Tiêu Trình học dưới Quan Lăng một lớp, sau khi hai người xác định quan hệ không bao lâu, Quan Lăng bắt đầu thực tập ở nhà xuất bản, làm công tác phiên dịch, ngẫu nhiên còn có thể nhận một vài đơn dịch riêng, thu nhập không coi là cao, nhưng gánh nặng cũng không còn như trước.

Tiêu Trình học ngành máy tính, lịch học khá nặng, Quan Lăng sợ hắn cực khổ, chưa bao giờ để hắn đi làm công, tốt nghiệp xong còn dùng tiền vay của của mình cùng tiền tích góp lúc làm việc giúp Tiêu Trình học tập.

Hai người ở trong căn phòng mà cha mẹ Tiêu Trình để lại, mỗi ngày Quan Lăng đều đi sớm về trễ, Tiêu Trình thì phụ trách chăm sóc ba bữa một ngày cho anh, cho dù Quan Lăng có vì tăng ca mà về trễ bao lâu, đợi anh ở nhà luôn là cơm canh còn nóng hổi. Lúc đầu Tiêu Trình cũng không biết làm cơm, vẫn là phải quấn Quan Lăng một hồi, Quan Lăng mới dạy hắn, kết quả, sau khi hắn học xong, cơ hồ không để Quan Lăng tiến vào bếp nữa.

Bây giờ nhớ lại những năm đó, khổ cực đều đã bị quên lãng, còn dư lại cơ hồ chỉ có ngọt ngào.

Tiêu Trình cầu hôn Quan Lăng vào ngày tốt nghiệp của hắn, địa điểm là quán ăn hai người gặp nhau lần đầu, Quan Lăng không cho Tiêu Trình làm thêm, Tiêu Trình nghĩ đến rất nhiều phương pháp để chuẩn bị cho ngày kinh hỉ này, cuối cùng vẫn là nhờ tiền thưởng trong cuộc thi mà mua được chiếc nhẫn đầu tiên.

Tuy bình thường hai người đều vô cùng tiết kiệm, nhưng với nhẫn cầu hôn, Tiêu Trình cũng không muốn quá keo kiệt, hắn chọn hai chiếc nhẫn bạc giống nhau trong cửa hàng trang sức, bên trong nhẫn của mỗi người có khắc tên viết tắt của đối phương, vì không muốn Quan Lăng phát hiện sớm, hắn cẩn thận từng ly từng tí mà giấu nhẫn, mãi đến tận hôm tốt nghiệp mới lấy hết dũng khí mà cầu hôn đối phương.

Khi đó luật hôn nhân đồng tính đã được thông qua, nhưng phải một năm một tháng sau mới bắt đầu thực thi, Quan Lăng vốn định ngay sau khi luật này được thực thi sẽ cầu hôn Tiêu Trình, không nghĩ tới lại bị hắn giành trước, lúc Tiêu Trình cầm nhẫn quỳ trước mặt anh, tâm tình anh kích động đến độ đã không thể diễn tả bằng ngôn từ.

Ngày luật hôn nhân đồng tinh chính thức được thực thi, trời còn chưa sáng hai người đã cùng nhau đợi trước cửa cục dân chính, bọn họ cho dù không phải đôi chồng chồng đầu tiên có được giấy hôn thú nhưng tính toàn quốc cũng phải nằm trong top 10.

- -

Tỉnh lại từ trong mộng, Quan Lăng giơ tay lên, chiếc nhẫn đó hiện giờ vẫn đeo trên ngón áp út tay trái anh, anh biết, nhẫn của Tiêu Trình cũng như vậy, vậy thì rốt cục tại sao hai người lại đi tới mức độ này?

Đi du lịch đến ngày hai mươi, Quan Lăng đã trải qua các loại tâm tình uể oải, cô đơn cùng nhung nhớ, rốt cục hậu tri hậu giác bắt đầu nhớ lại mối quan hệ hôn nhân kéo dài bảy năm này của hai người.

Trong lòng anh vô cùng xác định, Tiêu Trình không có người khác bên ngoài, mà anh cũng không có, nói cách khác, vấn đề đều xuất hiện trên người bọn họ.

Đúng, là vì cả hai người, một đoạn hôn nhân thất bại thường vì nhiều phương diện, vô luận thế nào Quan Lăng cũng sẽ không cảm thấy đây là lỗi của một mình Tiêu Trình.

Mấy năm gần đây, Tiêu Trình bận rộn vô cùng, thường phải đến khuya mới về nhà, thậm chí có lúc còn nghỉ lại trong công ty, mà bản thân Quan Lăng, tuy không nổi tiếng, nhưng vì muốn kiếm tiền giúp đỡ cho sự nghiệp của Tiêu Trình, đa số thời gian trong năm đều bôn ba nơi phim trường.

Khi xưa lúc Tiêu Trình còn thong thả, cơ hồ đều là do Tiêu Trình chiều theo thời gian của anh, đến trường quay phim thăm anh, mà đến khi Tiêu Trình bận rộn, cơ hội hai người tiếp xúc đương nhiên là càng ít đi.

Kinh nghiệm trưởng thành của Quan Lăng khiến anh có một tính cách vô cùng độc lập, hơn nữa Tiêu Trình nhỏ tuổi hơn anh, trong lòng anh lại càng muốn chăm sóc đối phương, bởi vậy lúc mệt mỏi anh cũng sẽ không than thở với Tiêu Trình, bị bệnh cũng sẽ không nói hắn hay, lúc nằm viện cũng không thông báo cho hắn đến thăm.

Nhưng bây giờ tự hỏi, anh thực sự không thèm để ý sao? Anh thực sự có để ý, một người cho dù kiên cường đến mức nào cũng sẽ hy vọng tìm được một người khiến anh ta toàn tâm dựa vào, anh cái gì cũng không nói với Tiêu Trình, không phải thực sự không muốn Tiêu Trình chăm sóc anh, mà là từ trước tới nay anh đã sớm dưỡng cho mình một tính cách, khiến anh không cho phép bản thân mềm yếu, trong nội tâm, anh lại vẫn mong Tiêu Trình vẫn có thể như mấy năm trước, tự mình phát hiện ra sự khác thường của anh, sau đó dành cho anh hết thảy tình yêu cùng sự quan tâm, chuyện này đối với Tiêu Trình lúc này đã tập trung hết tinh lực vào công việc mà nói, đương nhiên là không thể nào.

Thời gian ở chung của hai người ít đi, đề tài chung lại càng giảm, đề tài chung giảm, lời nói với nhau mỗi ngày cũng giảm, tựa hồ tạo thành một vòng tròn ác tính, cuối cùng hai người chỉ có thể càng đi càng xa.

Triệu Cầm Cầm là người theo chủ nghĩa không hôn nhân, cô thường nói với Quan Lăng, độc thân cũng rất tốt, yêu đương và hôn nhân không phải điều thiết yếu trong cuộc sống, chỉ cần có tiền, không chuyện gì mà một người độc thân không thể làm.

Nếu như không phải gặp được Tiêu Trình, Quan Lăng nhớ anh cũng từng có ý tưởng như Triệu Cầm Cầm, thế nhưng anh lại gặp được Tiêu Trình.

Có câu nói thật hay ___ "Từ tiết kiệm đến xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ đến tiết kiệm thì khó."

Anh nhờ tới lúc mình sinh bệnh được Tiêu Trình chu đáo tỉ mỉ chăm sóc, nhớ tới những ngày đông được ôm vào lồng ngực ấm áp, nhớ tới nửa đêm chỉ cần hơi chút giật mình tỉnh giấc đã có nước ấm bên miệng, nhớ rất nhiều chi tiết nhỏ về tương tác giữa họ.

Lúc một mình ở bên ngoài, anh có thể rất độc lập kiên cường, nhưng vì đã trải qua nên anh lại càng khát vọng lúc về nhà có một người khác giúp đỡ mình.

Ngày thứ ba mươi rời nhà, Quan Lăng rốt cục hiểu rõ, có cảm giác bản thân đã được khai thông.

Đúng vậy, kết quả xấu nhất cũng chỉ là lại quay về đời sống một người, giống như chuyến du lịch này vậy, một người đáp xe, một người ăn cơm, một người ngủ, một người tự mình đối mặt đủ loại tình hình, vậy thì anh cần gì phải ẩn núp không quay về chỉ để trốn một tình huống chưa chắc đã xảy ra, rồi thì có khi vẫn phải đối mặt với kết quả xấu nhất chứ.

Lúc trước Quan Lăng chọn đi du lịch một mình không phải vì muốn chiến tranh lạnh với Tiêu Trình, cũng không phải hờn giận mà trốn đi, anh chỉ muốn đến một nơi không bị quấy rầy, nghiêm túc suy nghĩa xem cuộc hôn nhân này có cần tiếp tục không.

Bây giờ anh đã có đáp án, một khắc cũng không muốn đợi tiếp nữa, anh muốn gặp Tiêu Trình, rất muốn rất muốn, bất kể là cãi vã hay gì cũng tốt, anh chỉ muốn gặp gỡ người anh đã yêu đã thương nhiều năm kia, tiếp tục nghe hắn gọi một tiếng "Trái Táo Nhỏ".

Cũng may hiện giờ không phải mùa du lịch, Quan Lăng đặt vội một chuyến bay về nước gần nhất, trước 12 giờ đã về đến nhà.

Sau 12 giờ sẽ là sinh nhật Tiêu Trình.

Trong phòng đen kịt một mảnh, phản ứng đầu tiên của Quan Lăng là trong nhà không có ai, nhưng rất nhanh suy nghĩ này đã bị mùi rượu thuốc nồng nặc đánh vỡ. Anh nhấn công tắc đèn bên tường, cảnh tượng trong phòng khách liền đập vào mi mắt.

Gạt tàn đầy thuốc lá, cơm hộp bày ngổn ngang, một bàn chất đầy vỏ chai rượu, còn có... một người đàn ông say đến bất tỉnh nhân sự nằm trên salon.

Tiêu Trình gầy mà cũng tiều tụy đi, tóc mái vì không đúng lúc cắt sửa mà có vẻ hỗn đội, rối bời buông trước trán, cả khuôn mặt hắn cũng càng thêm trắng xám.

Một khắc đó, Quan Lăng cơ hồ bị cảm giác hối hận tự trách nhấn chìm, anh thậm chí phải đứng tại chỗ một lúc mới nhớ ra mà tiến lên phía trước, đưa tay vuốt lại mái tóc rối của Tiêu Trình.

Tiêu Trình quả là say rồi, Quan Lăng bỏ dép lê, đỡ hai chân hắn lên ghế hắn cũng không tỉnh lại, Quan Lăng cũng không có ý gọi hắn dậy, chỉ là vào phòng ngủ lấy một tấm chăn mỏng đắp lên, lại ở bên trông hắn một lát rồi đi vào phòng bếp.

- --

Tác giả có lời muốn nói: Dài quá thôi tôi tóm gọn lại hic ;;v;; Túm lại là tác giả nêu quan điểm của mình về chủ nghĩa độc thân, kiểu cho dù có theo thì mỗi người đều sẽ có lần trải qua cảm giác yêu đương nghiêm túc. Sau đó thì nói về tình cảm và hôn nhân của mình, rằng hai người sẽ tự nhiên mà hỗ trợ, tương tác và bổ sung cho nhau, kiểu kiểu đấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương