Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc
-
Chương 110: Kết cục đã định.Kết cục đã định. [Hoàn chính văn]
“Có yêu cầu gì thì cứ nói.” Anh trai Bắc Kinh nói với Đồ Minh.
“Được.”
Đồ Minh bị thiếu cảm xúc lãng mạn, đêm qua bầu trời đầy sao đẹp đến vậy, đáng lẽ anh nên lấy nhẫn ra. Nhưng anh đã cố kiềm chế bản thân, bởi vì trong nhiều đêm lên kế hoạch cho chuyến đi này, anh cũng từng nghĩ rằng có thể sẽ có lúc mình kích động như vậy.
Lúc ăn hamburger, Lư Mễ không ngớt lời khen miếng bò bít tết bên trong, mềm ngọt và mọng nước, thêm chút hành tây thì quả là tuyệt vời. Ăn được một lúc, cô đặt xuống, nghiên cứu các loại sốt bên trong: “Để em nghĩ coi, về nhà làm thử xem sao.”
“Đúng là rất ngon, anh ủng hộ.” Đồ Minh uống Coca Whiskey, thấy Lư Mễ lại cắn một miếng to, cô thích ăn món này thật.
“Vừa nãy anh hai của em nói…” Đồ Minh nói về người anh trai Bắc Kinh kia.
“Anh hai của anh đó.” Lư Mễ tưởng Đồ Minh đang châm chọc nên mới đáp lại theo phản xạ. Nói xong mới nhận ra, cô bật cười ha hả: “Anh hai em nói gì nào?”
“Anh hai em nói ngày mai đến sông băng, ngày mốt thì đến hang đom đóm.”
“Nhảy dù thì sao?”
“Ngày kia.”
“Hay thế, anh hai em sắp xếp đâu ra đấy luôn.”
“Cảm ơn anh hai em.”
Anh hai em rồi anh hai anh, chốt lại anh hai của bọn mình là người tốt bụng. Hai người đấu khẩu vài câu nhạt nhẽo, Lư Mễ bỗng cong môi cười nói: “Bây giờ anh cũng biết nói xàm rồi. Hồi trước anh đâu có nói xàm dữ vậy đâu, à không, hồi trước anh còn chẳng thích nói chuyện nữa cơ.”
Lư Mễ nhắc lại chuyện cũ với Đồ Minh: “Lúc tổ chức cuộc họp năm phút thì anh vầy nè: Mọi người cố gắng nói ngắn gọn nhé, nào, tranh thủ thời gian đi.” Cô bắt chước điệu bộ cứng nhắc của Đồ Minh. Mới đầu mọi người thực sự cảm thấy khá khó chịu.
“Hôm nọ Daisy hỏi em hai đứa mình ở ngoài như thế nào, có phải là em cứ nói không ngừng nghỉ, còn anh thì im lặng hay không.”
“Em nói như nào?”
“Em nói là anh nói xàm nhiều lắm! Còn thích giảng đạo lý với em nữa, phiền lắm!”
“Em nói ai phiền?” Đồ Minh giả vờ nghiêm túc: “Chỉ hỏi vậy thôi sao? Không hỏi về những chuyện khác à? Ví dụ như chuyện riêng tư?”
“Chuyện giường chiếu có ổn hay không ấy hả? Có hỏi rồi.”
“Em nói gì?”
“Cũng tạm.”
Lư Mễ cố tình chọc Đồ Minh, thấy Đồ Minh nhíu mày, cô lại nói: “Đừng có sĩ diện như thế, chẳng phải anh đã dạy em rồi sao?”
Đồ Minh hừ giọng, bước ra khỏi cửa hàng hamburger. Gió ở Queenstown thổi rất dễ chịu, anh đeo kính râm có độ, trông có nét gì đó rất ngang ngược, Lư Mễ chạy theo anh, nhận ra anh đeo kính râm nhìn ngầu cực, không còn giống thư sinh trắng trẻo nữa.
Cô đưa tay vào túi quần của anh, bị Đồ Minh túm cổ tay: “Nơi đông người, chú ý chút đi.”
“Em có sờ chỗ khác đâu, chú ý gì chứ?” Lư Mễ chắn trước mặt anh, không cho anh đi: “Em hỏi anh, trong túi quần có gì không? Anh cho em xem được không?”
“… Không có gì cả.”
“Xạo hả? Anh cho em lục thử đi.”
“Thì em lục đi.” Đồ Minh đứng thẳng người, dang tay ra để Lư Mễ kiểm tra túi quần của anh. Đương nhiên là Lư Mễ phải kiểm tra ngay, cho thò tay vào, túi hoàn toàn trống rỗng. Cô không tin, lại mò vào túi áo khoác ngoài của anh, ngoài ví tiền ra thì không có gì khác.
“Em đang tìm gì thế?” Đồ Minh cúi đầu hỏi, ánh mắt rơi vào đôi môi cô đang mím chặt của cô, Lư Mễ không vui.
“Không tìm gì cả, em rảnh thôi.”
Lư Mễ quay lưng bỏ đi.
Đồ Minh giữ vẻ bí ẩn suốt một thời gian dài, Lư Mễ cứ nghĩ anh đang chuẩn bị điều bất ngờ gì đó cho mình, vì thế cô kiên nhẫn chờ đợi, nhưng điều bất ngờ này sao vẫn chưa đến vậy?
Cô hơi tức giận, hừ, em mà lại để thua anh được sao?
Cứ giữ cái vẻ đấy đi!
Cô quay đầu bước đi, tà áo khoác bay lên trong gió, mang theo cơn giận dữ của nữ hoàng hất thẳng vào mặt Đồ Minh. Giữa phố, có một cô gái xinh đẹp đang kéo đàn, hai người dừng lại đứng nghe. Đồ Minh nắm lấy Lư Mễ, hỏi cô: “Em có muốn lục lại túi áo của anh không? Túi bên trong ấy?”
“Em không muốn.”
Chỉ một câu nói này thôi, không hiểu sao lại khiến Lư Mễ bớt cáu gắt. Tim cô đập thình thịch như có tiếng trống nhỏ gõ liên hồi. Khi Đồ Minh vào nhà vệ sinh, cô nói với Thượng Chi Đào: “Chắc chắn là ổng sắp cầu hôn chị rồi, thật đó, chị cảm nhận được mà. Nhưng ổng nhanh lên chút được không? Chị sốt ruột quá.”
“Chị sốt ruột gì? Sốt ruột chạy show hả?”
“Chị sốt ruột muốn xem chiếc nhẫn kim cương của mình có thể đổi lấy túi Hermès không.”
“… Để xem tới đó rồi chị có nỡ đổi không!”
Lư Mễ cảm thấy tâm trạng của mình như đang quay trở lại năm mười bảy mười tám tuổi.
Giống như một cô gái trẻ đang háo hức chờ đợi một lá thư tình. Cô đang mong đợi chiếc nhẫn của Đồ Minh, cô không thể hình dung được nó sẽ như thế nào. Nhưng khi đó cô còn trẻ, nhận được thư tình và hẹn hò với chàng trai mình thích mà không nghĩ đến chuyện thiên trường địa cửu. Còn bây giờ thì cô đang chờ đợi một “kết cục đã định”.
Lư Mễ không ngờ mình lại có thể yêu một người đến như vậy.
Cái tính ngang ngạnh trong cô khiến cô không bao giờ nghiêm túc với tình yêu, nhưng chính Đồ Minh đã dùng tình yêu kiên định của anh dạy cô cách toàn tâm toàn ý yêu một người.
Ngày hôm sau, họ đến sông băng.
Máy bay trực thăng cất cánh, tiếng động cơ ầm ầm vang lên, Lư Mễ đeo tai nghe chống ồn nhìn mặt đất dần xa xôi, họ bay qua những con sông và những dãy núi, càng bay càng cao. Anh chàng cơ trưởng đẹp trai người nước ngoài luôn mỉm cười với Lư Mễ, nụ cười rất bí ẩn.
“Anh ta cười gì vậy?” Lư Mễ hét lên hỏi Đồ Minh.
Đồ Minh lắc đầu.
Máy bay xoay vòng trên trời, cơ trưởng ra hiệu cho Lư Mễ nhìn xuống dưới.
Lư Mễ tưởng có gì ở dưới đó nên cúi xuống nhìn. Giữa những dãy núi băng có một khoảng đất nhỏ bằng phẳng, máy bay có thể hạ cánh xuống đó, chẳng có gì đặc biệt.
Cửa khoang máy bay mở ra, một cơn gió mạnh thổi ập vào, Lư Mễ siết chặt áo khoác chống gió rồi nhảy xuống khỏi trực thăng, nhìn thấy những ngọn núi băng cổ xưa.
Mây khói mênh mông nối liền đất trời, không thể phân biệt đâu là mây, đâu là tuyết. Khi gió thổi qua, bóng mây di chuyển, để lộ ra những ngọn núi đen hoặc xanh ở phía xa xa, thoáng chốc lại bị tuyết phủ kín. Con người thật nhỏ bé giữa không gian này, gió thổi tung mái tóc của Lư Mễ. Cơ trưởng lại mỉm cười với cô, lần này anh ta hất cằm về phía Đồ Minh, ra hiệu cho cô quay lại.
Lư Mễ quay đầu lại, thấy Đồ Minh đội mũ len cho cô, tay anh luồn vào trong áo khoác. Tim cô bắt đầu đập nhanh, Đồ Minh chưa nói gì mà cô đã thấy xúc động rồi.
Đồ Minh lấy ra một chiếc đồng hồ đeo tay, dây da thật, mặt đồng hồ tinh xảo, không giống bất kỳ mẫu nào trên thị trường.
“Lư Mễ.” Mũi Đồ Minh đỏ lên: “Sự hình thành của sông băng phải mất hàng triệu năm, trải qua gió sương mưa tuyết và sự biến đổi của lớp vỏ Trái đất, đây vốn dĩ là một kỳ tích. Anh hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau trải qua một khoảng thời gian dài, dùng chiếc đồng hồ mà anh làm để ghi lại thời gian ấy.”
Anh chàng cơ trưởng đứng bên cạnh hú hét, giơ điện thoại quay video cho họ.
Khung cảnh vừa xúc động lại vừa buồn cười, Lư Mễ đưa tay ra, nhìn Đồ Minh chầm chậm đeo chiếc đồng hồ cho cô. Chiếc đồng hồ rất đẹp, mang nét lãng mạn giản dị, mặt đồng hồ là do Đồ Minh tự tay làm, trong căn phòng làm việc mà anh thuê, anh đã dành rất nhiều thời gian cho nó, không biết bao nhiêu cuộc gọi cho ông Lưu, đọc bao nhiêu tài liệu lý thuyết mới có thể tạo ra chiếc đồng hồ này.
Lư Mễ đeo chiếc đồng hồ mà anh làm, nhét tay vào túi áo khoác của anh. Anh chàng cơ trưởng chụp rất nhiều ảnh cho họ, và khi rời khỏi sông băng, anh ta đột nhiên nói bằng tiếng Trung lơ lớ: “Thời gian là vĩnh cửu.”
Lư Mễ cảm động không thôi, cứ ngắm mãi chiếc đồng hồ này. Trên đường trở về khách sạn, cô hỏi Đồ Minh: “Anh làm chiếc đồng hồ này hồi nào vậy?”
“Hồi em giúp nhà anh sửa đồng hồ. Sau đó anh bắt đầu vẽ phác thảo, làm dần dần.”
Một kế hoạch được chuẩn bị từ lâu, từng bước một.
Đúng như câu Đồ Minh đã nói từ đầu, tình yêu không bao giờ vội vã được.
“Anh chưa từng nghĩ đến việc nhỡ đâu hai đứa mình chia tay thì công sức anh bỏ ra chẳng phải uổng phí sao?”
“Vẫn câu đó, nếu chia tay thì đây sẽ là của hồi môn mà anh cho em. Tuỳ em xử lý.”
Lư Mễ không biết nên làm sao với đồ ngốc này, cô xoa mũi nói: “Chiếc đồng hồ này nếu đem bán thì đáng giá bao nhiêu tiền?”
“Vô giá.”
Lư Mễ đeo một chiếc đồng hồ vô giá, đến hôm sau khi đi thăm hang đom đóm, cô cứ lo sẽ bị ai đó chặt tay cướp đồng hồ. Vì vậy cô luôn nhét tay vào túi, dáng vẻ vừa hài hước vừa đáng yêu.
Anh trai Bắc Kinh cười cô: “Cho tôi xem đồng hồ của cô đi.”
“Không được, tôi sợ anh cướp mất.”
“Keo kiệt!”
Vừa vào đến hang đom đóm thì bóng tối đã bao trùm, mọi người đều không dám thở mạnh, chỉ nghe tiếng thuyền lướt trên mặt nước, sợ làm kinh động đến những linh hồn trong hang. Bỗng dưng có những điểm sáng lấp lánh xuất hiện, chưa kịp thốt lên lời ngạc nhiên thì mọi người đã thấy từ trên trần hang và vách hang hiện ra những điểm sáng như ngôi sao, nối tiếp nhau thành từng dãy.
“Wow.” Du khách phía sau tỏ ra ngỡ ngàng. Trong tiếng trầm trồ của mọi người, Đồ Minh kéo tay Lư Mễ qua, đặt vào lòng bàn tay cô một thứ lành lạnh giống như một sợi dây chuyền, có cả mặt dây chuyền, Lư Mễ cúi xuống nhìn, thoáng thấy hình dáng một chiếc vương miện.
Cô nắm chặt tay lại, nhận lấy món quà thứ hai mà Đồ Minh tặng cô.
Đồ Minh muốn cô mãi mãi là nữ hoàng trong cuộc sống đầy những diều vụn vặt này, chiếc vương miện ấy là do chính tay anh làm cho cô, không ai có thể cướp nó đi.
Thượng Chi Đào nói đúng, cô không cần phải sốt ruột, cứ từ từ thôi, người thật lòng yêu mình sẽ không bao giờ làm mình thất vọng, mà anh ấy sẽ mang đến cho mình nhiều hơn cả những gì mình tưởng tượng.
Tối hôm đó, cả hai người đều không ngủ được, Lư Mễ có hai báu vật vô giá, mắt cứ không rời khỏi chúng. Còn Đồ Minh thì tim đập thình thịch, trong đầu lặp đi lặp lại cảnh diễn tập những lời muốn nói vào ngày mai.
Lư Mễ cũng không còn hỏi về những món quà mà có thể cô sẽ còn nhận được hay những kỳ ngộ nào trong hành trình sắp tới nữa. Mỗi ngày hai người ở bên nhau đều tràn ngập những điều bình dị lãng mạn, tạo nên những khoảnh khắc lãng mạn như vậy không phải là điều xa hoa, nhưng nó rất tốn thời gian. Đồ Minh sẵn lòng dành nhiều thời gian để tự tay làm những thứ đó vì Lư Mễ. Thời gian là thứ rẻ nhất, nhưng cũng là thứ quý giá nhất.
Ngày thứ tư ở Queenstown, họ cùng bay lên trời.
Lư Mễ rất hào hứng, trên máy bay cô hỏi Đồ Minh: “Anh có sợ không?”
“Anh không sợ.”
“Vậy sao anh không nói gì đi?”
“Anh đang nghĩ, sau hôm nay, chúng ta sẽ trở thành những người sống chết có nhau rồi.” Đồ Minh mỉm cười với cô: “Rất vui được nhảy dù cùng em.”
“Nói cứ như sắp không còn gặp lại nữa ấy!” Mọi người bắt đầu sắp xếp trang bị, cửa khoang máy bay mở ra, một cơn gió mạnh ùa vào khiến mọi người không khỏi hồi hộp. Dù Lư Mễ rất dũng cảm nhưng vẫn quay lại tìm Đồ Minh, thấy ánh mắt kiên định và ấm áp của anh, bỗng dưng cô muốn khóc: “Rơi tự do kích thích lắm, hẹn gặp lại anh sau khi đã khám phá thế giới!”
Đồ Minh cảm thấy rất xúc động, lẽ ra anh nên nói điều đó sau khi hạ cánh, nhưng lời Lư Mễ đã phá vỡ sự kiên trì cuối cùng của anh: “Lư Mễ! Chúng ta kết hôn đi!”
Lư Mễ kinh ngạc nhìn anh, còn chưa kịp đáp lời thì huấn luyện viên nhảy dù đã kéo cô xuống. Gió thổi vào tai Lư Mễ, cô nhớ đến câu mà Đồ Minh nói: “Sau khi hạ cánh, chúng ta kết hôn nhé!”
Nước mắt cô ứa ra, nhưng đã bị gió cuốn đi. Trong giây phút sinh tử, cuối cùng Đồ Minh cũng đã nói với cô: Chúng ta kết hôn nhé.
Máu trong người Đồ Minh dâng lên ngay lập tức, mắt anh đỏ rực, ngay sau đó họ đã lao xuống.
Cảm giác rơi tự do thật kích thích, tim như ngừng đập trong giây lát, máu huyết dâng trào, mất trọng lực, hoảng sợ khiến người ta mất ý thức. Trong lòng Đồ Minh liên tục gọi tên Lư Mễ. Khi chiếc dù mở ra, mọi thứ trở nên yên bình, trước mắt là sông núi mênh mộng, người như chim bay lượn tự do trên bầu trời.
Khi anh nhìn thấy Lư Mễ lần nữa, như thể vừa trải qua một lần tái sinh.
Đồ Minh có rất nhiều điều muốn nói với Lư Mễ, anh nắm chặt tay cô, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Lư Mễ, anh có cảm giác như mình đã quen em cả đời rồi.”
Lư Mễ lặng lẽ nhìn anh, lần này cô không cắt ngang lời anh. Đây là một lời cầu hôn chỉ có một lần trong đời! Là người cô yêu đang nói những lời yêu thương với cô.
“Chắc chắn có rất nhiều người khuyên em rời xa anh, nói rằng em xứng đáng với một người đàn ông tốt hơn, có quá khứ trong sạch hơn, cũng có người khuyên anh rời xa em, nói rằng chúng ta vốn không cùng một thế giới.”
“Đêm qua lúc không ngủ được, anh cứ nghĩ mãi, chúng ta đã cùng nhau đi qua chặng đường này, tuy không có sóng to gió lớn gì, nhưng cũng không hề dễ dàng. Có thể đi được đến ngày hôm nay là vì chúng ta đều yêu đối phương.”
“Dù người đời chỉ trích em, phỉ báng em, bài xích em, xem em là kẻ khác người. Nhưng em vẫn luôn là em, xin em hãy sống theo cách mà em muốn, em không cần phải thay đổi vì ai cả. Anh mãi mãi tin tưởng em, bảo vệ em, chiến đấu cùng em.”
“Anh yêu em, Lư Mễ.”
Đồ Minh chưa nói hết câu, Lư Mễ đã ngắt lời anh: “Để em làm, cả đời chỉ có một lần thôi, em không thể nhường cơ hội này cho anh.”
Lư Mễ vô cùng cảm động, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Đồ Minh, anh có đồng ý lấy em không?”
Đồ Minh không kìm được, nước mắt làm mờ đi mắt kính của anh, anh tháo kính ra, lau nước mắt: “Anh đồng ý.”
Đồ Minh quỳ một chân xuống, cuối cùng cũng lấy chiếc nhẫn ra, đây là chiếc nhẫn mà anh tự làm. Vẽ thiết kế, đúc nhẫn, trải qua nhiều lần chỉnh sửa và thất bại, anh vẫn quyết không từ bỏ. Anh chỉ muốn làm một chiếc nhẫn kim cương theo cách của riêng mình tặng cho Lư Mễ, và đeo nhẫn cho cô vào một ngày tuyệt vời như hôm nay.
Đột nhiên có người bắt đầu nhảy múa xung quanh họ, cô gái xinh đẹp kéo đàn ở trung tâm Queenstown xuất hiện tại đây, kéo một bản nhạc du dương. Là anh trai Bắc Kinh đã giúp đỡ, vì Đồ Minh nói: “Tôi sợ lời cầu hôn của mình quá đơn giản, khiến sau này cô ấy nhớ lại sẽ cảm thấy tiếc nuối.”
Đồ Minh lúc nào cũng thế, lo lắng những gì mình làm không đủ tốt. Dù vậy, anh đã thấu hiểu ý nghĩa của tình yêu trong suốt chuyến hành trình, từ sông băng cổ xưa đến hang đom đóm tĩnh lặng, rồi đến cuộc nhảy dù liều lĩnh. Điều anh muốn nói với Lư Mễ là: Tình yêu là sự đồng hành lâu dài, dần dần trở nên bình dị, và cuối cùng là gắn bó với nhau cả đời. Ba ngày ngắn ngủi này, chính là cả đời của họ.
Đó là điều mà anh đã lên kế hoạch từ đầu, từ từ tiến tới.
Mọi thứ xảy ra trong cuộc đời này thực sự rất tuyệt vời.
Em có những khoảnh khắc làm rung chuyển đất trời, anh có dòng chảy êm đềm và bền bỉ.
Anh chưa bao giờ ghen tị với người khác.
Bởi vì người đứng bên cạnh anh —
Là em.
~ END CHÍNH TRUYỆN ~
“Được.”
Đồ Minh bị thiếu cảm xúc lãng mạn, đêm qua bầu trời đầy sao đẹp đến vậy, đáng lẽ anh nên lấy nhẫn ra. Nhưng anh đã cố kiềm chế bản thân, bởi vì trong nhiều đêm lên kế hoạch cho chuyến đi này, anh cũng từng nghĩ rằng có thể sẽ có lúc mình kích động như vậy.
Lúc ăn hamburger, Lư Mễ không ngớt lời khen miếng bò bít tết bên trong, mềm ngọt và mọng nước, thêm chút hành tây thì quả là tuyệt vời. Ăn được một lúc, cô đặt xuống, nghiên cứu các loại sốt bên trong: “Để em nghĩ coi, về nhà làm thử xem sao.”
“Đúng là rất ngon, anh ủng hộ.” Đồ Minh uống Coca Whiskey, thấy Lư Mễ lại cắn một miếng to, cô thích ăn món này thật.
“Vừa nãy anh hai của em nói…” Đồ Minh nói về người anh trai Bắc Kinh kia.
“Anh hai của anh đó.” Lư Mễ tưởng Đồ Minh đang châm chọc nên mới đáp lại theo phản xạ. Nói xong mới nhận ra, cô bật cười ha hả: “Anh hai em nói gì nào?”
“Anh hai em nói ngày mai đến sông băng, ngày mốt thì đến hang đom đóm.”
“Nhảy dù thì sao?”
“Ngày kia.”
“Hay thế, anh hai em sắp xếp đâu ra đấy luôn.”
“Cảm ơn anh hai em.”
Anh hai em rồi anh hai anh, chốt lại anh hai của bọn mình là người tốt bụng. Hai người đấu khẩu vài câu nhạt nhẽo, Lư Mễ bỗng cong môi cười nói: “Bây giờ anh cũng biết nói xàm rồi. Hồi trước anh đâu có nói xàm dữ vậy đâu, à không, hồi trước anh còn chẳng thích nói chuyện nữa cơ.”
Lư Mễ nhắc lại chuyện cũ với Đồ Minh: “Lúc tổ chức cuộc họp năm phút thì anh vầy nè: Mọi người cố gắng nói ngắn gọn nhé, nào, tranh thủ thời gian đi.” Cô bắt chước điệu bộ cứng nhắc của Đồ Minh. Mới đầu mọi người thực sự cảm thấy khá khó chịu.
“Hôm nọ Daisy hỏi em hai đứa mình ở ngoài như thế nào, có phải là em cứ nói không ngừng nghỉ, còn anh thì im lặng hay không.”
“Em nói như nào?”
“Em nói là anh nói xàm nhiều lắm! Còn thích giảng đạo lý với em nữa, phiền lắm!”
“Em nói ai phiền?” Đồ Minh giả vờ nghiêm túc: “Chỉ hỏi vậy thôi sao? Không hỏi về những chuyện khác à? Ví dụ như chuyện riêng tư?”
“Chuyện giường chiếu có ổn hay không ấy hả? Có hỏi rồi.”
“Em nói gì?”
“Cũng tạm.”
Lư Mễ cố tình chọc Đồ Minh, thấy Đồ Minh nhíu mày, cô lại nói: “Đừng có sĩ diện như thế, chẳng phải anh đã dạy em rồi sao?”
Đồ Minh hừ giọng, bước ra khỏi cửa hàng hamburger. Gió ở Queenstown thổi rất dễ chịu, anh đeo kính râm có độ, trông có nét gì đó rất ngang ngược, Lư Mễ chạy theo anh, nhận ra anh đeo kính râm nhìn ngầu cực, không còn giống thư sinh trắng trẻo nữa.
Cô đưa tay vào túi quần của anh, bị Đồ Minh túm cổ tay: “Nơi đông người, chú ý chút đi.”
“Em có sờ chỗ khác đâu, chú ý gì chứ?” Lư Mễ chắn trước mặt anh, không cho anh đi: “Em hỏi anh, trong túi quần có gì không? Anh cho em xem được không?”
“… Không có gì cả.”
“Xạo hả? Anh cho em lục thử đi.”
“Thì em lục đi.” Đồ Minh đứng thẳng người, dang tay ra để Lư Mễ kiểm tra túi quần của anh. Đương nhiên là Lư Mễ phải kiểm tra ngay, cho thò tay vào, túi hoàn toàn trống rỗng. Cô không tin, lại mò vào túi áo khoác ngoài của anh, ngoài ví tiền ra thì không có gì khác.
“Em đang tìm gì thế?” Đồ Minh cúi đầu hỏi, ánh mắt rơi vào đôi môi cô đang mím chặt của cô, Lư Mễ không vui.
“Không tìm gì cả, em rảnh thôi.”
Lư Mễ quay lưng bỏ đi.
Đồ Minh giữ vẻ bí ẩn suốt một thời gian dài, Lư Mễ cứ nghĩ anh đang chuẩn bị điều bất ngờ gì đó cho mình, vì thế cô kiên nhẫn chờ đợi, nhưng điều bất ngờ này sao vẫn chưa đến vậy?
Cô hơi tức giận, hừ, em mà lại để thua anh được sao?
Cứ giữ cái vẻ đấy đi!
Cô quay đầu bước đi, tà áo khoác bay lên trong gió, mang theo cơn giận dữ của nữ hoàng hất thẳng vào mặt Đồ Minh. Giữa phố, có một cô gái xinh đẹp đang kéo đàn, hai người dừng lại đứng nghe. Đồ Minh nắm lấy Lư Mễ, hỏi cô: “Em có muốn lục lại túi áo của anh không? Túi bên trong ấy?”
“Em không muốn.”
Chỉ một câu nói này thôi, không hiểu sao lại khiến Lư Mễ bớt cáu gắt. Tim cô đập thình thịch như có tiếng trống nhỏ gõ liên hồi. Khi Đồ Minh vào nhà vệ sinh, cô nói với Thượng Chi Đào: “Chắc chắn là ổng sắp cầu hôn chị rồi, thật đó, chị cảm nhận được mà. Nhưng ổng nhanh lên chút được không? Chị sốt ruột quá.”
“Chị sốt ruột gì? Sốt ruột chạy show hả?”
“Chị sốt ruột muốn xem chiếc nhẫn kim cương của mình có thể đổi lấy túi Hermès không.”
“… Để xem tới đó rồi chị có nỡ đổi không!”
Lư Mễ cảm thấy tâm trạng của mình như đang quay trở lại năm mười bảy mười tám tuổi.
Giống như một cô gái trẻ đang háo hức chờ đợi một lá thư tình. Cô đang mong đợi chiếc nhẫn của Đồ Minh, cô không thể hình dung được nó sẽ như thế nào. Nhưng khi đó cô còn trẻ, nhận được thư tình và hẹn hò với chàng trai mình thích mà không nghĩ đến chuyện thiên trường địa cửu. Còn bây giờ thì cô đang chờ đợi một “kết cục đã định”.
Lư Mễ không ngờ mình lại có thể yêu một người đến như vậy.
Cái tính ngang ngạnh trong cô khiến cô không bao giờ nghiêm túc với tình yêu, nhưng chính Đồ Minh đã dùng tình yêu kiên định của anh dạy cô cách toàn tâm toàn ý yêu một người.
Ngày hôm sau, họ đến sông băng.
Máy bay trực thăng cất cánh, tiếng động cơ ầm ầm vang lên, Lư Mễ đeo tai nghe chống ồn nhìn mặt đất dần xa xôi, họ bay qua những con sông và những dãy núi, càng bay càng cao. Anh chàng cơ trưởng đẹp trai người nước ngoài luôn mỉm cười với Lư Mễ, nụ cười rất bí ẩn.
“Anh ta cười gì vậy?” Lư Mễ hét lên hỏi Đồ Minh.
Đồ Minh lắc đầu.
Máy bay xoay vòng trên trời, cơ trưởng ra hiệu cho Lư Mễ nhìn xuống dưới.
Lư Mễ tưởng có gì ở dưới đó nên cúi xuống nhìn. Giữa những dãy núi băng có một khoảng đất nhỏ bằng phẳng, máy bay có thể hạ cánh xuống đó, chẳng có gì đặc biệt.
Cửa khoang máy bay mở ra, một cơn gió mạnh thổi ập vào, Lư Mễ siết chặt áo khoác chống gió rồi nhảy xuống khỏi trực thăng, nhìn thấy những ngọn núi băng cổ xưa.
Mây khói mênh mông nối liền đất trời, không thể phân biệt đâu là mây, đâu là tuyết. Khi gió thổi qua, bóng mây di chuyển, để lộ ra những ngọn núi đen hoặc xanh ở phía xa xa, thoáng chốc lại bị tuyết phủ kín. Con người thật nhỏ bé giữa không gian này, gió thổi tung mái tóc của Lư Mễ. Cơ trưởng lại mỉm cười với cô, lần này anh ta hất cằm về phía Đồ Minh, ra hiệu cho cô quay lại.
Lư Mễ quay đầu lại, thấy Đồ Minh đội mũ len cho cô, tay anh luồn vào trong áo khoác. Tim cô bắt đầu đập nhanh, Đồ Minh chưa nói gì mà cô đã thấy xúc động rồi.
Đồ Minh lấy ra một chiếc đồng hồ đeo tay, dây da thật, mặt đồng hồ tinh xảo, không giống bất kỳ mẫu nào trên thị trường.
“Lư Mễ.” Mũi Đồ Minh đỏ lên: “Sự hình thành của sông băng phải mất hàng triệu năm, trải qua gió sương mưa tuyết và sự biến đổi của lớp vỏ Trái đất, đây vốn dĩ là một kỳ tích. Anh hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau trải qua một khoảng thời gian dài, dùng chiếc đồng hồ mà anh làm để ghi lại thời gian ấy.”
Anh chàng cơ trưởng đứng bên cạnh hú hét, giơ điện thoại quay video cho họ.
Khung cảnh vừa xúc động lại vừa buồn cười, Lư Mễ đưa tay ra, nhìn Đồ Minh chầm chậm đeo chiếc đồng hồ cho cô. Chiếc đồng hồ rất đẹp, mang nét lãng mạn giản dị, mặt đồng hồ là do Đồ Minh tự tay làm, trong căn phòng làm việc mà anh thuê, anh đã dành rất nhiều thời gian cho nó, không biết bao nhiêu cuộc gọi cho ông Lưu, đọc bao nhiêu tài liệu lý thuyết mới có thể tạo ra chiếc đồng hồ này.
Lư Mễ đeo chiếc đồng hồ mà anh làm, nhét tay vào túi áo khoác của anh. Anh chàng cơ trưởng chụp rất nhiều ảnh cho họ, và khi rời khỏi sông băng, anh ta đột nhiên nói bằng tiếng Trung lơ lớ: “Thời gian là vĩnh cửu.”
Lư Mễ cảm động không thôi, cứ ngắm mãi chiếc đồng hồ này. Trên đường trở về khách sạn, cô hỏi Đồ Minh: “Anh làm chiếc đồng hồ này hồi nào vậy?”
“Hồi em giúp nhà anh sửa đồng hồ. Sau đó anh bắt đầu vẽ phác thảo, làm dần dần.”
Một kế hoạch được chuẩn bị từ lâu, từng bước một.
Đúng như câu Đồ Minh đã nói từ đầu, tình yêu không bao giờ vội vã được.
“Anh chưa từng nghĩ đến việc nhỡ đâu hai đứa mình chia tay thì công sức anh bỏ ra chẳng phải uổng phí sao?”
“Vẫn câu đó, nếu chia tay thì đây sẽ là của hồi môn mà anh cho em. Tuỳ em xử lý.”
Lư Mễ không biết nên làm sao với đồ ngốc này, cô xoa mũi nói: “Chiếc đồng hồ này nếu đem bán thì đáng giá bao nhiêu tiền?”
“Vô giá.”
Lư Mễ đeo một chiếc đồng hồ vô giá, đến hôm sau khi đi thăm hang đom đóm, cô cứ lo sẽ bị ai đó chặt tay cướp đồng hồ. Vì vậy cô luôn nhét tay vào túi, dáng vẻ vừa hài hước vừa đáng yêu.
Anh trai Bắc Kinh cười cô: “Cho tôi xem đồng hồ của cô đi.”
“Không được, tôi sợ anh cướp mất.”
“Keo kiệt!”
Vừa vào đến hang đom đóm thì bóng tối đã bao trùm, mọi người đều không dám thở mạnh, chỉ nghe tiếng thuyền lướt trên mặt nước, sợ làm kinh động đến những linh hồn trong hang. Bỗng dưng có những điểm sáng lấp lánh xuất hiện, chưa kịp thốt lên lời ngạc nhiên thì mọi người đã thấy từ trên trần hang và vách hang hiện ra những điểm sáng như ngôi sao, nối tiếp nhau thành từng dãy.
“Wow.” Du khách phía sau tỏ ra ngỡ ngàng. Trong tiếng trầm trồ của mọi người, Đồ Minh kéo tay Lư Mễ qua, đặt vào lòng bàn tay cô một thứ lành lạnh giống như một sợi dây chuyền, có cả mặt dây chuyền, Lư Mễ cúi xuống nhìn, thoáng thấy hình dáng một chiếc vương miện.
Cô nắm chặt tay lại, nhận lấy món quà thứ hai mà Đồ Minh tặng cô.
Đồ Minh muốn cô mãi mãi là nữ hoàng trong cuộc sống đầy những diều vụn vặt này, chiếc vương miện ấy là do chính tay anh làm cho cô, không ai có thể cướp nó đi.
Thượng Chi Đào nói đúng, cô không cần phải sốt ruột, cứ từ từ thôi, người thật lòng yêu mình sẽ không bao giờ làm mình thất vọng, mà anh ấy sẽ mang đến cho mình nhiều hơn cả những gì mình tưởng tượng.
Tối hôm đó, cả hai người đều không ngủ được, Lư Mễ có hai báu vật vô giá, mắt cứ không rời khỏi chúng. Còn Đồ Minh thì tim đập thình thịch, trong đầu lặp đi lặp lại cảnh diễn tập những lời muốn nói vào ngày mai.
Lư Mễ cũng không còn hỏi về những món quà mà có thể cô sẽ còn nhận được hay những kỳ ngộ nào trong hành trình sắp tới nữa. Mỗi ngày hai người ở bên nhau đều tràn ngập những điều bình dị lãng mạn, tạo nên những khoảnh khắc lãng mạn như vậy không phải là điều xa hoa, nhưng nó rất tốn thời gian. Đồ Minh sẵn lòng dành nhiều thời gian để tự tay làm những thứ đó vì Lư Mễ. Thời gian là thứ rẻ nhất, nhưng cũng là thứ quý giá nhất.
Ngày thứ tư ở Queenstown, họ cùng bay lên trời.
Lư Mễ rất hào hứng, trên máy bay cô hỏi Đồ Minh: “Anh có sợ không?”
“Anh không sợ.”
“Vậy sao anh không nói gì đi?”
“Anh đang nghĩ, sau hôm nay, chúng ta sẽ trở thành những người sống chết có nhau rồi.” Đồ Minh mỉm cười với cô: “Rất vui được nhảy dù cùng em.”
“Nói cứ như sắp không còn gặp lại nữa ấy!” Mọi người bắt đầu sắp xếp trang bị, cửa khoang máy bay mở ra, một cơn gió mạnh ùa vào khiến mọi người không khỏi hồi hộp. Dù Lư Mễ rất dũng cảm nhưng vẫn quay lại tìm Đồ Minh, thấy ánh mắt kiên định và ấm áp của anh, bỗng dưng cô muốn khóc: “Rơi tự do kích thích lắm, hẹn gặp lại anh sau khi đã khám phá thế giới!”
Đồ Minh cảm thấy rất xúc động, lẽ ra anh nên nói điều đó sau khi hạ cánh, nhưng lời Lư Mễ đã phá vỡ sự kiên trì cuối cùng của anh: “Lư Mễ! Chúng ta kết hôn đi!”
Lư Mễ kinh ngạc nhìn anh, còn chưa kịp đáp lời thì huấn luyện viên nhảy dù đã kéo cô xuống. Gió thổi vào tai Lư Mễ, cô nhớ đến câu mà Đồ Minh nói: “Sau khi hạ cánh, chúng ta kết hôn nhé!”
Nước mắt cô ứa ra, nhưng đã bị gió cuốn đi. Trong giây phút sinh tử, cuối cùng Đồ Minh cũng đã nói với cô: Chúng ta kết hôn nhé.
Máu trong người Đồ Minh dâng lên ngay lập tức, mắt anh đỏ rực, ngay sau đó họ đã lao xuống.
Cảm giác rơi tự do thật kích thích, tim như ngừng đập trong giây lát, máu huyết dâng trào, mất trọng lực, hoảng sợ khiến người ta mất ý thức. Trong lòng Đồ Minh liên tục gọi tên Lư Mễ. Khi chiếc dù mở ra, mọi thứ trở nên yên bình, trước mắt là sông núi mênh mộng, người như chim bay lượn tự do trên bầu trời.
Khi anh nhìn thấy Lư Mễ lần nữa, như thể vừa trải qua một lần tái sinh.
Đồ Minh có rất nhiều điều muốn nói với Lư Mễ, anh nắm chặt tay cô, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Lư Mễ, anh có cảm giác như mình đã quen em cả đời rồi.”
Lư Mễ lặng lẽ nhìn anh, lần này cô không cắt ngang lời anh. Đây là một lời cầu hôn chỉ có một lần trong đời! Là người cô yêu đang nói những lời yêu thương với cô.
“Chắc chắn có rất nhiều người khuyên em rời xa anh, nói rằng em xứng đáng với một người đàn ông tốt hơn, có quá khứ trong sạch hơn, cũng có người khuyên anh rời xa em, nói rằng chúng ta vốn không cùng một thế giới.”
“Đêm qua lúc không ngủ được, anh cứ nghĩ mãi, chúng ta đã cùng nhau đi qua chặng đường này, tuy không có sóng to gió lớn gì, nhưng cũng không hề dễ dàng. Có thể đi được đến ngày hôm nay là vì chúng ta đều yêu đối phương.”
“Dù người đời chỉ trích em, phỉ báng em, bài xích em, xem em là kẻ khác người. Nhưng em vẫn luôn là em, xin em hãy sống theo cách mà em muốn, em không cần phải thay đổi vì ai cả. Anh mãi mãi tin tưởng em, bảo vệ em, chiến đấu cùng em.”
“Anh yêu em, Lư Mễ.”
Đồ Minh chưa nói hết câu, Lư Mễ đã ngắt lời anh: “Để em làm, cả đời chỉ có một lần thôi, em không thể nhường cơ hội này cho anh.”
Lư Mễ vô cùng cảm động, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Đồ Minh, anh có đồng ý lấy em không?”
Đồ Minh không kìm được, nước mắt làm mờ đi mắt kính của anh, anh tháo kính ra, lau nước mắt: “Anh đồng ý.”
Đồ Minh quỳ một chân xuống, cuối cùng cũng lấy chiếc nhẫn ra, đây là chiếc nhẫn mà anh tự làm. Vẽ thiết kế, đúc nhẫn, trải qua nhiều lần chỉnh sửa và thất bại, anh vẫn quyết không từ bỏ. Anh chỉ muốn làm một chiếc nhẫn kim cương theo cách của riêng mình tặng cho Lư Mễ, và đeo nhẫn cho cô vào một ngày tuyệt vời như hôm nay.
Đột nhiên có người bắt đầu nhảy múa xung quanh họ, cô gái xinh đẹp kéo đàn ở trung tâm Queenstown xuất hiện tại đây, kéo một bản nhạc du dương. Là anh trai Bắc Kinh đã giúp đỡ, vì Đồ Minh nói: “Tôi sợ lời cầu hôn của mình quá đơn giản, khiến sau này cô ấy nhớ lại sẽ cảm thấy tiếc nuối.”
Đồ Minh lúc nào cũng thế, lo lắng những gì mình làm không đủ tốt. Dù vậy, anh đã thấu hiểu ý nghĩa của tình yêu trong suốt chuyến hành trình, từ sông băng cổ xưa đến hang đom đóm tĩnh lặng, rồi đến cuộc nhảy dù liều lĩnh. Điều anh muốn nói với Lư Mễ là: Tình yêu là sự đồng hành lâu dài, dần dần trở nên bình dị, và cuối cùng là gắn bó với nhau cả đời. Ba ngày ngắn ngủi này, chính là cả đời của họ.
Đó là điều mà anh đã lên kế hoạch từ đầu, từ từ tiến tới.
Mọi thứ xảy ra trong cuộc đời này thực sự rất tuyệt vời.
Em có những khoảnh khắc làm rung chuyển đất trời, anh có dòng chảy êm đềm và bền bỉ.
Anh chưa bao giờ ghen tị với người khác.
Bởi vì người đứng bên cạnh anh —
Là em.
~ END CHÍNH TRUYỆN ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook