Một Thời Để Chết Một Thời Để Yêu
-
39: Kết Cục Ii
“Ông xã\~”
Ôn Hạo Hiên khựng lại vài giây, từ khi bọn họ kết hôn, Mộng Dao Y đây mới gọi danh xưng này lần đầu với hắn, còn gọi rất tự nhiên.
Mộng Dao Y hôm nay trốn làm, ghé thăm công ty của chồng mình, không giống như lần trước, lễ tân nhìn thấy cô, khuôn mặt nghiệp vụ tươi hơn bình thường.
Văn phòng của Ôn Hạo Hiên độc lập một mình một tầng nên trên đường đi cô không gặp thêm nhân viên nào khác.
Bất ngờ mở nhẹ cửa phòng làm việc, bóng lưng nam tính, thẳng tắp đối diện về phía Mộng Dao Y, hắn đang bận nghe điện thoại.
Mộng Dao Y biết điều chờ đợi hắn bàn chuyện xong.
Ôn Hạo Hiên rất tập trung vào cuộc hội thoại không hề biết sự hiện diện của vợ mình.
Đến khi Ôn Hạo Hiên cúp máy, Mộng Dao Y mới phấn khởi lôi kéo sự chú ý của hắn.
Mới cách tiếng trước hai vợ chồng vừa chào tạm biệt nhau trước khi đi làm, cô đột nhiên xuất hiện ở đây, Ôn Hạo Hiên không kiềm được bày ra bộ dạng nhớ nhung cứ như một năm chưa gặp.
Hắn nhào đến ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu cọ cọ vào chiếc cổ thon gọn kia, tham lam hít hà mùi hương của cô, nếu Mộng Dao Y cứ ở cạnh hắn như này mãi thì thật tốt, không cần đi làm ngày ngày quanh quẩn bên hắn không rời.
“Nhân dịp một ngày đẹp trời, ngài Ôn đây có muốn kết hôn với em không?”
“Hửm?”
Mộng Dao Y nói kết hôn chính là kết hôn thật, cô chủ động lái xe, cả đoạn đường đều ra vẻ thần thần bí bí, không biết từ bao giờ cô đã chuẩn bị sẵn lễ phục hết cả rồi.
Quãng đường đi hết hơn 3 tiếng, đích đến là một khu thảo nguyên, vé thăm quan được miễn phí vào các ngày thường trong tuần, từ đầu cổng đến đường làng bên trong nơi đâu cũng phủ đầy màu sắc và hương hoa.
Mỗi bước chân đều cho ta cảm giác yên bình chất chứa nỗi thơ mộng.
Ôn Hạo Hiên ở bên ngoài chờ Mộng Dao Y thay trang phục trên xe, lắng nghe âm thanh xào xạc từ cây cỏ, mãn nhãn thị giác với sắc màu của hoa và bầu trời cao, đằng xa có vài nhà dân với màu sơn rực rỡ bắt mắt tràn đầy sức sống.
Hắn có suy nghĩ muốn mua một khu ở đây, cuối tuần rảnh rang hai vợ chồng sẽ đến đây nghỉ ngơi tận hưởng không khí khung cảnh nên thơ này.
Mộng Dao Y nhẹ gõ lên cửa xe ra hiệu, Ôn Hạo Hiên giúp cô mở cửa, chiếc váy suông trắng muốt hiện ra đầy thanh lịch, mái tóc màu caramel được buộc gọn đằng sau, trên người cô chỉ có đôi bông tai ngọc trai là phụ kiện.
“Có phải quá đơn giản không?” Mộng Dao Y nhìn xuống bản thân.
“Đơn giản nhưng xinh đẹp đến chói mắt!”
Ôn Hạo Hiên một lần nữa nhận định, mỗi lần cô mặc sắc trắng đều giống hệt cô dâu chuẩn bị bước vào lễ đường, hắn phấn khích hôn lên môi cô, hôn một lần không đủ thêm lần nữa rồi lại lần nữa.
“Đủ rồi, nhoè son của em mất!”
Không hôn được môi, Ôn Hạo Hiên lộng hành hôn má và cả mặt cô không thiếu chỗ nào.
“Ai dà, mau đi thay quần áo đi, không cho phép hôn nữa, hỏng mất lớp makeup bây giờ!!!”
Ôn Hạo Hiên thoả mãn nghe lời thay trang phục, bọn họ đến để kết hôn, là để làm đám cưới đấy!!!
Trong lúc Ôn Hạo Hiên thay đồ, Mộng Dao Y tranh thủ mua mộ bó hoa từ người dân, buộc một đoạn ruy băng để làm hoa cầm tay cô dâ
Trời hôm nay không quá nắng, nhiều mây và mát mẻ, cô không có chuẩn bị nhiều cho lễ đường của họ, địa điểm đều là ngẫu nhiên, không có bạn bè gia đình chúc phúc, không có cha xứ làm chứng, bọn họ chọn một cánh đồng hoa cỏ lau màu hồng để trao lời tuyên thệ.
Ôn Hạo Hiên mặc âu phục đen, ngoại hình tuấn mỹ tuyệt trần, khuôn mặt với từng ngũ quan như được Chúa ưu ái tạo khắc tỉ mỉ, tình si đong đầy chỉ dành cho một người con gái duy nhất.
Mộng Dao Y với chiếc váy trắng muốt, đồng cỏ lau màu hồng biết thân biết phận làm nền cho vẻ đẹp thiên sứ ngọt ngào của cô.
Đây vốn dĩ là nơi các cặp đôi lui tới để chụp ảnh cưới, hai người họ mặc lễ phục không phải là điều gì bất ngờ.
Bất quá, cô dâu chú rể nhan sắc giá trị quá cao, lực sát thương quá mức, không ít người đi đường đi qua đều một lòng hướng đến bọn họ.
Ôn Hạo Hiên và Mộng Dao Y đối mặt, mắt đối mắt.
“Cho đến khi cái chết chia lìa, Mộng Dao Y tôi sẽ mãi là người vợ xinh đẹp đáng yêu của Ôn Hạo Hiên.
Dùng máu, nước mắt và tình yêu của tôi để bảo vệ anh thật tốt!”
Với lời tuyên thệ, Mộng Dao Y dã dùng cả trái tim và tâm hồn của mình để nói.
“Kể cả khi cái chết chia lìa, Ôn Hạo Hiên tôi sẽ mãi là người chồng luôn bao bọc yêu thương Mộng Dao Y, dùng linh hồn và tình yêu của tôi để chăm sóc cô ấy đến cuối đời!”
Mộng Dao Y, em là duy nhất cũng là vĩnh hằng của anh, thế giới đơn sắc và nhàm chán của anh, cảm ơn em đã bước vào mang theo màu sắc đầy lấp lánh và sống động.
Mỗi giây mỗi phút anh không thể ngừng yêu em, Y Y của anh, bà xã của anh!
Hai người họ trao nhẫn cưới, đằng xa có quần chúng hít sáo vỗ tay chúc mừng họ.
“Anh được phép hôn em chưa?”
Mộng Dao Y cười rực rỡ dưới bầu trời xanh chứng kiến, trên đồng cỏ lau chứng giám, cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.
“Anh được phép hôn cô dâu!”
Nhận mệnh lệnh Ôn Hạo Hiên bước tới bế cô lên cao, trao cho cô dâu của mình nụ hôn nồng nàn nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook