Mùa Xuân Hoang Dã
Chương 16

Khâu Y Dã hoài nghi đạo lý trong tình dục cũng giống như khi leo núi: Có lẽ trước đây có đủ thứ lo lắng đắn đo, hối hận chồng chéo, nhưng khoảnh khắc lên đến đỉnh núi thì hết thảy đều không còn quan trọng nữa.

Không biết là Hạ Khôn có tiến bộ hay chính cậu trước lạ sau quen mà lần này, cuối cùng thì Khâu Y Dã cũng cảm nhận được sự tuyệt vời khó có thể diễn tả được.

Bọn họ làm một lần trên ghế sofa trước.

Hạ Khôn hôn và vuốt ve cơ thể cậu rất lâu. Lúc hầu kết bị Hạ Hôn nhẹ nhàng day cắn, khoái cảm tê dại bắt đầu tụ tập trong cơ thể của Khâu Y Dã. Cậu nắm lấy cơ ngực săn chắc của Hạ Khôn qua lớp vải áo mềm mại, cảm giác săn chắc và đàn hồi khiến cậu nhịn không được mà hơi dùng lực, nhưng không ngờ cổ họng Hạ Khôn lại phát ra một tiếng rên trầm thấp.

Tiếng rên này giống như thuốc kích dục, thứ đồ trong quần của Khâu Y Dã trướng đến phát đau, không thể không dùng một tay cởi thắt lưng và khóa quần của mình xuống trước. Nhưng Hạ Khôn lại bắt lấy cánh tay kia, kéo nó qua đỉnh đầu cậu, sau đó vén áo cậu lên, vén đến cổ áo thì dừng lại, để áo che khuất khuôn mặt cậu.

Hạ Khôn cúi đầu liếm mút hai hạt đậu nhỏ trước ngực Khâu Y Dã, dùng một tay xoa nắn vuốt ve để cho thứ đó của cậu dựng đứng. Chờ đến khi hai hạt đậu nhỏ đều hơi sưng lên, tay Hạ Khôn di chuyển xuống eo Khâu Y Dã, lướt qua đường nhân ngư,  sau đó vừa vuốt thẳng rồi lại vò rối tung nhúm lông ở hạ thân.

Lúc đầu Khâu Y Dã còn tùy ý để mặc Hạ Khôn đùa nghịch, nhưng khi tay Hạ Khôn xoa nắn eo cậu, rốt cuộc cậu chịu không nổi liền kéo áo trên đỉnh đầu ra rồi ném sang một bên, vội vàng ôm lấy lưng Hạ Khôn, thuận theo tấm lưng cường tráng đi xuống mò mẫm đến quần của hắn.

Hạ Khôn ngẩng đầu lên, liếc nhìn quần áo của Khâu Y Dã đang rải rác ở trên thảm, ghé vào tai cậu cười nói: “Gấp đến thế cơ à? Tôi thấy cậu mặc bộ quần áo này trông rất đẹp, còn đang muốn cậu mặc thêm một lúc nữa.”

Nhìn thấy mặt Khâu Y Dã đột nhiên ửng hồng, khóe mắt lộ ra vài phần ngại ngùng cùng hối hận, động tác hai tay chậm lại, nhìn chằm chằm vào lồng ngực Hạ Khôn, không lên tiếng.

Hạ Khôn lập tức hiểu ngay, bộ quần áo kia là do Cừu Y Vân làm cho Khâu Y Dã.

Không hiểu sao trái tim của Hạ Khôn vì Khâu Y Dã mà trở nên mềm mại, dường như để thể hiện tâm trạng mềm lòng của mình vào lúc này, hắn nhẹ nhàng cọ vào quy đầu căng tròn của Khâu Y Dã, phát hiện đã có chất lỏng trong suốt chảy ra từ nơi đó.

Khâu Y Dã thất thần trong giây lát rồi bị Hạ Khôn kéo trở lại tình cảnh trước mắt. Cậu muốn Hạ Khôn sờ vào nơi đó nhiều hơn, tốt nhất là tuốt một phát, nhưng Hạ Khôn lại cố tình phớt lờ mà bắt đầu chăm sóc hai viên bi nhạy cảm của cậu. Khâu Y Dã nghiến răng, buông tay ra khỏi cây hàng dọa người của Hạ Khôn, đánh cược bằng danh dự của ‘cựu phù thủy’, dùng kỹ xảo đã được tích lũy trong nhiều năm để tuốt động, chặt mà không siết, thỉnh thoảng còn dùng hai ngón tay lướt qua nếp gấp dưới quy đầu.

Hạ Khôn mặt mày tối sầm, không biết từ đâu lấy ra một chai gel bôi trơn, mượn sự trơn trượt mát lạnh của nó, động tác tay tình sắc mà mạnh mẽ ấn vào nếp uốn ở cửa sau.

Khâu Y Dã bị chính dục vọng của mình xâu xé, cậu thích Hạ Khôn chơi hoa cúc của mình như thế này, lại không khỏi hy vọng Hạ Khôn thọc ngón tay vào. Khi nghĩ đến điều đó, nơi ấy không khỏi run rẩy co rút, nhẹ nhàng mút lấy ngón tay của Hạ Khôn.

Hạ Khôn rất muốn đâm cây hàng của mình vào ngay lập tức nhưng đã nhịn lại kích động. Hắn biết rõ điều này cũng giống như việc làm ăn, buông được mới có được, nắm bắt đúng thời cơ mới có thể thu được lợi ích.

Hai ngón tay không ngừng ấn tìm trong vách thịt chật hẹp, lúc ấn đến một chỗ, cửa sau của Khâu Y Dã đột nhiên co thắt lại, trên mặt cậu tỏ ra kinh ngạc. Hạ Khôn không ngừng ấn vào nơi đó, nhìn thấy mắt Khâu Y Dã đỏ lên, thậm chí còn có một giọt nước mắt chảy ra.

Cuối cùng Khâu Y Dã cũng lên tiếng, giọng nói hỗn loạn: “Đừng, không phải…, tôi… Anh có muốn vào hay không vậy?”

Hạ Khôn đang đợi thời khắc này, hài lòng cong khóe miệng: “Cung kính không bằng tuân lệnh.”

gậy th*t to như thế, vẫn là có chút không thích ứng được. Có lẽ trước đó đã làm tốt chuẩn bị nên Khâu Y Dã lại bị kích thích đến càng có cảm giác. Sau khi tiến vào, Hạ Khôn đỡ lấy eo cậu mà chuyển động, Khâu Y Dã khẽ rên một tiếng rồi tiết ra.

Hạ Khôn có chút bất ngờ nhưng hắn không hề dừng lại, thay vào đó càng gia tăng tốc độ và sức lực, còn dùng tay thong thả tuốt hạ thân của Khâu Y Dã, giúp cậu kéo dài đợt khoái cảm này.

Ánh mắt Khâu Y Dã tan rã, cơ mặt giãn ra, Hạ Khôn thả chậm tiết tấu. Nhân lúc Khâu Y Dã đang thất thần, Hạ Khôn ép một chân cậu lên trước ngực, nâng một chân khác lên rồi thúc vào từ mặt bên.

Khâu Y Dã chưa bao giờ có được trải nghiệm như vậy: đầu óc trống rỗng, trong khoảng trống đó có những đốm trắng vô tận đang bùng nổ, dường như cậu đã chạm đến rìa của cõi bí ẩn.

Cậu nghĩ, chính là vì khoảnh khắc này, bị bao dưỡng thì bị bao dưỡng thôi, đáng lắm.

Sau khoảng mười phút, hạ thân của Khâu Y Dã lại dựng đứng. Hạ Khôn hôn lên đường cong bắp chân xinh đẹp của cậu, sau đó cũng ép cái chân này lên trước ngực, hắn gập người lại rồi nhanh chóng đung đưa eo.

Khâu Y Dã và hơi thở của cậu kịch liệt đan xen qua kẽ hở hai chân. Hơi nóng tỏa ra từ chỗ giao hợp đang vây quanh bọn họ, giống như một thứ bùa chú kỳ lạ, ngăn cách mọi thứ với thế giới bên ngoài, ngoại trừ bản thân bọn họ ra thì chỉ có mồ hôi chảy qua tứ chi đang giao hợp triền miên, kèm theo những tiếng rên rỉ trầm thấp.

Hạ Khôn để Khâu Y Dã nằm nghiêng, ôm lấy cậu từ phía sau rồi lại lần nữa tiến vào. Hắn hôn lên làn da ẩm ướt sau tai của Khâu Y Dã, nghe được tiếng thở dốc của cậu, cảm thấy tiếng rên trên giường của cậu dễ nghe hơn tất cả người tình cũ trước đây của hắn. Người này là ai vậy? Hạ Khôn nghĩ không ra, những gì hắn có thể nghĩ đến lúc này chỉ còn lại người thanh niên trước mặt.

“Thể lực vẫn ổn chứ?”

“Ưm… ưm?” Khâu Y Dã quay đầu nhìn hắn đầy nghi ngờ.

Trong mắt Hạ Khôn phản chiếu toàn là hình bóng cậu, cậu nghe thấy Hạ Khôn nói: “Có muốn lên trên không?”

Cảm giác của Khâu Y Dã quả thật đã tụt lại phía sau, cậu cảm thấy bản thân vẫn chưa mệt, còn rất nhiều tinh lực vẫn chưa được giải phóng. Hạ Khôn nằm xuống, Khâu Y Dã trèo lên người Hạ Khôn đối mặt với hắn, đỡ lấy cây hàng của hắn rồi ngồi xuống. Không biết có phải là ảo giác của Khâu Y Dã hay không mà cậu cảm thấy dương v*t của Hạ Khôn càng trở nên thô to hơn. Cậu cắn răng nhích từng chút một, rốt cuộc lúc ngồi xuống được thì mồ hôi trên lưng đã chảy ròng ròng thành nước, chảy đến nơi đang kết hợp của hai người rồi biến mất ở kẽ hở giữa bắp đùi của Hạ Khôn.

Khâu Y Dã di chuyển lên xuống một lúc mới dần dần cảm thấy thể lực hao mòn nhanh chóng. Khoái cảm đang không ngừng tích tụ bên bờ vực bùng nổ nhưng có lẽ cậu vĩnh viễn không thể chạm tới. Cậu không thể từ bỏ theo bản năng như vậy được, nhẹ giọng gọi Hạ Khôn: “Hạ tiên sinh?”

Hạ Khôn cũng đang chịu dày vò, Khâu Y Dã vừa chặt lại vừa chậm, hắn cũng không biết mình đang cố gắng đợi chờ điều gì khi để cậu tự mình động. Nghe thấy Khâu Y Dã gọi mình, Hạ Khôn thiếu chút nữa đã xoay người đè cậu xuống dưới thân.

“Sao thế?”

“Ngài… ngài giúp tôi đi, tôi…”

Hạ Khôn không nhiều lời liền nắm lấy eo Khâu Y Dã, nhanh chóng thúc lên xuống thật nhanh, âm thanh va đập vào mông bỗng chốc dày đặc lên.

Hai người cùng thở hổn hển, Khâu Y Dã như bị trói vào một chiếc tàu lượn siêu tốc, lúc trái tim chịu đựng đến cực hạn thì cuối cùng cũng lên đến điểm cao nhất.

Hạ Khôn nhìn đầu dương v*t màu hồng nhạt hơi cong lên của Khâu Y Dã đang co thắt phun ra chất dịch màu trắng, do bị tác động thị giác bất ngờ mà hắn cảm thấy chỗ đó của Khâu Y Dã thật dễ thương ngoài sức tưởng tượng. Trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì thì Hạ Khôn đã cúi người xuống, hôn lên quy đầu như đang chảy kem của cậu, đồng thời xâm nhập vào cơ thể của cậu rồi bắn ra.

Sau đó bọn họ đã làm vài lần ở trên giường, trong phòng tắm và cả trong phòng ngủ ở trên lầu, nhưng Khâu Y Dã đã không thể nhớ rõ chi tiết cụ thể được nữa rồi. Cậu đã cố gắng mấy lần kêu Hạ Khôn dừng lại nhưng đều bị hắn dùng hành động bác bỏ.

Lúc Khâu Y Dã tỉnh dậy, đầu nhói lên cơn đau vì vết thương khắp cơ thể.

Gặp quỷ không hối hận, rõ ràng còn quá đáng hơn cả lần trước. Khâu Y Dã sờ vào lỗ nhỏ qua lớp quần lót, lần trước chỗ này là bị rách hỏng, lần này thì bị dày vò đến hỏng, nên càng không dễ chịu gì cho cam. Đương nhiên đau không phải là vấn đề, cậu chưa từng sợ đau, điều cậu bực mình là toàn thân đều vô lực.

Khâu Y Dã là một thanh niên rất có nghị lực, nằm trong ổ chăn mắng Hạ Khôn ba lần, sau đó mới cau mày chống eo nghiến răng rời giường, nghiễm nhiên là hình mẫu trong đám nam sủng thời đại mới.

Trong biệt thự chỉ còn lại một mình Khâu Y Dã, đến nội dung trên tờ giấy nhắn cũng giống hệt lần trước. Cậu nhìn nét chữ vừa mạnh mẽ vừa cứng cáp này lại mắng Hạ Khôn thêm một lần nữa.

Bộ quần áo mà Khâu Y Dã mặc lúc đến đây đã không thấy đâu nữa, trong phòng thay đồ chất đầy những bộ tây trang khác nhau cùng phụ kiện trang trọng của Hạ Khôn, chính giữa phòng là một chiếc giá treo quần áo rất cao, trên đó treo một bộ đồ nam giản dị đã được phối sẵn, hiển nhiên là dành cho cậu. 

Thiết kế của bộ đồ nam này rất quen mắt. Khâu Y Dã lật xem nhãn mác trên cổ áo, quả nhiên nhìn thấy hình một đám mây trôi quen thuộc. Đầy một bụng tức giận lúc tỉnh dậy cứ như vậy mà được bộ quần áo này xoa dịu.

Khâu Y Dã mang theo tâm trạng vui vẻ đi thay quần áo, sau đó vừa đun nóng cháo vừa gọi điện cho Nhậm Quyên.

***

Trong lòng Vương Thành Tịch nghĩ ông chủ nhà mình thật biết cách làm ăn.

Mặc dù quần áo trong cửa hàng của Cừu Y Vân có uy tín khá cao trên thị trường thời trang, nhưng giá cả vẫn thấp hơn nhiều so với hàng xa xỉ.

Giá của bộ quần áo mà anh ta đưa cho chú Phan lúc sáng nay thậm chí còn không bằng phần số lẻ những bộ quần áo mà Hạ Khôn từng tặng cho Tôn Gia trước đó.

Hạ Khôn đối đãi với tình nhân mới này quả thực là đầu cơ trục lợi. Tấm bảng nho nhỏ trong lòng trợ lý đặc biệt Vương đã điều chỉnh mức độ quan trọng của Khâu Y Dã từ màu cam trở lại màu vàng.

Khâu Y Dã ngồi ở ghế sau xe chú Phan ngủ một giấc thẳng đến lúc về thành phố, nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau cậu đến tòa nhà trụ sở của công ty giải trí Minh Sơn để họp.

Thư Dư bắt gặp Khâu Y Dã ở hành lang, nhìn chằm chằm nửa người dưới của cậu rồi nhíu mày: “Em làm sao thế?”

Khâu Y Dã không ngờ ánh mắt của Thư Dư lại ác liệt đến vậy, lên đến tầng hai mươi lăm rồi mà vẫn chưa có ai nhận ra cậu bị làm sao, thế mà lại bị Thư Dư vừa nhìn đã phát hiện ra vấn đề. Hẳn là vì Thư Dư đã quá hiểu cậu, không phải là vấn đề kỹ năng diễn xuất của cậu.

Khâu Y Dã xấu hổ cười, thấp giọng nói: “Chị Dư, chị nhỏ tiếng thôi. Trong kỳ nghỉ không quản được miệng, ăn quá nhiều lẩu cay Tứ Xuyên, cua cay, tôm hùm đất cay, cổ vịt Vũ Hán với bún ốc cay nên thành ra bị trĩ rồi.”

Khóe miệng và lông mày của Thư Dư giật giật, vẫn còn chưa kịp bắt đầu quở trách Khâu Y Dã thì đã lập tức thay đổi sắc mặt, cô nở một nụ cười chuyên nghiệp khéo léo.

Lúc này Khâu Y Dã cũng nghe thấy tiếng bước chân, rất không tình nguyện mà quay đầu lại.

Đằng sau cậu là hai người vừa bước ra từ phía bên kia góc tường – chủ tịch Trương Tường Lâm của công ty giải trí Minh Sơn và chủ tịch Hạ Khôn của tập đoàn Thiên Thịnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương