《Mua Phải Một Omega Muốn Lên Trời》
Chương 1
Cho tới bây giờ cậu chưa từng thảm hại như vậy.

Bị nhốt trong chiếc lồng thủy tinh bốn mặt trong suốt, tay chân đều bị khóa xích, trên người chỉ có tấm khăn lụa mỏng che đi ít da thịt cùng chỗ bí mật.

Giống như một món hàng thủ công tinh xảo đặt lồng kính cho người ta chiêm ngưỡng.

Trên đầu là trần nhà với ánh đèn sáng chói, bên dưới là đám người đen lờ mờ chẳng thấy rõ bộ dạng, bên cạnh còn có người dẫn chương trình mặc âu phục, miệng luyên thuyên om sòm.

Đây là một hội đấu giá cao cấp, sản phẩm bán đấu giá là những Omega đã trải qua vô số cuộc chọn lọc.

Mà khán giả có mặt bên dưới đều là những lãnh đạo quân sự và chính trị cấp cao của đất nước này.

Cậu đã bị đánh thuốc trước đó, cả người giờ đây mềm nhũn không thể cử động được.

Hai bên còn có vài tủ kính giống như vậy, bên trong đều nhốt những chàng trai nhưng chỉ có cậu tỉnh lại.

Người dẫn chương trình vẫn đang sôi trào nhiệt huyết chào hàng từng người bọn họ, giá cả mỗi người sẽ được tăng dần từ trái sang phải.

Mỗi khi giới thiệu một Omega, bên dưới sẽ dậy sóng ồn ào một phen.

Bên dưới sân khấu nồng nặc mùi Pheromone của Alpha hỗn tạp với nhau, trong không khí đủ thứ loại mùi hòa quyện lại, vô cùng khó ngửi, đả kích khoang mũi cùng thần kinh của cậu.


Đặc biệt bên tổ chức cân nhắc khách mua có thể sẽ không kịp chờ đợi, muốn chơi đùa ngay lập tức, nên trước hai ngày đấu giá cấm cho vật phẩm ăn uống, chỉ cho ít dịch dinh dưỡng đảm bảo sức sống.

Ngay cả cái bụng trống rỗng cũng bị ảnh hưởng bởi cái mùi này và bắt đầu đau lên.

Vị trí của cậu ở giữa, giọng người dẫn chương trình càng lên cao, càng hăng hái khi giới thiệu đến cậu:
"Đây là bảo bối số 5 của chúng tôi, vốn dĩ với tướng mạo này nên để đến cuối cùng mới công bố, đáng tiếc là Pheromeno của cậu ta gần như không mùi, nhưng may đã được thuần phục khá tốt, tính cách hết sức ngoan ngoãn."
Nói rồi hắn cố ý chỉ vào vết hằn trên mông cậu, dấu vết rõ ràng của một trận giáo huấn để lại.
Ngẩng đầu lên, ánh sáng làm cậu hơi lóa mắt, cậu không khỏi chớp chớp, một đôi mắt màu đen huyền thấp thoáng dưới tán lông mi dài, lộ ra vẻ quyến rũ có phần không phù hợp với ngoại hình của cậu.

Cậu rất đẹp, cái kiểu trông thật thuần khiết và đẹp đẽ, như sự mong manh trong suốt của mảnh thủy tinh vỡ.

Nhưng thường thì những thứ đồ chơi như vậy càng dễ khơi dậy dục vọng của con người, khiến họ cố gắng đào bới một mặt đồi bại khác trên giường của cậu ta.

Khán giả bên dưới đột nhiên nhốn nháo, một số người bắt đầu quyết liệt ra giá, cao gấp mấy lần so với giá của những vật phẩm trước đó, mặt và cổ của người dẫn chương trình đỏ bừng vì phấn khích.

Aizz, ồn ào quá....!Cậu cau mày, tim đập dữ dội như trống trận.

Đột nhiên, người tổ chức ở hậu trường lao lên sân khấu nói nhỏ vài câu với người dẫn chương trình, làm vẻ mặt của hắn lập tức thay đổi, là vẻ căng thẳng và không thể tin được đan xen vào nhau.

Thấy hắn sững sờ không hô số nữa, khán giả bắt đầu xì xào, bàn tán.

Người dẫn chương trình cầm micro, cả khán phòng đều có thể nghe thấy tiếng nuốt nước miếng trong cổ họng hắn cùng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán xuống cổ áo sơ mi.


"Xin quý khách tạm dừng, thật xin lỗi, số 5 vừa rồi đã được mua với giá cao."
Phía dưới lại nhốn nháo lên.

"Ai vậy? Ông đây không phải không có tiền, tên chết tiệt nào dám cản đường."
"Đúng vậy, dù sao cũng phải nói rõ, các người như thế này là giỡn mặt với chúng tôi rồi."
"Còn muốn làm ăn không?"
.....!
Người dẫn chương trình lau mồ hôi, cố gắng hết sức kiểm soát tình hình:
"Các vị, xin đừng nóng vội, xin đừng nóng vội, thực sự rất xin lỗi, người mua là khách ở phòng số 23."
Vừa dứt lời, khán giả lặng đi trong giây lát, sự im lặng đầy ma quái khiến người ta cảm thấy ngột ngạt vô cớ.

Ở các sàn đấu giá đều có phòng riêng, nơi có tầm nhìn và dịch vụ tốt nhất, nhưng không phải nhiều tiền là có thể đặt phòng, phải là nhân vật có đủ thân phận và bản lĩnh.

Thường những người ở các phòng riêng đều là thủ lĩnh cấp cao trong quân sự hoặc lão đại của giới chính trị.

Mà phòng số 23 này được hưởng đãi ngộ độc nhất ở đây, vì nó nằm ở vị trí trung tâm nhất.

Nhiều người cố gắng dò thám xem người bên trong là ai, có kẻ mang tâm tư muốn bám víu giao du, có người chỉ vì tò mò, nhưng cuối cùng họ không nhận được bất kỳ thông tin hữu ích nào.

Mà hắn chưa bao giờ tỏ ra hứng thú với một món đồ đấu giá nào đó, trong mắt mọi người hắn đúng là người cực kỳ thần bí.


Vật phẩm đấu giá số 5 nhanh chóng được nhân viên sơ tán sau khi phủ tấm rèm đỏ che đi tầm nhìn.

Khán giả dưới khán đài không dám có ý kiến phản đối, rốt cuộc không ai muốn đắc tội một nhân vật như vậy.

Người dẫn chương trình thở phào nhẹ nhõm, lại nở một nụ cười hoàn mỹ:
"Nào, đây là bảo bối số 6 của chúng tôi."
.....
Cậu được gói thành một món quà xinh xắn và chuyển đến tận giường trong căn phòng số 23.

Tay chân đã cởi bỏ xiềng xích, chỗ bị cọ xát hằn lên vết đỏ được bôi một lớp thuốc mỡ.

Trên người vẫn chỉ có tấm khăn mỏng che đi chiếc eo thon và đường thân như cây liễu.

Hai mắt cậu bị che bằng một mảnh vải rộng hai ngón tay, còn hết sức thân thiện buộc cho cậu một cái nơ sau đầu.

Chiếc chăn bông mềm mại toát ra mùi cây vân sam sau tuyết, mắt không nhìn thấy thì thính giác của cậu đã được phóng đại lên nhiều lần và trở nên rất nhạy vào lúc này.

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, ngay sau đó, tiếng nước ngừng lại, nắm cửa vang lên tiếng "lách cách", tiếp theo là tiếng bước chân tiến lại gần.

Những thứ không rõ ràng khiến cậu không khỏi nuốt nước miếng, người đàn ông trong phòng không vội để ý tới cậu mà đứng cách đó không xa chậm rãi mở một chai rượu vang đỏ.

Không biết qua bao lâu, mảnh vải che mắt bị tháo ra, ánh sáng rực rỡ đột ngột khiến cậu vô thức nheo mắt.
Sau thời khắc thích ứng ngắn ngủi qua đi, cậu mới nhận thấy người đàn ông đang nhìn xuống mình ---- ngũ quan sắc bén cực kỳ lạnh lùng, con ngươi sâu thẳm lộ ra khí thế mạnh mẽ của người này, khiến người khác vô cùng áp lực mà bỏ qua dung mạo anh tuấn của hắn.

Cậu sửng sốt, đôi lông mày xinh đẹp cau lại: "Là anh."
Đã mấy ngày không được uống nước, giọng nói nghe hơi thô và khản đặc.


Một tuần trước, trước khi bị bọn đấu giá bắt đi, cậu đã nhận được một nhiệm vụ từ cấp trên.

Dựa vào Pheromone vô vị tự nhiên của mình, cậu ngụy trang hoàn hảo thành một Beta bước vào buổi dạ hội với ý định nắm thóp một lão đại giới chính khách.

Kết quả không cẩn thận lại đụng vào họng súng của tên đàn ông này.

Những vết thương còn chưa phai mờ phía sau chính là kiệt tác vĩ đại mà hắn để lại.

Nếu không phải cậu nhân lúc hắn không chú ý, nhảy qua cửa sổ từ tầng ba xuống, cậu đã bị người này chơi đến chết cũng nên.

Đương nhiên, vì cổ chân bong gân, cậu bị bọn bán đấu giá bắt được.

Tạo hóa thật biết trêu đùa, đi một vòng lại quay về tay hắn....!
Người đàn ông nheo mắt chống cằm liếc nhìn, nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt trái khiến hắn khẳng định vật mình vừa mua chính là thanh niên đêm đó.

"Số 5, tên gì?"
Các vật phẩm đấu giá sẽ bị hủy danh tính trước đó, chỉ được gọi bằng tên mã trong suốt phiên đấu giá và sẽ được đổi tên bởi những khách hàng đã mua chúng sau đó.

Cậu thở gấp hai tiếng, từ kẽ răng phun ra ba chữ: "Phương Bất Nhĩ."
Khuôn mặt trắng nõn không tì vết bị động tác độc đoán của người đàn ông xiết cho dấu hằn đỏ, cậu không chịu thua ngẩng đầu lên: "Còn anh?"
Người đàn ông chưa từng bị ai to gan hỏi thẳng tên như thế, hắn nhướng này thấp giọng cười: "Úc Tranh."
- ---------
Chương sau:
Úc Tranh: Chỗ quái nào gọi là đã được thuần phục bài bản, tính cách ngoan ngoãn??
Rõ ràng là một con chó sói non..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương