Mua Phải Omega Muốn Lên Trời
-
Chương 2
《Mua Phải Một Omega Muốn Lên Trời》
Chương hai
Đối mặt với Úc Tranh, Phương Bất Nhĩ từ đầu đến cuối vẫn luôn lo lắng.
Mùi Pheromone của Alpha trong phòng rất dễ ngửi lại nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng cũng vô cùng có tính xâm lược.
Một tuần trước cậu đã "may mắn" nếm được thủ đoạn của hắn, trong lòng biết tên này rất khó đối phó.
Tay Phương Bất Nhĩ đổ mồ hôi, quai hàm bị bóp đau, cậu hít một hơi hỏi: "Anh mua tôi làm gì?"
Hắn cười một tiếng không rõ hàm ý: "Đương nhiên làm chuyện giống những người đang ngồi dưới kia."
Làm con m* anh...!Mặt Phương Bất Nhĩ hơi biến sắc, không khỏi chửi thầm một câu.
Ở tổ chức đấu giá, tay chân cậu bị khóa chặt, một chất giãn cơ được điều chế đặc biệt tiêm vào cơ thể, 24 giờ đều bị kiểm soát gắt gao khiến cậu không dễ thoát thân.
Đến lúc ý thức được đã bị đem đi bán mất, đành phải tìm một cơ hội khác.
Mặc dù là Omega nhưng cậu đã được huấn luyện cường độ cao từ khi còn nhỏ, kỹ năng của cậu khá tốt, còn có một khuôn mặt có thể lừa người, rất ít người khi đối mặt với cậu mà không bị mất cảnh giác.
Ai biết được vừa thoát khỏi hang cọp đã lọt vào miệng hố.
Đã thế còn là cái hố từng lọt vào.
“Anh có thể buông tôi ra không, đau quá.”
Mắt Phương Bất Nhĩ ửng đỏ lấp lánh nước, lúc nói chuyện theo bản năng đè thấp âm cuối, nghe có vẻ run rẩy khiến người ta thương xót.
Úc Tranh ra tay rất độc ác, hắn bóp chặt mặt cậu nhìn trái phải hai cái, khuôn mặt trắng mềm hiện rõ vài dấu ngón tay đỏ tươi, viền xung quanh còn hơi tím lại.
Đây là một cơ thể mỏng manh chỉ thuộc về Omega.
Biết Omega trước mặt rất giỏi ngụy trang, sắc mặt hắn u ám thấp giọng:
“Nghe đây, tôi có thể để cậu yên lành ngồi ở đây, cũng có thể cho cậu đau đớn sống không bằng chết, đừng có ý nghĩ không nên có.”
Phương Bất Nhĩ khẽ cười: “Không dám không dám.”
Người của tổ chức đấu giá lúc gói ghém cậu đem vào phòng, đã cho cậu ăn ít dịch dinh dưỡng, thân thiện suy nghĩ cho Omega mỏng manh sẽ không bị chơi đến bất tỉnh trên giường.
Vừa nãy cậu lặng lẽ nghỉ ngơi dưỡng sức, thể lực đã khôi phục chút ít, mặc dù không đủ để tự vệ, nhưng cũng đủ để tự hủy trước khi Úc Tranh ra tay với cậu.
Úc Tranh không nghĩ cậu lại nghe lời như vậy, nhưng chuyện khác thường thì chắc chắn có quỷ, hắn liếc nhìn Phương Bất Nhĩ đang chăm chú xoa vết sưng trên mắt cá chân cùng cổ tay.
Da cậu ta trắng như tuyết, gần như có thể gọi là không tỳ vết.
Như một món đồ tinh xảo hoàn mỹ đáng cất giấu đi.
Úc Tranh xoay người mở ngăn kéo, bên trong chất đủ loại đồ chơi kì quái hiếm lạ, là những thứ cậu chưa từng nhìn thấy, chúng toát ra mùi vị sắc tình.
Phương Bất Nhĩ liếc mắt nhìn, lòng không khỏi căng thẳng.
“Sợ rồi?” Úc Tranh cười, “Đêm đó sao lá gan lớn vậy?”
Một tuần trước, hàm răng sắc bén của Phương Bất Nhĩ tìm đúng cơ hội cắn hai hàng dấu răng lên xương quai xanh của hắn, cắn đến đổ máu, suýt nữa bay luôn miếng thịt.
Quả nhiên tên này không có gì tốt, uổng con m* nó một gương mặt đẹp.
Ngón tay Phương Bất Nhĩ ngừng lại, miễn cưỡng kéo khóe môi, cố gắng bình tĩnh:
“Sợ cái gì, tôi không làm nghề này, ngài vui vẻ là được, nhưng....”
“Hửm?”
“Anh có gì ăn không, tôi hai ngày chưa ăn cơm, hơi đói bụng."
Úc Tranh một lần nữa bóp chặt cằm cậu, khẽ nói: “Phương Bất Nhĩ.”
Nhìn Phương Bất Nhĩ ăn đau bắt lấy cánh tay hắn, móng tay bấu chặt như muốn đâm sâu vào da thịt hắn, Úc Tranh nhếch khóe môi:
“Bây giờ đến lượt cậu mặc cả với tôi, có tin tôi treo cậu ra ngoài, đợi đến lúc đám người ở dưới điên cuồng lên, lúc đó mới thật sự là sống không bằng chết.”
Phương Bất Nhĩ cười khiêu khích: “Nếu tôi bị treo ở bên ngoài, tôi sẽ gào to tên anh, tôi xem anh có để ý mặt mũi không.”
Đại khái /cá chết lưới rách/ có nghĩa là như thế này.
“À...” Úc Tranh cười giận “Miệng mồm khiến cậu trông lợi hại thật.”
Lời vừa nói xong, mùi Pheromen mãnh liệt của Alpha đột nhiên mang theo áp lực không thể kháng cự phả vào mặt cậu, tràn vào khoang mũi xâm nhập phổi.
Trái tim Phương Bất Nhĩ cuối cùng cũng hoàn toàn sợ hãi, cậu hiểu được người trước mặt cho dù dùng thủ đoạn gì cũng không thể có kết cục tốt.
Vì vậy Phương Bất Nhĩ quyết định nhanh, lấy tay phải chạm vào tuyến sau gáy, cậu thở gấp:
“Ngài Úc, tuyến của tôi sẽ vỡ và chảy máu trong vòng 5 giây, anh nói xem căn phòng tốt như thế này lát nữa trở thành nhà ma, đáng tiếc biết bao...”
Hắn hơi liếc mắt xuống, làn da mỏng manh ở gáy bị móng tay ấn chặt.
Là giới tính thứ hai của con người, nếu các tuyến bị buộc phải cắt bỏ, cơn đau sẽ bùng nổ như xé rách cơ thể và gây xuất huyết nghiêm trọng.
Đặc biệt đối với Omaega mà nói chấn thương này gần như chết chắc, không chết cũng bị thương, và tuổi thọ sẽ cực kỳ ngắn ngay cả khi có thể sống sót.
Không thể được đánh dấu, không còn cơn sốt ràng buộc, mất khả năng sinh sản, không tránh khỏi việc bị gạt ra ngoài lề xã hội.
Vừa dứt lời, bầu không khí lập tức giảm xuống, cả hai bắt đầu đối đầu im lặng.
Úc Tranh hiển nhiên có chút kinh ngạc trước sự tàn nhẫn của cậu ta đối với chính mình, sắc mặt hắn tối sầm lại, gần như không kìm nén được cơn tức giận.
Rất ít người có thể chạm vào ngọn lửa của hắn, và người duy nhất dám đe dọa hắn là Omega yếu ớt trước mặt, cả người mọc đầy gai góc.
Đứa chết tiệt này đã được thuần phục bài bản, tính cách vô cùng ngoan ngoãn??
"Tôi vô cùng biết ơn Ngài đã mua tôi." Phương Bất Nhĩ nhẹ nhàng nói.
"Nếu Ngài có thể tha cho tôi một con đường sống, coi như tôi nợ Ngài một ơn.
Sau này có việc gì chỉ cần nói một câu, tôi tùy Ngài sai khiến."
"Tôi nghĩ Ngài chắc cũng không muốn đồ mua về lại trở thành một phế vật đâu nhỉ.
Đương nhiên Ngài có quyền giết tôi, nhưng chung quy cũng mất hứng, đúng không, Ngài Úc?"
Úc Tranh nghe xong quả thật muốn vỗ tay cho cậu ta, hắn lạnh lùng nhìn, lòng nghĩ thằng ranh này trong mồm chẳng có câu nào thật.
Còn muốn chiếm hời? Nếu thả cậu ta ra, sau này đi đâu để tóm.
Phương Bất Nhĩ thấy hắn thờ ơ, lòng cũng từ từ nguội lạnh, ngón tay vô thức đâm vào da thịt, máu bắt đầu rỉ ra, màu đỏ tươi khiến người khác phải giật mình, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.
Hắn buông cằm Phương Bất Nhĩ, lật tay tát một bạt tai lên má trái cậu.
Phương Bất Nhĩ cả người vô lực bị quật ngã trên chăn bông mềm mại.
Nhưng giờ phút này đầu óc cậu rối rắm, cậu hiển nhiên đánh giá thấp bản lĩnh của Úc Tranh.
Hắn quanh năm trong quân ngũ, trải qua rừng súng mưa đạn, đạn còn vượt qua được thái dương, há sẽ bị một Omega yếu rớt uy hiếp.
Đau rát đến nóng cả mắt, hốc mắt cậu đỏ ửng, nằm rạp người thở hổn hển, chưa kịp phản ứng đã bị Úc Tranh nắm chặt hai cổ tay.
“Hóa ra là muốn thăng thiên.” Úc Tranh kéo cậu lên, khẽ cười, ánh mắt sắc bén nhìn vào con ngươi xinh đẹp mông lung.
“Xem ra bài học lần trước chưa đủ, vậy hôm nay phải nghiêm chỉnh lập quy tắc cho cậu rồi."
-
Vết chai trong lòng bàn tay người đàn ông ma sát cổ tay cậu phát đau, tay phải Phương Bất Nhĩ bị cưỡng ép giơ ra trước mặt hắn.
Nhìn thấy hắn chọn một cây thước gỗ đàn hương dày nửa ngón tay từ ngăn kéo đầy đồ chơi, cũng là công cụ nghiêm túc duy nhất bên trong.
“Tôi hỏi cậu, cái tay này vừa nãy muốn làm gì?”
Phương Bất Nhĩ run lên với cái vật lạnh băng đang áp lên lòng bàn tay mình, môi cậu ngập ngừng, không chờ cậu nói thì năm thước xé gió quất xuống, cơn đau dữ dội bùng nổ khiến cậu co quắp các ngón tay lại.
Cậu trời sinh không chịu được đau đớn, bàn tay rất nhanh đã sưng đỏ một mảng, run rẩy trả lời: “Tự, tự sát...”
Giọng Úc Tranh vô cùng lạnh lùng: "Tôi mua cậu bằng tiền.
Cậu không đủ tư cách quyết định sống chết của chính mình.
Hiểu chưa?"
Phương Bất Nhĩ gật đầu, cắn chặt môi dưới, cảm thấy lòng bàn tay mình dần dần nóng lên.
Lại thêm năm thước nữa quất xuống, làn da mỏng như cánh ve sầu bắt đầu tụ máu sưng tấy, đánh nữa sẽ rách da chảy máu.
“Nên nhớ, miệng dùng để trả lời, hỏi không trả lời thì ăn tát."
"Biết rồi." Trán Phương Bất Nhĩ đổ mồ hôi lạnh, tay phải bị khống chế không thể rụt lại.
Cậu lúc này thật sự quá sợ hãi hung thần trước mặt, thật sự không muốn đưa cái tay này cho hắn phế đi đâu.
Úc Tranh siết chặt ngón tay cậu, không nói một lời hung hăn quất mạnh xuống một thước nữa, Phương Bất Nhĩ cuối cùng cũng kêu lên một tiếng đau thương, rưng rưng nước mắt.
Trước đây, một Beta trong tổ chức đã nói với cậu rằng việc cậu khóc dễ khiến người khác phát điên hơn là cười, còn cảnh báo cậu nên chú ý đến điều này trước mặt Alpha.
Nhưng, cái này con m* nó đau quá rồi!
Rốt cuộc, đó là thước cuối cùng.
Úc Tranh không quá tàn nhẫn đánh rách da cậu.
Xử lý vết thương nhiễm trùng rất phiền phức, nhưng nó sưng tấy kinh khủng, đến nỗi dù không chạm vào cũng đau vô cùng.
Phương Bất Nhĩ không dám xoa, chỉ có thể cẩn thận thở ra đau đớn, trên mi còn đong đầy nước mắt, im lặng quan sát sắc mặt thay đổi của Úc Tranh.
/Thật sự yếu ớt/, Úc Tranh nghĩ thầm rồi ngồi xuống mép giường, vỗ hai đầu gối: "Nằm lên."
Phương Bất Nhĩ rụt cổ lại, giọng nghẹn ngào sợ hãi: "Còn, còn đánh nữa."
Một chút kiên nhẫn của Úc Tranh đã cạn kiệt, hắn trực tiếp kéo cậu đè lên đùi, một bàn tay mạnh bạo đánh "Bốp" lên bờ mông tròn trịa mịn màng, trên đó vẫn còn vết tích nhàn nhạt chưa phai mờ từ một tuần trước, cũng chính do hắn đè ra bạt tay để lại.
Ký ức như thủy triều tràn về trong tâm trí, Phương Bất Nhĩ nức nở, tay hắn không khác gì tấm ván sắt, chỉ một cái đét mông đã khiến cậu tối tăm mặt mũi.
Một dấu tay đỏ tươi xuất hiện thình lình trên mông, đau rát không chịu được.
Eo bị Úc Tranh giữ chặt cứng, tiếp sau đó một loạt bàn tay ùn ùn kéo đến như ngọn lửa lan ra đốt cháy thảo nguyên, mà một bạt tay của hắn có thể che phủ hơn nửa cái mông cậu.
Dũng khí đối đầu với hắn trước đó của Phương Bất Nhĩ đã chui vào bụng chó, chỉ còn lại sự sợ hãi nuốt chửng tim gan, cậu nước mắt lưng tròng, lớn tiếng khóc:
"Tôi không chịu nổi rồi anh Úc, ông chủ Úc, ngài Úc...hức..
đau chết mất...!a...huhu."
- -------.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook