Triệu Cầm Cầm nghe anh nói vậy, phản ứng đầu tiên chính là: "Có mười vạn mà cậu cũng không bỏ ra nổi."

Tuy Quan Lăng là ngôi sao màn bạc, nhưng thường ngày vẫn bớt ăn bớt mặc, cho dù chỉ là người làm công ăn lương bình thường, làm việc sáu, bảy năm, tiền tiết kiệm cũng hơn xa mười vạn mới phải.

Nhưng cô cũng không nhẫn tâm mà nói ra những lời này, nhẫn nhẫn nhịn nhịn, cuối cùng chỉ nói: "Được, khi nào cậu cần?"

"Càng nhanh càng tốt..." Quan Lăng cúi đầu đi ra ngoài khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt, mãi đến tận khi hai người đi tới hầm để xe, anh mới lại mở miệng: "Việc này trước đừng nói cho Tiêu Trình."

Triệu Cầm Cầm nhún vai: "Tôi sẽ không lắm miệng với hắn ta, tính ra Tiêu Trình đã mấy năm không tìm tôi hỏi chuyện của cậu, có khi ông chủ lớn xóa luôn phương thức liên lạc với tôi rồi ấy chứ. Tiền thì để tôi lập tức chuyển cho cậu, cậu ra ngoài tự mình chú ý an toàn, đừng quá tiết kiệm, không đủ tiền cứ nói, tôi lại gửi qua."

Quan Lăng gật đầu, ngồi vào ghế sau, không tiếp tục nói nữa.

Anh không dám nói cho Triệu Cầm Cầm, kỳ thực visa mấy nước anh đã sớm chuẩn bị tốt, cả cho anh lẫn cho Tiêu Trình, vốn định thừa dịp bộ điện ảnh mới của bản thân vừa hơ khô thẻ tre mà công ty Tiêu Trình cũng đi vào quỹ đạo, hai người có thể dành thời gian ra ngoài một chuyến.

Sinh nhật của Tiêu Trình chỉ cách anh có một tháng, bọn họ vốn có thể cùng nhau đi chơi từ sinh nhật anh đến sinh nhật Tiêu Trình, coi như là bù lại cho tuần trăng mặt vì không có tiền mà bỏ qua lúc trước, nói không chừng còn có thể chữa lại mối quan hệ đang dần lạnh nhạt giữa hai người.

Đúng, cho dù là mấy tiếng trước, Quan Lăng cũng không cảm thấy hôn nhân giữa anh và Tiêu Trình có vấn đề gì quá lớn, cùng lắm là vì ở cùng nhau lâu ngày mà giảm đi cảm giác mới mẻ, không mãnh liệt như lúc mới yêu mà thôi.

Nhưng hôm nay là sinh nhật anh, vậy mà khắp Internet đều là tin tức anh bị bao nuôi, thậm chí anh cũng nổi lên theo Tiêu Trình, người trên mạng mắng anh đã quá tuổi rồi, đùa rằng sắp hết hạn hợp đồng, thái độ bên công ty chắc chắn không tốt lành gì, mà Tiêu Trình làm người trong cuộc, không nói đến việc hắn vẫn chưa ra mặt, ngay cả một tin nhắn quan tâm hỏi han cũng không gửi cho anh.

Chiếc xe đi đến tiểu khu thì giảm tốc độ, có chút lắc lư, cả người anh run rẩy theo. Ngoài cửa tiểu khu có không ít phóng viên vác súng ống chuẩn bị chụp hình, anh tựa trán vào cửa kính, lẳng lặng nhìn một lúc, ai có thể nghĩ tới, anh cần cù thật thà diễn sáu năm không thể nổi lên, vậy mà giờ chỉ nhờ một bức ảnh mà thành danh.

Quan Lăng bỗng nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, anh muốn chạy trốn, bất kể là căn phòng trống rỗng, hay là cuộc hôn nhân chỉ còn trên danh nghĩa này, anh nghĩ, đại khái sẽ rất nhanh đều sẽ không còn thuộc về anh nữa.

Lúc về đến nhà đã là một giờ, Quan Lăng lấy va-li để trên nóc tủ, bắt đầu thu thập quần áo, vừa làm vừa nghĩ, tới lúc anh thực sự muốn đi, e rằng đồ vật mang theo sẽ không ít, nên sớm tìm một nơi mới.

Cứ vừa suy nghĩ lung tung vừa chuẩn bị hành lý, anh mới nhớ ra mà mở máy tìm vé máy bay.

Lúc trước làm visa, vì tiết kiệm tiền nên đều chọn quốc gia Đông Nam Á, mua vé cũng sẽ tiện, chỉ là bây giờ đột ngột xuất hành, vé giá đặc biệt đã sớm bán hết, Quan Lăng chỉ có thể cắn răng mua vé khoang phổ thông, đau lòng một trận.

Quan Lăng là cô nhi, trong thời kỳ trưởng thành gặp nhiều nghịch cảnh, bởi vậy anh có năng lực kiểm soát bản thân rất tốt, đã quyết định ra ngoài một chút, thuận tiện suy nghĩ thật kỹ xem mình cùng Tiêu Trình nên tiếp tục thế nào, lúc này liền không cho phép bản thân quá chìm đắm vào cảm xúc tiêu cực, mua xong vé còn tiện tay vào weibo tải vài bức hình, đọc một chút tin tức, sau đó không biết thế nào lại ấn vào weibo của một blogger uyên bác về chuyện tình cảm, thấy được một đoạn miêu tả quá đáng mà lại thực tế.

Anh ấn nguồn tắt máy, nằm lại trên giường, rõ ràng mùa đông đã sắp qua đi, anh vẫn cảm thấy trong chăn đệm có hơi lạnh, không thể không mò dậy bật điều hòa.

Anh nghĩ bản thân đêm đó sẽ mất ngủ, nhưng có lẽ vì có quá nhiều nỗi lòng, đã sớm vượt qua khả năng chịu đựng, sau khi đặt báo thức, rất nhanh sau đó liền ngủ thiếp đi.

- --

Một đêm vô mộng.

Nhờ kỹ năng hóa trang thành quỷ bao năm nay, Quan Lăng cải trang tránh thoát đám phóng viên bên ngoài, trước thời gian đăng ký đã qua kiểm tra an ninh, lên đến máy bay, anh lấy điện thoại ra nhìn lần cuối, Tiêu Trình vẫn chưa nhắn cho anh tin nào, anh tựa như đã có chút chết lặng, cũng không thấy khổ sở gì nhiều, rất nhanh đã tắt máy, cất di động đi, bắt đầu nhắm mắt ngủ.

Tuy là khởi hành đột xuất, nhưng kế hoạch vì muốn đi cùng Tiêu Trình đều đã chuẩn bị xong, bây giờ chỉ là thiếu mất một người, cũng không mang đến khác biệt gì quá lớn, trạm thứ nhất là Malaysia.

Đáp xuống sân bay Kuala Lumpur, sau khi đổi tiền, Quan Lăng lập tức mua thẻ di động địa phương cho vào di động, anh không mở phần mềm xã hội nào, dùng di động tìm một khách sạn có người Hoa kinh doanh, cứ như vậy bắt đầu lịch trình du lịch.

Chuyên ngành đại học của Quan Lăng là tiếng Anh, mặc dù mấy năm qua làm diễn viên, phần lớn kỹ năng ngoại ngữ đều đã trả về cho thầy, nhưng tốt xấu gì cũng không quên những câu giao tiếp cơ bản nhất, mà ở nơi này lại nhiều người Hoa, trên phương diện giao lưu cũng không có nhiều chướng ngại.

Anh ở lại Kuala Lumpur hai ngày, rồi đi tới Semporna, tốn năm ngày lấy chứng nhận bơi lặn không chút tác dụng thực tế, lại đi Malacca thăm nhà thờ Hồi giáo nổi tiếng, đến ngày thứ mười thì lên máy bay đi Singapore.

Lúc mới bắt đầu, Quan Lăng còn có thể khống chế không để bản thân nhớ về Tiêu Trình, vậy nhưng mười ngày qua đi, cảm xúc thích thú ban đầu khi đi du lịch đã rút đi, nhớ nhung trong lòng tựa như biển sâu tạo sức ép, ép anh đến độ không thở nổi.

Đã mười ngày anh không nghe thấy giọng Tiêu Trình, đây là chuyện mà trong chín năm qua lại chưa bao giờ xuất hiện.

Quan Lăng hiểu rõ bản thân nên làm quen, bởi vì nếu hai người không có cách nào vượt qua mốc "thất niên chi dương" này, bọn họ có lẽ rất nhanh sẽ phải tách ra, nghề nghiệp của hai người khác biệt, bạn bè bên cạnh tựa hồ cũng không quen biết bạn của đối phương, ngày sau đừng nói là mười ngày, ngay cả mười tháng, mười năm không gặp mặt cũng không phải không thể.

Nhưng hiểu thì hiểu, anh vẫn không cách nào khắc chế bản thân, sau khi đến Singapore, lúc nào anh cũng nhớ tới Tiêu Trình, hầu như đêm nào cũng mơ tới đối phương, mỗi lần mơ cũng không phải Tiêu Trình những năm nay, mà là về thiếu niên ngây ngô chín năm trước.

- --

Năm ấy mới quen, Quan Lăng 21, Tiêu Trình 19, nhưng Quan Lăng học trễ nên chỉ học hơn Tiêu Trình có một năm.

Hai người không cùng trường, chuyên ngành cũng khác nhau, hai trường đại học thậm chí còn cách nửa cái nội thành, thế mà bọn họ vẫn quen được nhau.

Quan Lăng không cha không mẹ, đương nhiên cũng không ai giúp anh cõng gánh nặng tiền học và phí sinh hoạt, anh vừa dùng hình thức vay tiền cho sinh viên, vừa dùng toàn bộ thời gian rảnh rỗi đi làm thêm, cả nghỉ hè cũng không ngoại lệ.

Mà Tiêu Trình, năm đó Quan Lăng gặp hắn, cha mẹ Tiêu Trình vừa mới qua đời vì tai nạn xe cộ, tiền bảo hiểm đã dùng để trả nốt tiền thuê nhà còn vay, Tiêu Trình từ chối giúp đỡ từ những thân thích khác, tự mình làm công nuôi sống bản thân.

Hai người trong nhà hàng cùng làm công mà quen biết nhau.

Qua nhiều năm, Quan Lăng thậm chí có chút quên cảnh tượng bọn họ gặp mặt lúc đầu, ký ức sâu sắc nhất trong đầu anh về kỳ nghỉ hè năm đó là, vô số buổi tối, ở bến xe bus trước cửa hàng, bọn họ cùng nhau tán gẫu không ngừng nghỉ.

Tiêu Trình mỗi lần đều phải nhìn thấy anh lên xe rồi mới đi đến bên kia đường, ngồi chuyến xe hướng ngược lại đi về trường học.

Bọn họ ở cái bến xe bus nhỏ hẹp kia, cùng nhau đọc một quyển sách, cùng chia nhau miếng bánh ngọt, che cùng một cái ô, uống cùng một cốc cola, mãi đến tận đêm gần cuối của kỳ nghỉ hè, hai người lại cùng nhau trao một nụ hôn.

Không có ai nhọc lòng biểu lộ, không có bất kỳ đấu tranh do dự nào, họ chỉ hấp dẫn lẫn nhau, thưởng thức đối phương, thật giống như đó là điều tự nhiên, như nước chảy thành sông vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương