Mùa Xuân Hoang Dã
-
Chương 17
Ấn tượng của Trương Tường Lâm về Khâu Y Dã thật ra khá tốt. Cậu cần cù nghiêm túc, an phận kính nghiệp, diện mạo dáng người tính cách đều không có vấn đề, thân phận học bá Học viện Điện ảnh Bắc Kinh càng là một điểm cộng, tập trung lăng xê chắc chắn sẽ nổi tiếng. Nhưng tổng giám đốc mảng nghệ sĩ Bình Yến Thu lại không nghĩ như vậy. Bình Yến Thu nói Khâu Y Dã thiếu vòng quan hệ.
Trương Tường Lâm hiểu ý của Bình Yến Thu. Dù là minh tinh nổi tiếng tuyến đầu phải đối mặt với những lời mắng nhiếc, dẫm đạp lên đồng nghiệp, dùng hết tâm tư cũng muốn trở nên nổi bật hơn người, hay những người theo đuổi sự nghiệp nghệ thuật từ hà khắc tột đỉnh đến si cuồng điên rồ, thì đều cũng có chút khí chất liều lĩnh này, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy điều này trên người Khâu Y Dã. Cậu chỉ đặc biệt để tâm đến công việc mà mình đang làm, còn những việc khác đều không quan trọng.
Bốn năm trước, khi Tạ Nghiêu trở về nước, công ty giải trí Minh Sơn quả thực chưa cung cấp cho Khâu Y Dã tài nguyên nào quá tốt cả. Mỗi lần Trương Tường Lâm xem báo cáo nghệ sĩ cuối năm đều rất ngạc nhiên, thế mà Khâu Y Dã vẫn còn ở lại. Dựa vào thực lực của Khâu Y Dã, lại còn bị Bình Yến Thu chèn ép, nếu gia đình có cơ cấu sẵn thì đã hủy hợp đồng rồi nhảy sang công ty khác từ lâu rồi. Trương Tường Lâm biết gia đình nhà Khâu Y Dã khá giả, cậu cũng không nhận bất kỳ hợp đồng quảng cáo nào, nếu như chấp nhận hủy hợp đồng có lẽ cũng không vấn đề gì.
Trương Tường Lâm và Bình Yến Thu đều cho rằng, nếu Khâu Y Dã có ý định hủy hợp đồng thì tức là cậu không tình nguyện làm người bàng quan nữa, bọn họ sẽ cung cấp tài nguyên để lăng xê cậu. Nhưng không ngờ rằng từng năm trôi qua, Khâu Y Dã vẫn tham gia vào các đoàn phim khác nhau, an ổn làm một diễn viên nhỏ bé.
Việc đầu tiên Tạ Nghiêu làm sau khi gia nhập Minh Sơn là thay đổi xếp hạng nghệ sĩ của công ty dành cho Khâu Y Dã. Trương Tường Lâm không biết Bình Yến Thu là nhìn vào bối cảnh thâm sâu của Tạ Nghiêu nên bán cho cậu ta chút mặt mũi hay là sao đấy mà lại không hề phản đối.
Lại nhìn đến Khâu Y Dã, thế mà vẫn bình thản từng bước một, an ổn khiêm tốn đóng tốt phim của mình. Không riêng gì công ty giải trí Minh Sơn bọn họ mà toàn bộ giới giải trí cũng cũng không có mấy ai như vậy.
Trương Tường Lâm biết hôm nay có người từ tập đoàn Thiên Thịnh tới để trao đổi về việc rót vốn đầu tư cho công ty con của Minh Sơn, dù thế nào cũng không nghĩ là đích thân Hạ Khôn sẽ tới. Trương Tường Lâm đang trong văn phòng của Bình Yến Thu thì nhận được điện thoại của thư ký, bèn lập tức đi ra tiếp đón Hạ Khôn, thế mà lại tình cờ đụng trúng Khâu Y Dã và Thư Dư.
Trương Tường Lâm lập tức nghĩ đến vừa nãy Bình Yến Thu nói với mình rằng Phong Hỏa và Mạch Khải Uy cùng nhau đầu tư quay bộ phim ‘Khoáng Tinh’, muốn tìm Khâu Y Dã thử vai nam phụ. Trong thời điểm như thế này thì không được lưu lại ấn tượng xấu cho Hạ Khôn.
Trương Tường Lâm nhìn thấy lông mày của Hạ Khôn khẽ động, lập tức vỗ vai Khâu Y Dã, cười ha ha giải vây: “Người trẻ tuổi ăn được uống được là phúc khí, nhưng vẫn nên chú ý sức khỏe.”
Khâu Y Dã thuận theo gật đầu: “Nhất định, nhất định.”
Trương Tường Lâm cho rằng đoạn nhạc đệm này cứ như vậy mà qua đi, đang định dẫn Hạ Khôn đến văn phòng của mình, nhưng Hạ Khôn lại không hề di chuyển.
Bình thường thì Hạ Khôn hiếm khi trưng ra biểu cảm rõ ràng, lúc này lại như cười như không nhìn Khâu Y Dã: “Chủ tịch Trương nói không sai, nên chú ý sức khỏe, những thứ nên kiêng… thì kiêng cho tốt vào.”
Khâu Y Dã đang lúc cúi đầu phụ họa, nghe thấy Hạ Khôn nói thế thì hơi sửng sốt, lúc cậu ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cảm, cứng nhắc lặp lại những gì vừa mới nói với Trương Tường Lâm: “Nhất định, nhất định.”
Tâm trạng của Hạ Khôn rất tốt, hắn quay người đi theo Trương Tường Lâm.
Nếu Bình Yến Thu mà có mặt tại hiện trường thì chắc chắn sẽ phát hiện ra chút gì đó bất thường. Từ khi nào mà Hạ Khôn lại quan tâm đến một nghệ sĩ xa lạ? Từ khi nào mà hắn khiến người khác nhận ra tâm trạng của mình đang rất tốt?
Tiếc là Trương Tường Lâm không được tỉ mỉ như Bình Yến Thu, còn nghĩ ngợi vớ vẩn, chắc không phải Hạ tổng cũng bị trĩ nên mới đồng cảm đâu ha?
Khâu Y Dã âm thầm tặng một ngón giữa cho bóng lưng của Hạ Khôn đang biến mất ở lối rẽ.
Thư Dư không chú ý đến cử động nhỏ của Khâu Y Dã, dẫn cậu đến văn phòng của Bình Yến Thu, lòng vẫn còn sợ hãi mà nói: “Sau này ngoài nhà của em và văn phòng của chị thì em không được nói như thế ở nơi nào khác, biết chưa? Quá là mất hình tượng rồi! Sao lại có thể trùng hợp gặp được Hạ Khôn cơ chứ… Giờ thì em vẫn còn có thể thoải mái, lát nữa mới biết mình ngu ngốc cỡ nào. Với cả lần đầu chị đứng gần Hạ Khôn vậy đấy, khí chất thật sự dọa người.”
Khâu Y Dã nhủ thầm trong lòng, hôm qua lúc tỉnh dậy thì cậu đã biết mình ngu ngốc rồi, người đáng bị thọc cho ngàn dao như Hạ Khôn mà vẫn còn mặt mũi bảo cậu ăn kiêng.
Văn phòng của Bình Yến Thu có thể nói là lớn nhất cũng như bừa bộn nhất ở công ty giải trí Minh Sơn. Chị ta không cho phép trợ lý dọn dẹp đồ đạc của mình, sự ngổn ngang được duy trì quanh năm.
Trong không gian rộng năm mươi sáu mươi mét vuông, chỉ còn lại chiếc ghế mà Trương Tường Lâm vừa nãy ngồi là còn trống. Khâu Y Dã di dời một chồng tạp chí và hai bộ quần áo, dịch ra một chiếc ghế khác có thể ngồi được cho Thư Dư.
Bình Yến Thu tóm tắt ngắn gọn những thành tựu của Khâu Y Dã trong năm ngoái, chỉ ra rằng ‘phát triển không tồi’ rồi lại bàn về kế hoạch trong năm nay, đại khái là nhắc đến mấy cái hợp đồng đại diện thương hiệu mà có thể được ký.
“Bình tổng, em không muốn ký với thời trang nam Finca.”
Tinh thần của Bình Yến Thu dường như hơi tập trung: “Sao thế?”
Khâu Y Dã mím môi: “Em biết yêu cầu này đối với công ty có chút vô lý, nhưng em không muốn ký bất cứ hợp đồng đại ngôn thời trang nam nào nữa.”
Khâu Y Dã cho rằng Bình Yến Thu nhất định sẽ nổi giận. Bình thường, khí thế mắng người của Bình tổng như tát nước, không mang theo bất kỳ lời lẽ thô tục nào mà vẫn khiến sắc mặt người ta như mất ba lít máu. Khâu Y Dã đã sẵn sàng hứng chịu cơn thịnh nộ của chị ta.
Thế mà Bình Yến Thu chỉ cầm điếu thuốc lá nữ mảnh dài của mình lên mà không châm lửa. Chị ta nheo mắt: “Ồ? Biết đề xuất yêu cầu rồi? Đề xuất yêu cầu không phải là không được, nhưng mà Tiểu Khâu à, cậu phải có đủ vốn liếng đã chứ.”
Chị ta vừa nói vừa tiện tay ném một xấp giấy lên mặt bàn làm việc, Khâu Y Dã giật mình cầm lên.
“Phim bom tấn khoa học viễn tưởng hợp tác giữa Phong Hỏa và Mạch Khải Uy, tạm gọi là《Khoáng Tinh》, nếu cậu có thể nhận được vai nam phụ, chúng ta có thể bàn lại về thời trang Finca.”
Khâu Y Dã cúi đầu đọc, là kịch bản thử vai của bộ phim《Khoáng Tinh》.
Bình Yến Thu nhìn không rõ biểu cảm trên khuôn mặt của Khâu Y Dã, chỉ nghe thấy một tiếng ‘Được’ vô cùng dứt khoát.
Đột nhiên, Thư Dư cảm thấy Khâu Y Dã không còn giống như trước. Trước đây cậu giống như một viên ngọc ôn nhuận, nhìn bên trong thì có vẻ giống như một sợi bông mềm mại trôi nổi, nhưng nếu chạm vào thì sẽ phát hiện ra thực chất nó rất cứng. Mà Khâu Y Dã ở trước mặt cô lúc này đây lại giống như một viên ngọc, sinh ra đã góc cạnh.
Nhận thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, Thư Dư kịp thời lên tiếng: “Tôi đã xem thời gian thử vai rồi, đúng vào ba ngày sau khi bấm máy bộ phim《Cứu Rỗi Trạch Nam》. Tôi đã liên hệ với đoàn phim《Trạch Nam》, bốn ngày đầu sẽ không sắp xếp cảnh quay cho Tiểu Khâu, sau khi tham gia lễ bấm máy thì có thể chuyên tâm chuẩn bị cho buổi thử vai của《Khoáng Tinh》”.
Khâu Y Dã ngẩng đầu, khôi phục vẻ khiêm tốn ôn hòa: “Chị Dư vất vả rồi. Em sẽ làm việc chăm chỉ.”
***
“Tiểu Dã à?”
“Chị.”
“Hửm? Nhận được quần áo chưa?”
“Em nhận được hôm qua rồi, cũng đã ủi rồi. Màu tím khói trông khá sang đấy.”
Cừu Y Vân ở đầu dây bên kia bật cười: “Lần trước em kể với chị về hình tượng nhân vật lần này, mỗi lần chị nhớ đến đều không thể ngừng cười. Vốn dĩ muốn cho em thử màu tím ‘gay lọ’ nhưng nghĩ thế nào cũng thấy không ổn lắm, nên đã đổi sang màu nhẹ nhàng khiêm tốn hơn.”
“Chị có thành kiến quá lớn đối với huấn luyện viên yoga rồi đó!”
Cừu Y Vân cười không thở nổi: “Thứ lỗi cho chị, chị sẽ cố gắng hết sức để thay đổi suy nghĩ… Khụ khụ, ngày mai là lễ bấm máy hả?”
“Ừm, ngày mai phải dậy sớm. Em vừa nghe nói đổi nam phụ rồi, vẫn còn chưa biết là ai.”
Cừu Y Vân tặc lưỡi: “Đoàn phim này của em có đáng tin không đó? Bấm máy đến nơi rồi mà còn đổi người.”
“Vẫn còn tốt chán ý. Trước đấy còn có trường hợp quay được một nửa rồi mới nghĩ tới việc đổi người. Trường học bên chỗ Khâu Khâu thủ tục đến đâu rồi?”
“Sắp xong rồi, tháng năm nó quay về một chuyến để tham gia kỳ thi toàn thành phố là ổn.” Ngừng một lát, giọng của Cừu Y Vẫn vẫn rất nhẹ nhưng ngữ khí chắc nịch: “Tiểu Dã, tâm trạng của em không tốt.”
Khâu Y Dã ôm con kỳ lân bông, chán nản nghĩ, sau khi xác lập quan hệ bao dưỡng với Hạ Khôn, tâm trạng không tốt của cậu ngày càng nhiều.
“Chị, mấy hôm nữa em có buổi thử vai, là một bộ phim khá lớn.”
Cừu Y Vân quá am hiểu em trai mình: Khâu Y Dã có thể tự tạo áp lực cho bản thân nhưng lại rất khó chịu khi người khác tạo áp lực cho mình. Lần thử vai này chắc chắn là bị bắt ép, mà 80% vẫn còn có điều kiện gì đó.
“Tiểu Dã, em không thích bộ phim này sao?”
“Thích chứ, là tác phẩm của Trần Thuấn Thanh đấy.”
“Chị hơi có ấn tượng, những quyển sách trông như xác ướp trên giá sách trong nhà chúng ta là của ông ấy nhỉ? Đọc nhiều đến nỗi bìa sách đều rách tươm, chỉ dính không thôi cũng chưa đủ, còn phải dùng thêm băng keo quấn lại nữa.”
“Trí nhớ của chị tốt ghê.”
“Đó là điều đương nhiên…. Nếu như em đã thích thì cố gắng thử một chút. Lúc em mười sáu mười bảy tuổi mà biết sau này mình có thể đóng phim của Trần Thuấn Thanh thì nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.”
Khâu Y Dã đặt điện thoại xuống, trái tim với những gồng gánh trong hai ngày qua cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Đúng vậy, cậu ra vẻ cái gì chứ? Nếu như không có Hạ Khôn thì cậu không thể đóng phim của Trần Thuấn Thanh, cũng không thể có cơ hội từ chối những hợp đồng quảng cáo mà cậu không thích.
Khâu Y Dã muốn làm một diễn viên bình thường, thử sức với nhiều vai diễn khác nhau, đồng thời muốn có một cuộc sống tự do không bị quấy rầy. Nhưng tám chín phần mười là cuộc sống không như ý, mọi chuyện làm sao có thể đều như mong muốn được.
Phải chăng chỉ cần trở nên mạnh mẽ thì mới càng tự do hơn?
Trương Tường Lâm hiểu ý của Bình Yến Thu. Dù là minh tinh nổi tiếng tuyến đầu phải đối mặt với những lời mắng nhiếc, dẫm đạp lên đồng nghiệp, dùng hết tâm tư cũng muốn trở nên nổi bật hơn người, hay những người theo đuổi sự nghiệp nghệ thuật từ hà khắc tột đỉnh đến si cuồng điên rồ, thì đều cũng có chút khí chất liều lĩnh này, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy điều này trên người Khâu Y Dã. Cậu chỉ đặc biệt để tâm đến công việc mà mình đang làm, còn những việc khác đều không quan trọng.
Bốn năm trước, khi Tạ Nghiêu trở về nước, công ty giải trí Minh Sơn quả thực chưa cung cấp cho Khâu Y Dã tài nguyên nào quá tốt cả. Mỗi lần Trương Tường Lâm xem báo cáo nghệ sĩ cuối năm đều rất ngạc nhiên, thế mà Khâu Y Dã vẫn còn ở lại. Dựa vào thực lực của Khâu Y Dã, lại còn bị Bình Yến Thu chèn ép, nếu gia đình có cơ cấu sẵn thì đã hủy hợp đồng rồi nhảy sang công ty khác từ lâu rồi. Trương Tường Lâm biết gia đình nhà Khâu Y Dã khá giả, cậu cũng không nhận bất kỳ hợp đồng quảng cáo nào, nếu như chấp nhận hủy hợp đồng có lẽ cũng không vấn đề gì.
Trương Tường Lâm và Bình Yến Thu đều cho rằng, nếu Khâu Y Dã có ý định hủy hợp đồng thì tức là cậu không tình nguyện làm người bàng quan nữa, bọn họ sẽ cung cấp tài nguyên để lăng xê cậu. Nhưng không ngờ rằng từng năm trôi qua, Khâu Y Dã vẫn tham gia vào các đoàn phim khác nhau, an ổn làm một diễn viên nhỏ bé.
Việc đầu tiên Tạ Nghiêu làm sau khi gia nhập Minh Sơn là thay đổi xếp hạng nghệ sĩ của công ty dành cho Khâu Y Dã. Trương Tường Lâm không biết Bình Yến Thu là nhìn vào bối cảnh thâm sâu của Tạ Nghiêu nên bán cho cậu ta chút mặt mũi hay là sao đấy mà lại không hề phản đối.
Lại nhìn đến Khâu Y Dã, thế mà vẫn bình thản từng bước một, an ổn khiêm tốn đóng tốt phim của mình. Không riêng gì công ty giải trí Minh Sơn bọn họ mà toàn bộ giới giải trí cũng cũng không có mấy ai như vậy.
Trương Tường Lâm biết hôm nay có người từ tập đoàn Thiên Thịnh tới để trao đổi về việc rót vốn đầu tư cho công ty con của Minh Sơn, dù thế nào cũng không nghĩ là đích thân Hạ Khôn sẽ tới. Trương Tường Lâm đang trong văn phòng của Bình Yến Thu thì nhận được điện thoại của thư ký, bèn lập tức đi ra tiếp đón Hạ Khôn, thế mà lại tình cờ đụng trúng Khâu Y Dã và Thư Dư.
Trương Tường Lâm lập tức nghĩ đến vừa nãy Bình Yến Thu nói với mình rằng Phong Hỏa và Mạch Khải Uy cùng nhau đầu tư quay bộ phim ‘Khoáng Tinh’, muốn tìm Khâu Y Dã thử vai nam phụ. Trong thời điểm như thế này thì không được lưu lại ấn tượng xấu cho Hạ Khôn.
Trương Tường Lâm nhìn thấy lông mày của Hạ Khôn khẽ động, lập tức vỗ vai Khâu Y Dã, cười ha ha giải vây: “Người trẻ tuổi ăn được uống được là phúc khí, nhưng vẫn nên chú ý sức khỏe.”
Khâu Y Dã thuận theo gật đầu: “Nhất định, nhất định.”
Trương Tường Lâm cho rằng đoạn nhạc đệm này cứ như vậy mà qua đi, đang định dẫn Hạ Khôn đến văn phòng của mình, nhưng Hạ Khôn lại không hề di chuyển.
Bình thường thì Hạ Khôn hiếm khi trưng ra biểu cảm rõ ràng, lúc này lại như cười như không nhìn Khâu Y Dã: “Chủ tịch Trương nói không sai, nên chú ý sức khỏe, những thứ nên kiêng… thì kiêng cho tốt vào.”
Khâu Y Dã đang lúc cúi đầu phụ họa, nghe thấy Hạ Khôn nói thế thì hơi sửng sốt, lúc cậu ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cảm, cứng nhắc lặp lại những gì vừa mới nói với Trương Tường Lâm: “Nhất định, nhất định.”
Tâm trạng của Hạ Khôn rất tốt, hắn quay người đi theo Trương Tường Lâm.
Nếu Bình Yến Thu mà có mặt tại hiện trường thì chắc chắn sẽ phát hiện ra chút gì đó bất thường. Từ khi nào mà Hạ Khôn lại quan tâm đến một nghệ sĩ xa lạ? Từ khi nào mà hắn khiến người khác nhận ra tâm trạng của mình đang rất tốt?
Tiếc là Trương Tường Lâm không được tỉ mỉ như Bình Yến Thu, còn nghĩ ngợi vớ vẩn, chắc không phải Hạ tổng cũng bị trĩ nên mới đồng cảm đâu ha?
Khâu Y Dã âm thầm tặng một ngón giữa cho bóng lưng của Hạ Khôn đang biến mất ở lối rẽ.
Thư Dư không chú ý đến cử động nhỏ của Khâu Y Dã, dẫn cậu đến văn phòng của Bình Yến Thu, lòng vẫn còn sợ hãi mà nói: “Sau này ngoài nhà của em và văn phòng của chị thì em không được nói như thế ở nơi nào khác, biết chưa? Quá là mất hình tượng rồi! Sao lại có thể trùng hợp gặp được Hạ Khôn cơ chứ… Giờ thì em vẫn còn có thể thoải mái, lát nữa mới biết mình ngu ngốc cỡ nào. Với cả lần đầu chị đứng gần Hạ Khôn vậy đấy, khí chất thật sự dọa người.”
Khâu Y Dã nhủ thầm trong lòng, hôm qua lúc tỉnh dậy thì cậu đã biết mình ngu ngốc rồi, người đáng bị thọc cho ngàn dao như Hạ Khôn mà vẫn còn mặt mũi bảo cậu ăn kiêng.
Văn phòng của Bình Yến Thu có thể nói là lớn nhất cũng như bừa bộn nhất ở công ty giải trí Minh Sơn. Chị ta không cho phép trợ lý dọn dẹp đồ đạc của mình, sự ngổn ngang được duy trì quanh năm.
Trong không gian rộng năm mươi sáu mươi mét vuông, chỉ còn lại chiếc ghế mà Trương Tường Lâm vừa nãy ngồi là còn trống. Khâu Y Dã di dời một chồng tạp chí và hai bộ quần áo, dịch ra một chiếc ghế khác có thể ngồi được cho Thư Dư.
Bình Yến Thu tóm tắt ngắn gọn những thành tựu của Khâu Y Dã trong năm ngoái, chỉ ra rằng ‘phát triển không tồi’ rồi lại bàn về kế hoạch trong năm nay, đại khái là nhắc đến mấy cái hợp đồng đại diện thương hiệu mà có thể được ký.
“Bình tổng, em không muốn ký với thời trang nam Finca.”
Tinh thần của Bình Yến Thu dường như hơi tập trung: “Sao thế?”
Khâu Y Dã mím môi: “Em biết yêu cầu này đối với công ty có chút vô lý, nhưng em không muốn ký bất cứ hợp đồng đại ngôn thời trang nam nào nữa.”
Khâu Y Dã cho rằng Bình Yến Thu nhất định sẽ nổi giận. Bình thường, khí thế mắng người của Bình tổng như tát nước, không mang theo bất kỳ lời lẽ thô tục nào mà vẫn khiến sắc mặt người ta như mất ba lít máu. Khâu Y Dã đã sẵn sàng hứng chịu cơn thịnh nộ của chị ta.
Thế mà Bình Yến Thu chỉ cầm điếu thuốc lá nữ mảnh dài của mình lên mà không châm lửa. Chị ta nheo mắt: “Ồ? Biết đề xuất yêu cầu rồi? Đề xuất yêu cầu không phải là không được, nhưng mà Tiểu Khâu à, cậu phải có đủ vốn liếng đã chứ.”
Chị ta vừa nói vừa tiện tay ném một xấp giấy lên mặt bàn làm việc, Khâu Y Dã giật mình cầm lên.
“Phim bom tấn khoa học viễn tưởng hợp tác giữa Phong Hỏa và Mạch Khải Uy, tạm gọi là《Khoáng Tinh》, nếu cậu có thể nhận được vai nam phụ, chúng ta có thể bàn lại về thời trang Finca.”
Khâu Y Dã cúi đầu đọc, là kịch bản thử vai của bộ phim《Khoáng Tinh》.
Bình Yến Thu nhìn không rõ biểu cảm trên khuôn mặt của Khâu Y Dã, chỉ nghe thấy một tiếng ‘Được’ vô cùng dứt khoát.
Đột nhiên, Thư Dư cảm thấy Khâu Y Dã không còn giống như trước. Trước đây cậu giống như một viên ngọc ôn nhuận, nhìn bên trong thì có vẻ giống như một sợi bông mềm mại trôi nổi, nhưng nếu chạm vào thì sẽ phát hiện ra thực chất nó rất cứng. Mà Khâu Y Dã ở trước mặt cô lúc này đây lại giống như một viên ngọc, sinh ra đã góc cạnh.
Nhận thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, Thư Dư kịp thời lên tiếng: “Tôi đã xem thời gian thử vai rồi, đúng vào ba ngày sau khi bấm máy bộ phim《Cứu Rỗi Trạch Nam》. Tôi đã liên hệ với đoàn phim《Trạch Nam》, bốn ngày đầu sẽ không sắp xếp cảnh quay cho Tiểu Khâu, sau khi tham gia lễ bấm máy thì có thể chuyên tâm chuẩn bị cho buổi thử vai của《Khoáng Tinh》”.
Khâu Y Dã ngẩng đầu, khôi phục vẻ khiêm tốn ôn hòa: “Chị Dư vất vả rồi. Em sẽ làm việc chăm chỉ.”
***
“Tiểu Dã à?”
“Chị.”
“Hửm? Nhận được quần áo chưa?”
“Em nhận được hôm qua rồi, cũng đã ủi rồi. Màu tím khói trông khá sang đấy.”
Cừu Y Vân ở đầu dây bên kia bật cười: “Lần trước em kể với chị về hình tượng nhân vật lần này, mỗi lần chị nhớ đến đều không thể ngừng cười. Vốn dĩ muốn cho em thử màu tím ‘gay lọ’ nhưng nghĩ thế nào cũng thấy không ổn lắm, nên đã đổi sang màu nhẹ nhàng khiêm tốn hơn.”
“Chị có thành kiến quá lớn đối với huấn luyện viên yoga rồi đó!”
Cừu Y Vân cười không thở nổi: “Thứ lỗi cho chị, chị sẽ cố gắng hết sức để thay đổi suy nghĩ… Khụ khụ, ngày mai là lễ bấm máy hả?”
“Ừm, ngày mai phải dậy sớm. Em vừa nghe nói đổi nam phụ rồi, vẫn còn chưa biết là ai.”
Cừu Y Vân tặc lưỡi: “Đoàn phim này của em có đáng tin không đó? Bấm máy đến nơi rồi mà còn đổi người.”
“Vẫn còn tốt chán ý. Trước đấy còn có trường hợp quay được một nửa rồi mới nghĩ tới việc đổi người. Trường học bên chỗ Khâu Khâu thủ tục đến đâu rồi?”
“Sắp xong rồi, tháng năm nó quay về một chuyến để tham gia kỳ thi toàn thành phố là ổn.” Ngừng một lát, giọng của Cừu Y Vẫn vẫn rất nhẹ nhưng ngữ khí chắc nịch: “Tiểu Dã, tâm trạng của em không tốt.”
Khâu Y Dã ôm con kỳ lân bông, chán nản nghĩ, sau khi xác lập quan hệ bao dưỡng với Hạ Khôn, tâm trạng không tốt của cậu ngày càng nhiều.
“Chị, mấy hôm nữa em có buổi thử vai, là một bộ phim khá lớn.”
Cừu Y Vân quá am hiểu em trai mình: Khâu Y Dã có thể tự tạo áp lực cho bản thân nhưng lại rất khó chịu khi người khác tạo áp lực cho mình. Lần thử vai này chắc chắn là bị bắt ép, mà 80% vẫn còn có điều kiện gì đó.
“Tiểu Dã, em không thích bộ phim này sao?”
“Thích chứ, là tác phẩm của Trần Thuấn Thanh đấy.”
“Chị hơi có ấn tượng, những quyển sách trông như xác ướp trên giá sách trong nhà chúng ta là của ông ấy nhỉ? Đọc nhiều đến nỗi bìa sách đều rách tươm, chỉ dính không thôi cũng chưa đủ, còn phải dùng thêm băng keo quấn lại nữa.”
“Trí nhớ của chị tốt ghê.”
“Đó là điều đương nhiên…. Nếu như em đã thích thì cố gắng thử một chút. Lúc em mười sáu mười bảy tuổi mà biết sau này mình có thể đóng phim của Trần Thuấn Thanh thì nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.”
Khâu Y Dã đặt điện thoại xuống, trái tim với những gồng gánh trong hai ngày qua cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Đúng vậy, cậu ra vẻ cái gì chứ? Nếu như không có Hạ Khôn thì cậu không thể đóng phim của Trần Thuấn Thanh, cũng không thể có cơ hội từ chối những hợp đồng quảng cáo mà cậu không thích.
Khâu Y Dã muốn làm một diễn viên bình thường, thử sức với nhiều vai diễn khác nhau, đồng thời muốn có một cuộc sống tự do không bị quấy rầy. Nhưng tám chín phần mười là cuộc sống không như ý, mọi chuyện làm sao có thể đều như mong muốn được.
Phải chăng chỉ cần trở nên mạnh mẽ thì mới càng tự do hơn?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook