“Vương công công? Vương công công?”
Minh Nhiễm nghe tiếng quay đầu lại, cung tì đứng cách đó không xa chỉ chỉ về bên phải, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ ở bên trong, hỏi ngài vài lần rồi.”
Minh Nhiễm thu tay áo, nhìn theo hướng mà nàng ấy chỉ, gật gật đầu, cầm lấy cây phất trần bên cạnh đi qua cùng nàng ấy.
Ánh nến trong tây điện có hơi tối một chút, có hơi mông lung, đương kim không thích huân hương, trong phòng một năm bốn mùa sẽ bày chút hoa cỏ tươi mới. Bây giờ đang là mùa đông, trong chiếc bình sứ Thanh Hoa trên những chiếc giá chân cao cắm những cành mai tươi thắm mới ngắt từ Mai Uyển về, mùi hương thoang thoảng u lãnh, tựa như lẫn thêm hương vị tuyết sương.
Nàng kiễng chân nhỏ giọng bước vào, đúng lúc nha hoàn hầu trà Uẩn Tú bê khay trà đi ra cửa, đưa đồ trong tay cho nàng nhỏ giọng nhờ vả: “Nô tì mới rồi ở phòng trà bị nước tưới ướt xiêm y, dung nhan không đoan chính, làm phiền công công giúp nô tì đưa vào trong với ạ.”
Minh Nhiễm nhìn lên, đúng là váy nàng ấy bị ướt một mảnh, giơ tay nhận lấy đồ.
Uẩn Tú vội cười nói cảm ơn.
Minh Nhiễm khom người chậm rãi đi về phía trước, mới đi được hai bước thì nghe thấy trên đầu vang lên giọng nói của nam tử, thanh nhã, lãnh đạm, thong thả ung dung.
“Trình khanh còn chưa nhược quán[1], làm việc lại chín chắn nghiêm trang.” Tuân Nghiệp nghiêng người, ngước mắt nhìn thiếu niên trước điện, hơi hơi mỉm cười: “Tận tâm tận lực, không làm mất phong phạm của gia phụ.”
[1]nhược quán: 20 tuổi.
Hôm kia Trình Mân mới vừa qua sinh nhật 18 tuổi, tuy y luôn là người nghiêm túc, đoan chính, ít khi nói cười nhưng khi đối mặt với lời khen của thiên tử, phúc chốc cũng không kìm được hơi nhếch khóe môi, có chút vui mừng.
Hai người nói chuyện cũng đã gần xong, lại nghe được bên trên hỏi thăm hai câu về tình huống mấy ngày gần đây của Trình lão tướng quân như thế nào, Trình Mân trả lời từng câu, thấy không còn gì nữa thì chắp tay thi lễ lui ra ngoài.
Minh Nhiễm không thân với vị biểu ca này, cũng không có hứng thú gì với y, toàn tâm liếc mắt nâng trà, Trình Mân gật đầu vấn an với nàng, nàng cũng không chú ý tới.

Trên giường nhỏ bằng gỗ cẩm lai màu vàng có chạm khắc những con thú, nạm châu khảm ngọc, Tuân Nghiệp nghe thấy Trình Mân gọi một tiếng Vương công công thì biết là Vương Hiền Hải đã từ Trường Tín Cung quay về, nhìn số trang giấy đã lật trong tay ước lượng thời gian, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Đồ đạc đưa qua hết rồi?”
Minh Nhiễm mắt nhìn thẳng, vừa đi vừa đáp lại: “Đưa qua rồi ạ.”
Giọng nói này……
Động tác của Tuân Nghiệp dừng lại, gấp quyển trục lại, đưa mắt nhìn qua.
Trước điện nào có bóng dáng của Vương Hiền Hải đâu, rõ ràng là một cô nương bích ngọc niên hoa.
Dung nhan như đào, mận; diễm lệ nồng nàn.
Một thân váy dài đỏ hồng khéo léo khoe hương, đai lưng màu trắng vẽ lên vòng eo tinh tế mượt mà, hai màu đỏ trắng đan xen kết thành dây dài, rũ xuống dọc thân, nhẹ nhàng lắc lư theo nếp váy mỗi khi đi lại, uyển chuyển thướt tha.
Chàng nhíu nhíu mi, đang muốn mở miệng chất vấn thì lại thấy cô nương kia đi đến trước mặt, khom người dâng khay trà ra, cung kính nói: “Bệ hạ, mời dùng trà.”
Tuân Nghiệp không có động tác gì, mặt không đổi sắc.
Hai tay Minh Nhiễm thấy mỏi quá chừng, trộm nhìn một cái.
Người ngồi dựa trên giường khoác áo choàng lớn bằng gấm tuyết màu xanh lá, màu sắc thiên đạm lại càng có vẻ thanh bạch, lịch sự, tao nhã.
Tuy sắc mặt tái nhợt, bộ dạng ốm yếu lại không hề mất đi vẻ thanh quý, nho nhã.
Mặt mày thanh nhuận, phong thần tuấn dật.
Như trăng lạnh trong sân vắng, như tuyết trắng nơi đỉnh Tây Sơn, phong thái réo rắt, trong trẻo tuyệt trần.
Nàng bừng tỉnh, thì ra đương kim hoàng đế trông như thế này.
Hai người sững sờ hồi lâu, không khí ngưng lại.
Vân Chi đứng bên giường nhỏ nhịn không được đi lên, nhận lấy khay trà trong tay Minh Nhiễm, cười khẽ ngắt lời nói: “Vương công công đi bên ngoài nhiều bị gió lạnh tuyết sương thổi đến mức hồ đồ rồi sao?” Nàng ấy mở nửa nắp trà ra, hơi nước mờ mịt làm tầm mắt cũng mơ hồ theo, “Nước nóng như thế sao có thể để bệ hạ uống được.”
Minh Nhiễm tiếp lời ngay: “Là ta hồ đồ.”
Ánh mắt Tuân Nghiệp hơi nheo lại, Vương công công? Đây là Vương công công của điện nào?
Chàng vẫn chưa tùy tiện mở miệng, nửa nghiêng người lại xem sách tiếp, Minh Nhiễm và Vân Chi đứng tại chỗ, nghiêm túc đếm hoa văn thêu trên thảm lót dưới chân.
Bốn phía tĩnh lặng, đến cả tiếng gió thổi tuyết rơi cũng bị bức mành dày được dệt bằng chỉ vàng lông vũ chặn lại bên ngoài.
“Vương Hiền Hải.” Đầu ngón tay vê nhẹ trang sách, Tuân Nghiệp làm như vô tình gọi một tiếng.
Ngay lập tức Minh Nhiễm tiến lên, đáp: “Bệ hạ có gì sai bảo ạ?”
Trong điện cung tì nội thị có chừng 6 người, tất cả mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không hề nhúc nhích.
Tuân Nghiệp nhướng nhướng mày, ấm giọng nói lại: “Vương Hiền Hải?”
Minh Nhiễm thấy quái lạ, nắm chặt cây phất trần trong tay, lại đáp: “Vâng, nô tài đây ạ.”
Người trên nhìn thẳng vào mái tóc đen dài mềm như lụa, lại nhìn một thân váy lụa, chợt khẽ cười một tiếng, lật sách sang trang: “Nhìn ngươi hôm nay mất hồn mất vía, không cần phải hầu hạ bên cạnh đâu, lui xuống nghỉ ngơi đi.”

Minh Nhiễm cầu còn không được, nghĩ vị hoàng đế bệ hạ này quả thực đúng như lời đồn, thiện lương tốt tính, lập tức trả lời: “Tạ bệ hạ ân điển.”
Nàng bước nhỏ đi ra khỏi cửa, vừa vén rèm lên thì gặp được Uẩn Tú mới vừa thay y phục quay lại, “Vương công công lại muốn đi đâu thế ạ?”
Minh Nhiễm trả lời: “Bệ hạ miễn cho ta theo hầu, ta về ngủ một giấc.”
Uẩn Tú cười ngọt ngào: “Vậy ngài mau đi nghỉ ngơi đi, ở đây có nô tì và Vân Chi giữ cửa rồi.”
Tiểu cô nương cười rộ lên lộ ra má lúm đồng tiền nhợt nhạt, rất là đẹp mắt, Minh Nhiễm cũng cười lên, ra cửa nói mấy lời linh tinh tìm một tiểu thái giám dẫn nàng tới chỗ ở của Vương công công.
Trong tây điện vẫn không hề có tiếng động nào, Tuân Nghiệp im lặng nhìn ra cửa một lúc lâu, mãi đến khi Uẩn Tú tiến vào mới im hơi lặng tiếng dời tầm mắt đi, hỏi: “Gặp được Vương Hiền Hải?”
Uẩn Tú đáp: “Vâng ạ, đúng lúc nô tỳ gặp được Vương công công.”
Tuân Nghiệp nhấp môi, xoa xoa đầu mày, tiện tay ném quyển sách trong tay xuống, xốc thảm lông chồn đắp trên đùi lên, xuống giường đi ngay vào nội thất.
Vân Chi, Uẩn Tú vội vàng đuổi theo, “Bệ hạ giờ muốn an giấc ạ?”
Người phía trước ừ một tiếng, hai người quay ra sau gọi người vào, trong điện phút chốc kẻ ra người vào.
Minh Nhiễm về lại chỗ ở của Vương công công không được bao lâu, con nuôi của ông ấy liền tới cửa, lo lắng hỏi: “Cha nuôi, con nghe ngài không được khỏe?”
“Vẫn tốt, chỉ là tinh thần không được tốt lắm thôi.”
Lục Tử nghe vậy yên lòng, nói mấy chuyện nhàn thoại trong cung cho nàng nghe: “Nửa canh giờ trước Nguyễn Thục Phi sai người qua đây, nói là Lý Mỹ nhân ở Trúc Vũ Hiên rơi vào hồ Dao Thủy, mất nửa cái mạng đấy ạ. Lý Mỹ nhân cũng thật là, ngày lạnh như này còn là buổi tối, vậy mà vẫn dám đi lung tung cạnh hồ nước.”
Bảy vị phi tần trong hậu cung kia Minh Nhiễm cũng nghe nói qua nên biết, Lý Mỹ nhân trong miệng Lục Tử hẳn là cháu gái họ của Lý Thái hậu bên Trường Tín Cung, thứ nữ nhị phòng Lý gia ở Lãng Lăng.
Minh Nhiễm nghĩ sau này mình sẽ cùng các nàng chung sống trong cùng một “Viện dưỡng lão”, cũng lắm miệng hỏi một câu: “Mời thái y chưa?”
“Đương nhiên là có mời rồi.” Lục Tử ném viên đậu phộng vào miệng, “Bệ hạ phái Tần cô cô qua đó trông coi, đến bây giờ còn chưa có về, chắc là không ổn lắm.”
Nàng gật gật đầu không nói gì, Lục Tử thở dài: “Đúng lúc tháng giêng, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nghĩ sao cũng không phải là điềm lành gì hết.”
Lục Tử ngồi không được bao lâu thì đi, một mình Minh Nhiễm ngồi bên bàn thong thả ung dung lột vỏ đậu phộng còn lại.
Bởi vì thời gian trên thẻ nhân vật dài 4 canh giờ, 8 tiếng liên tục quá dài rồi, cho nên lần sắm vai này chia thành 3 ngày thực hiện.
Minh Nhiễm lột đậu phộng, ăn đậu phộng, lại ở trong phòng lắc lư vài vòng, cuối cùng cũng nhai xong 3 tiếng của ngày hôm nay, về lại Minh phủ.
Giường rộng gối êm, một đêm yên giấc.
…………
Hôm nay lại là một ngày gió tuyết, có điều giờ Dần Vương công công đã thức dậy, theo thói quen đánh răng rửa mặt một lượt rồi đi soi soi gương nhìn khuôn mặt mình, bỗng dưng trước mắt sáng ngời.
Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, cứ luôn cảm thấy đôi mắt lớn hơn chút, miệng nhỏ lại chút, làn da này cũng trắng lên không ít.
Vương công công nhéo nhéo khuôn mặt mình, ôi chao ôi, nhìn cái mặt trắng trẻo mập mạp này xem, y chang bánh màn thầu trắng trong thiện phòng của lão Trương vậy.
Ông đâu còn nhớ gì tới hiệp ước mình đã ký với nhân viên phục vụ Thất Thất chứ, chỉ vui vẻ nói: “Là tối qua ngủ quá ngon sao? Hay là ông trời đã nghe thấy tiếng cầu nguyện thành kính của Vương Hiền Hải ta rồi?”
Ý thức nhan sắc mình lại trở về thời kỳ đỉnh cao, Vương công công vuốt cái cằm bóng loáng, sung sướng vô cùng bước ra khỏi cửa.
Lục Tử còn tới sớm hơn Vương Hiền Hải một chút, chở ở cửa tây đại điện, vừa thấy bóng dáng tròn tròn mập mạp thì vội vàng đi lên tiếp đón, đến gần nhìn lên, không khỏi a một tiếng, dáng vẻ nịnh nọt hết biết: “Khí sắc cha nuôi hôm nay tốt quá nha, mới có mấy canh giờ không gặp, cả người tinh thần lại sáng ngời không ít.”

Nói thì nói vậy chứ trong lòng lại nói thầm, không lẽ cha nuôi lại kiếm được ở đâu được phương thuốc dưỡng nhan mới rồi, lần này có vẻ có chút tác dụng đấy.
Vương công công được Lục Tử dỗ vài câu, nhẹ nhàng như gió dẫn người vào trong hầu hạ.
Nội thất an tĩnh, Vân Chi Uẩn Tú một người đầu giường một đứa cuối giường đứng. Vương Hiền Hải cúi người đứng đối diện với màn rủ gấm vàng yên sa, mọi người chờ khoảng chừng mấy nhịp thở, trong giường đã có động tĩnh.
“Giờ nào rồi?”
Vương Hiền Hải vội đáp: “Sắp tới giờ Mẹo rồi ạ.” 
Tiếng nói quen thuộc xuyên qua màn trướng mềm mại truyền vào, Tuân Nghiệp ngồi dậy, Vân Chi Uẩn Tú giơ tay vén màn lên, trong thoáng chốc chàng nhìn thấy rõ bóng người đứng trước giường, không khỏi im lặng một lúc rõ lâu.
Đợi mãi không thấy bề trên có sai bảo gì, Vương công công khó hiểu, lặng lẽ nâng nâng mắt.
Tuân Nghiệp khoác áo qua vai, ngữ khí bình tĩnh ánh mắt lại thản nhiên: “Có vẻ là ngươi hôm nay với ngươi tối qua không giống nhau lắm.”
Vương Hiền Hải tự giác tới gần hơn, cười trả lời: “Bệ hạ cũng thấy khí sắc nô tài hôm nay tốt hơn ạ?”
Tuân Nghiệp không trả lời, để cung nữ thay chàng đội mũ miện lên, thỉnh thoảng nhướng mày nhìn hắn một cái.
Giơ tay sửa lại huyền y huân thường[2] trên người, mặt cười nhàn nhạt, trong mắt lại lãnh đạm.
Đúng là một chuyện lạ lùng.
Bên ngoài điện vẫn là một mảnh tối tăm, đèn lưu ly dưới mái hiên tỏa ánh sáng khắp tiền điện, gió tuyết thổi rào rạt.
Tuân Nghiệp uống thuốc xong, súc miệng, Vương công công dâng khăn lên, nói: “Bệ hạ, Tần cô cô truyền lời tới, bên chỗ Lý Mỹ nhân không được tốt lắm, sợ sẽ xảy ra chuyện gì, giờ Sửu Thái Hậu nương nương đã qua canh giữ, mới vừa nghe thái ý nói, bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.”
Bước chân Tuân Nghiệp đi thẳng ra phía chính điện, vừa đi vừa ừ một tiếng.
Vương công công đi theo phía sau, lại lựa lời nói thêm: “Lát nữa Ngài có muốn qua đó xem một cái không ạ?”
Bước chân Tuân Nghiệp hơi dừng lại, rũ mi mắt, thản nhiên cười khẽ, nói: “Không vội.”
Chàng nhớ mang mang, Nguyên Hi năm thứ 6, hoàng cung chỉ có một lần tang sự, vô cùng long trọng, hoành tráng, đó là tổ chức cho chàng.
Còn Lý Mỹ nhân…. Hẳn là sẽ không chết được.
[2] huyền y huân thường trông như này ạ.

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương