vừa nhập cung đã được phân vị tam phẩm Tiệp dư như vậy cũng là do Thái Hậu nương nương ban ân.”
Khuôn mặt từ ái của Minh lão phu nhân chỉ dành cho Minh Xu, đảo mắt đã nghiêm mặt, trầm giọng nói với Trình thị: “Người làm mẹ như ngươi sinh tốt dạy hay, đừng có dạy cái có cái không, kẻo lại học ra dáng vẻ không phóng khoáng như ngươi.”
Trình thị âm thầm hít sâu hai hơi, nhỏ giọng ấm ức đáp: “Con dâu đã biết.”
Dù sao cũng là dâu cả, mà dưới gối bà lại có hai đứa con gái, một đứa sắp vào cung, một đứa lại có quan hệ mật thiết với Thế tử Cảnh Vương. Chỉ sợ ngày sau cũng sẽ lại vào cung đi, suy nghĩ tới lợi hại trong đó, Minh lão phu nhân cũng phải để lại mặt mũi cho bà.
Sau đó chỉ nói chút chuyện phiếm cho vui rồi để mọi người tản đi.
Minh Từ không muốn lắc lư trước mặt Minh Nhiễm, vừa mới tan thì đã lôi kéo Trình thị đi mất.
Trên đường Minh Nhiễm về viện mình thì gặp phải thứ nữ duy nhất trong Minh phủ, con của di nương Vạn thị, Minh Mạn.
Trán cao má đầy, cũng là một người đẹp.
Chỉ là tính nết không được tốt cho lắm, cứ thích hay kiếm chuyện nọ kia, nhất là hay thích lắc lư trước mặt Minh Nhiễm.
Minh Mạn vô cùng hâm mộ hôn sự mà lão thái gia định ra cho Minh Nhiễm và Chúc Hủ, vốn dĩ tưởng là không còn hy vọng gì nữa rồi, ngờ đâu trong phủ lại tới một chuyện như vậy. Từ lâu Minh Từ đã dính líu tới thế tử Cảnh Vương, Minh Ngạn nhị phòng lại là một khúc gỗ, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có nàng ta là thích hợp nhất.
Trên núi giả tuyết phủ chồng chất không khỏi dính lên gấu váy và tay áo của Minh Mạn, nàng ta nói với giọng quái dị: “Sau này Tam tỷ tỷ tiến cung rồi, sợ là khó có thể gặp được một lần.”
Minh Nhiễm liếc xéo nàng ta một cái, nói: “Khó gì đâu, sau này ta lại nói tốt mấy câu về muội trước mặt Thái Hậu nương nương, đến lúc đó truyền muội tiến cung luôn, tỷ muội chúng ta ngày ngày đều có thể gặp nhau rồi.”
Minh Mạn nghe vậy cả kinh, vội nói: “Tỷ tỷ nói linh tinh gì vậy!”
Nàng ta lập tức kéo dài khoảng cách, nói như súng liên thanh: “Ngươi thích ngồi lên chỗ kia cũng đừng có kéo ta lên cùng nha.” Tương lai rộng mở còn đang chờ nàng đây, ai muốn vào cung làm quả phụ thủ tiết chứ.
Minh Nhiễm nhướng mi nhìn nàng ta nói: “Vậy cút được bao xa thì cút đi, thấy ngươi là thấy phiền.”
Minh Mạn nghẹn họng, “Ngươi!”
Mặt nàng ta tức đến đỏ bừng, Minh Nhiễm trực tiếp nhìn đi chỗ khác, trúc xanh rì rào, nàng phóng tầm mắt ra xa, cứ thể ngẩn ngơ nhìn trời trước mặt Minh Mạn.
Minh Mạn tự tìm tức giận cho bản thân mình một trận, nàng ta thật sự sợ nữ nhân điên này lại nhắc tới nàng ta trước mặt Thái Hậu, tức mà không xả được, có chuyện cũng không dám nói, nghẹn họng uất ức phất tay áo bỏ đi.
Nàng ta hung hăng dẫm lên tuyết đọng trên đường, tức điên lên được.
Thị tỳ bên người khuyên nhủ: “Tiểu thư so đo với nàng ta làm gì, tóm lại sau này chính là lúc nàng ta khổ sở.”
Nghe được lời này mặt mày Minh Mạn mới hơi giãn ra, hừ nói: “Nói cùng phải.”
……
Tuyết trắng trên trúc xanh nhẹ bay rồi rơi trên mái tóc đen nhánh của thiếu niên lang, y tiện tay vỗ vỗ, chạy chậm tới bên núi giả đưa cành hoa giấu sau lưng cho nàng.
Minh Nhiễm ngạc nhiên, đây không phải là hồng mai già trong Thanh Phong Viện của Minh lão phu nhân sao?
Minh Xu nhét cành hoa vào trong ngực nàng, mở to hai mắt nhìn lén, đôi mắt trong trẻo sạch sẽ, sáng ngời.
Còn không đợi cho nàng phản ứng lại nhóc con đã chạy đi xa, chỉ để lại một bóng dáng nhỏ phía xa xa cho nàng nhìn.
Trong gió lạnh thổi tới còn thấp thoáng nghe được tiếng nói chuyện tản mạn: “Lục thiếu gia, người chạy chậm chút đi!”
Tây Tử thấy lạ lắm, nói: “Sao Lục thiếu gia lại tặng hoa cho tiểu thư thế?”
Minh Nhiễm nghĩ một lát, nhấp môi không đáp.
Có lẽ là tạ lễ buổi tối ngày đó dẫn nhóc leo cây đi.
Lần đầu nhận được quà, xưa giờ nàng thích hoa mai, nhịn không được hớn hở dương mi, hai mắt mang ý cười, cong cong như trăng khuyết.
Đợi cho tuyết đọng trên đó tan đi, nước tan đọng trên mu bàn tay nàng, lạnh lẽo.
Tây Tử hoảng hốt một hồi, một lúc sau lại thất thần.
Trở lại viện mình, Minh Nhiễm cắm cành hồng mai đó vào một cái bình cạnh cửa sổ, cởi áo choàng ngồi xuống bàn nhỏ bên cạnh nghỉ ngơi.
Tây Tử cầm rổ thêu thùa tới, nàng không có hứng thú với việc xỏ xỏ xuyên xuyên, đẩy nó qua một bên, kéo ghế tới gần cửa sổ bắt đầu đọc sách.
Tây Tử chợt nhớ tới cái gì, vừa thêu thùa vừa nói: “Tiểu thư, nô tỳ nghe nói Chúc đại nhân về kinh rồi, sáng nay tới nơi.”
Minh Nhiễm trả lời: “Em nói chuyện này với ta làm gì?”
“Mấy ngày nữa chính là tiệc mừng thọ Chúc lão phu nhân, người đi không ạ?”
“Không đi.” Nếu đã quyết định muốn vào cung dưỡng lão rồi, còn tới chỗ đó quẫy vũng nước đục làm gì?
Tây Tử nghĩ thấu đáo hơn, nhắc nhở nàng: “Hôn sự của tiểu thư với Chúc đại nhân, tuy là lão thái gia hai nhà định ra bằng miệng, nhưng bây giờ người muốn vào cung, về tình về lý cũng phải cắt đứt sạch sẽ, gọn gàng.”
Nàng ấy vê châm cười lạnh: “Nếu người không đi, không chừng bên phía phu nhân kia lại sưu tầm cho người cái tên gì nữa đấy. Người tin không, đến lúc đó để giữ mặt mũi cho nhị tiểu thư, thể nào phu nhân cũng hắt nước lên đầu người. Nói không chừng sau một bữa tiệc mừng thọ, từ hôn nhập cung này lại thành tội của người hết đấy.”
Nhị tiểu thư kia chắc chắn là muốn trở thành người bên cạnh thế tử Cảnh Vương, nói không chừng vận may tốt chừng nửa năm nữa lại có thể nhập chủ trung cung đấy, thanh danh sao có thể để dính vết nhơ lên được?
Trên người nàng ta không thể dính, vậy thì chỉ có thể để tiểu thư các nàng tới cõng cái nồi đen này rồi.
Tây Tử kéo mạnh sợi chỉ trong tay, sắc mặt u ám giống như bị thoa một lớp nhọ nồi đen vậy.
Minh Nhiễm ừ nhẹ một tiếng, không nói chứ, lời này của Tây Tử khả năng xảy ra cao lắm đấy.
Muốn nói Trình thị kia thương yêu Minh Từ bao nhiêu thì không thấy được, người bà ta chân chính yêu thương tận tâm khảm chính là trưởng tử Minh Nghiệp kìa.
Nhưng ngoài Minh lão gia, Minh lão phu nhân, Minh Nghiệp ra còn có một nhà Hộ quốc đại tướng quân Trình gia yêu thương Minh Từ đến tận đỉnh, Trình thị tuy là nhát gan thích khóc nhưng trong lòng cũng hiểu được nhiều lắm, tất cả mọi người đều thương yêu Minh Từ, nếu bà ta làm ngược lại liệu mà được à?
Cho dù có lúc nhìn mọi người đều vây quanh con gái thứ hai xoay vòng thì cũng có chút ghen ghét, nhưng một chút xíu cũng không thể biểu hiện ra ngoài, còn phải chu toàn mọi chuyện làm một mẫu thân tốt như bọn họ khen ngợi.
Minh Nhiễm là một người lười, đời trước những ngày nàng bị giam trong người nguyên chủ đã bào mòn sạch sự quan tâm và hứng thú của nàng rồi, rất nhiều chuyện nàng không muốn làm, cũng không muốn quản, lười phải làm, lười phải quản.
Nhưng nếu Trình thị làm ra chuyện như vậy, nghĩ nghĩ cũng chả có gì sướng lắm.
Nàng nhập cung chẳng qua cũng vì được thoải mái nhưng cũng không đại biểu cho việc nàng với nguyên chủ giống nhau, nếu gả đến Chúc gia thì cũng không không thoải mái như nàng ấy, chỉ là lựa chọn trước thì càng tự tại hơn thôi.
Mấy người Minh gia này nếu không đến trước mặt nàng nhắc tới chuyện chuyển vào cung thì nàng sẽ không chủ động nói tới đề tài này nữa, đi Chúc gia thì đi Chúc gia thôi thôi, cũng không phải là gì với nàng.
Nhưng nếu ai mà dám đổ lỗi chuyện từ hôn và nhập cung lên đầu nàng, vậy thì không được rồi.
Minh Nhiễm nghĩ đến tính nết của Trình thị, khinh thường nói: “Em nói có lý, lát nữa em cho người qua chính viện báo lại một tiếng, nói là ta cũng muốn tới chung vui.”
Đi xem xem mẫu thân kia của nàng lúc đó có thể nói ra được những lời như thế nào.
Nét vui mừng lộ rõ trên mặt Tây Tử, đáp lại: “Nô tỳ kếu người qua đó nói.” Nói xong thì buông kim thêu trong tay xuống, đi ra cửa sai người đi.
Tây Tử tìm một nha đầu tay chân nhanh nhẹn, lúc qua truyền lời thì đúng lúc Trình thị mới về lại chính viện ngồi chưa được bao lâu, đang lôi kéo Minh Từ oán giận nói chuyện Minh Xu hỗn láo.
“Ỷ được tổ mẫu con yêu thương mà càng ngày càng vô pháp vô thiên, ở trong phủ này ăn không phải của ta? Uống không phải của ta? Dùng không phải của ta? Đúng là một con sói mắt trắng!”
Minh Từ vuốt vuốt chung trà cực kỳ bất đắc dĩ, nhị thúc nàng tuy đã qua đời nhưng gia nghiệp để lại cũng không ít, Lục Lang ở lại trong phủ, mỗi tháng nhị thẩm đều sẽ cố ý kêu Tứ muội muội mang bạc qua đây, cũng đâu có chiếm món hời nào đâu.
Còn nữa, tuy là Lục Lang cư xử không được khéo léo lắm nhưng lời nói đó cũng có nói sai gì đâu, mẫu thân này của nàng còn không phải là một cái bao khóc nhè à?
Trong lòng nàng ta hiểu rõ nhưng lúc này Trình thị đang tức giận, đương nhiên nói thẳng ra thì sẽ không hay, chỉ an ủi nói: “Lục Lang còn nhỏ, có vài chuyện nhỏ còn chưa có hiểu, chỉ đùa giỡn với mẫu thân thôi, mẫu thân cần gì phải so đo với một đứa trẻ con làm gì chứ.”
Trình thị lại không thích nghe lời này của nàng ta, lau lau đôi mắt: “Còn nhỏ gì? Lúc đại ca còn bằng tuổi nó cũng đâu có giống như nó chứ, con là con gái ta vậy mà lại nói thay cho nó!”
Minh Từ sợ nhất là bà ta chỉ cần nghe lời không vừa ý là khóc, đau đầu bụm trán.
May thay lúc này nha đầu Tây Tử sai qua truyền lời tới, Trình thị cho người đi vào, nghe nha đầu kia tỉ mỉ thuật lại, lại hờn dỗi một trận.
Một đứa hai đứa, đều tới khiến bà ta phiền lòng!
Trình thị cho dù có đi đâu cũng không thích dẫn theo con gái thứ ba Minh Nhiễm đi cùng, đứa con gái kia của bà trời sinh là hồ ly tinh chuyển thế. Dáng người kia, khuôn mặt đó quá thu hút người, luôn khiến cho người khác có những suy nghĩ không tốt. Mỗi lần ra ngoài về là lại nổi lên dăm ba câu mấy lời đâu đâu, không hiểu sao còn liên lụy tới bà cùng A Từ nữa, bực bội gì đâu.
Tiệc mừng thọ Chúc gia nó muốn đi, bà còn không thể ngăn cản.
Bây giờ đó là tổ tông đấy, phải cung phụng, chẳng may chọc vào chỗ nào nó quậy lên, la lối khóc lóc om sòm không chịu tiến cung, vậy thì cả nhà này sẽ giận bà đấy.
Trình thị xua xua tay đuổi tiểu nha đầu ra ngoài, đến cả Minh Từ cũng mặc kệ, cuốn áo quần ngã lên giường.
Minh Từ cũng không làm phiền tới bà ta, nhún gối đi ra khỏi chính viện, trên đường đụng phải Minh Nghiệp còn đang mặc triều phục.
Nàng ta cười cười đi lên hỏi: “Sao ca đã về rồi? Bây giờ không phải là lúc đang làm việc sao?”
Minh Nghiệp trả lời: “Trở về lấy vài thứ.”
Bước chân y bước rất mau, đi được mấy bước lại lui trở về, “Đúng rồi, Chúc nhị ca sáng nay đã về phủ, ngày mai mở tiệc ở Lâu Ngoại lâu cùng vài người quen, muội đi cùng đi.” Dừng lại một chút lại nói: “Muội hỏi tam muội một chút xem có muốn đi chung hay không.”
Mày đẹp Minh Từ nhíu lại: “Gọi muội ấy làm gì? Cũng phải nhập cung rồi, gặp nhau không xấu hổ à?”
Minh Nghiệp chỉ chỉ cái trán nàng ta: “Đi cho có thôi, muội hỏi muội ấy đi, cũng không chắc chắn muội ấy sẽ đi, đến lúc đó mấy tỷ muội khác có hỏi sao muội ấy không đi, đến lúc đó muội cũng dễ trả lời, không phải à?”
Lúc này Minh Từ mới nói: “Được rồi, muội nhớ kỹ rồi.”
Nhìn theo Minh Nghiệp đi xa, Minh Từ thở dài, hôm qua nói chuyện với tam muội, tính cách ngày càng kỳ cục, bây giờ nàng không muốn tới trước mặt muội ấy tí nào đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook