Mưu Đoạt Ánh Trăng FULL
-
Chương 16
27
Lúc ngự giá hồi kinh, ta bị đóng gói mang về.
Sau khi phong hậu, quần thần phản ứng kịch liệt,
Tân đế một mình không có hậu cung ba năm, lại vừa gặp đã thương một nữ thương gia.
Nữ nhân này, không phải đã hạ cổ rồi chứ.
Vì thế bọn họ nhao nhao dâng thư bảo Kỳ Nguyên tuyển phi, chen lấn muốn đưa nữ nhi của mình vào.
28
Sau khi thành hôn, Kỳ Nguyên để ta tự trải nghiệm thử thế nào là "quân chủ cần cù".
Ta không thể chịu đựng được nữa.
Nhưng Kỳ Nguyên làm mưa làm gió, không cần dựa vào ngoại thích để khống chế triều đình.
Ai dám khuyên, hắn chỉnh kẻ đó.
Ban ngày hắn bận rộn cần chính vì dân, buổi tối cũng rất cần cù.
Vì để cẩu hoàng đế cho nghỉ hai ngày, ta quyết định giả vờ bị bệnh.
Diễn kịch phải diễn tới cùng, ta quét hai đốm nâu trên mắt, sau đó gióng trống khua chiêng gọi thái y tới.
"Chương thái y, thân thể bổn cung thế nào rồi, khụ khụ.
"
Ta nghiêng trên ghế dài, bày ra bộ dáng nửa ch/ế/t nửa sống.
Chương thái y không thèm quay đầu, ấn mạch của ta, vẻ mặt nghi ngờ: "Nương nương, ta xem mạch tượng thì phượng thể khỏe mạnh, không bị gì cả.
"
Đồ ngu này!
Gầm!
Ta nện vào bàn trà bên cạnh, nóc nhà đều run rẩy theo.
"Lưu thái y! Ngươi nói coi!”
Răng Lưu thái y run rẩy: "Nương nương….
phượng thể không khỏe, nhiễm phong hàn, sợ là phải nghỉ ngơi bốn năm ngày thì mới khỏe.
”
Không sai, phải nói vậy mới đúng.
Ta tán thưởng gật gật đầu, vung tay lên: "Nếu bổn cung bệnh nặng, vậy mời Lưu thái y nhanh chóng đi lấy thuốc đi.
”
Kỳ Nguyên phê duyệt tấu chương xong, đến tìm ta như thường lệ.
Nhưng hôm nay hắn vừa bước vào cửa cung, phát hiện có chút không thích hợp.
Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc còn ta dựa lên tường, gắng ho đến sắp phun cả lá phổi.
Hắn đi lên trước, ta lập tức lui về phía sau ba bước, nhăn mày như ma ốm, cầm khăn tay, "Đừng tới đây, khụ ta cảm lạnh, đừng để ta lây bệnh cho chàng, khụ khụ khụ khụ khụ…”
"Tìm thái y xem chưa?" Hắn quan tâm hỏi.
Ta vung tay lên, đuổi hắn ra ngoài.
"Xem qua đã xem qua, thái y nói cần tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng!"
Mặt mày ta hớn hở: "Mau đi đi, nếu ta lây cho chàng, sao ta dám đối mặt với vạn dân giang sơn chứ, hihi, đi mau đi.
"
Nhất thời đắc ý, lộ ra cái đuôi hồ ly, ánh mắt Kỳ Nguyên dò xét, ta không ho khan, chân tay cũng nhanh nhẹn.
"Ồ, vậy sao.
"
Mây đen dày đặc trên mặt hắn:
"Cô ngược lại có cách có thể trị tà bệnh của nàng.
"
“?”
Còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn duỗi tay ra, trực tiếp khiêng đến cung Thang Tuyền.
Sau đó thì…
Quên đi, không nói nữa, hai bọn ta thiếu chút nữa cùng nhau chết đuối trong ôn tuyền trì, huhuhuhu.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook