Mưu Đoạt Ánh Trăng FULL
-
Chương 17
29
Không có Kỳ Nguyên làm ấm giường, thật lạnh.
Hứ, không phải tên này bị ai câu đi rồi chứ, lại nói, hình như trong cung yến lần trước hắn có liếc nhìn cung nữ bên cạnh thì phải.
Huhuhuhu, cẩu nam nhân có được liền không quý trọng.
Ta tâm phiền ý loạn, cuối cùng tức giận vắt chăn đắp đầu, ngủ thôi.
Ngày hôm sau ta tỉnh lại ngửi thấy mùi thơm như có như không trong không khí, không biết Kỳ Nguyên nằm bên cạnh ta hồi nào.
Mà cả người ta...!Bám vào hắn như một con sâu dài.
Ta rón rén di chuyển ra.
Nghe thấy động tĩnh của ta, hắn đưa tay ra véo mặt ta,
"Tỉnh rồi?"
Khi nhìn vào mắt hắn, ta còn có chút hoảng hốt:
“Chàng chưa ngủm à?"
Khuôn mặt tuấn tú của hắn tối sầm trong nháy mắt:
“Rồi sao? Làm nàng thất vọng hả?”
Giọng điệu âm trầm lập tức khiến ta sợ tới mức tỉnh táo.
Ta lúng túng cười gượng hai tiếng:
"Ủa, là chàng hả ha ha ha...!Ta còn đang ngủ mơ… nên nói mớ đó mà...".
"Ồ, nói mớ hả?" Mũi hắn hừ một tiếng: "Vậy nàng nói xem, nàng mơ thấy gì?"
Làm sao ta dám nói?
Chẳng lẽ muốn ta nói thật với hắn, mơ thấy hắn đi làm ấm giường cho nữ nhân khác, trong cơn giận dữ, ta một chân đá hắn vào hồ sen sao?
“Không...!Không…”
Ta vội vàng chuyển đề tài:"Chàng về hồi nào vậy?”
Hắn ôm ta đến trước mặt, nhắm mắt lại và mỉm cười thích ý.
"Đêm qua tuần phủ Nam Lĩnh có việc gấp về kinh, cô xử lý xong, nàng đã ngủ say rồi.
Hôm nay bãi triều sớm, có thể nghỉ ngơi thật tốt cùng nàng."
Ta sợ đến mức run rẩy,
Mỗi lần hắn nói nghỉ ngơi tốt, điều đó có nghĩa là ta không thể nghỉ ngơi tốt!
Mãi cho đến khi hắn đặt ta xuống trước bàn trang điểm, ta mới vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Ta đã suy nghĩ nhiều rồi.
Hắn cười khẽ, nhìn thấu tâm tư của ta, luồn tay vào mái tóc dài của ta, đôi mắt hơi nheo lại:
“Bằng không thì sao? Nàng cho rằng sẽ nghỉ ngơi thế nào?"
"Không có, không có thế nào cả."
30
Bọn ta đến phố phía đông dạo chơi, cuối cùng vào một cửa hàng đồ ngọt mà ta thường tới lúc nhỏ.
Hắn nhìn quanh bốn phía, cảm khái nói:
"Nơi chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, nhiều năm như vậy, thật sự không thay đổi một chút nào."
Bàn tay múc thìa của ta dừng lại
“Lần đầu tiên gặp nhau? Lẽ nào không phải ở trong cung sao?"
Hắn lắc đầu.
Hắn nói khi còn nhỏ có lần xuất cung, thấy ta ngồi ở ven đường bưng nước đường vừa khóc vừa ăn.
Hắn nhìn thấy thắt lưng thêu chữ "Thẩm" của ta.
Liền tiến lên hỏi ta.
“Ngươi là một tiểu thư nhà giàu, một mình ở đây, không sợ bị bắt cóc sao?”
Ta không có mắt nhìn gì, vừa lau nước mũi, nói như “đậu đổ ống tre” (nói năng thẳng thắng)
Mẫu thân ta đã bị hưu sớm, phụ thân không cho bọn ta gặp nhau.
Kế muội Thẩm Thanh Ngọc lạnh nhạt châm chọc, nói ta có nương sinh không có nương nuôi.
Ta nhào tới đánh nhau với Thẩm Thanh Ngọc.
Nàng ta đánh không lại, khóc lóc để phụ thân và kế mẫu tới.
Phụ thân hung hăng tát ta một cái, ném ta ra khỏi phủ đi suy nghĩ lại.
Khi ta khó chịu, ta thích ăn cái gì đó ngọt ngào để làm cho tâm trạng tốt hơn.
Ta nhớ lại:
"Khó trách chàng luôn tặng đồ ngọt cho ta, thì ra chàng đã sớm biết."
Hắn cười: "Chỉ muốn dỗ nàng vui lên thôi."
Xe ngựa sắp chất đầy những thứ mà ta mua.
Tay trái Kỳ Nguyên đỡ đống hộp bánh ngọt, tay phải cầm chậu cá, bên trong là tám con cá vàng mà ta vớt được ở quầy hàng, bên cạnh còn có các loại đồ chơi được hắn dùng thân thể để chặn lại, phòng ngừa mã phu dừng lại một cái, mấy thứ này sẽ bay ra ngoài.
Một đường xe đi chậm rãi, hơi xóc nảy, rượu say cơm no, lắc lư lắc lư, không khỏi làm người ta cảm thấy có chút buồn ngủ.
Ta không ngừng gật đầu ngủ gà ngủ gật.
Hắn bảo ta tựa vào trên người hắn, đáy mắt ý cười dịu dàng, thấp giọng dụ dỗ:
"Đừng cố nữa, muốn ngủ thì ngủ đi."
Ta giống như bị thôi thúc, theo bản năng nghiêng đầu, cứ như vậy ngã trên người hắn, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Hằng đêm như vậy, cả đời cũng như vậy.
HOÀN.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook