Chương 2102: Không còn mang họ Dư nữa

 

Linh Trang giật lấy bàn phím, ngượng ngùng nói: “Đàn ông lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, anh lại quỳ trước mặt vợ mình, không sợ bị người ta chê cười sao”

 

Chiến Hàn Quân cười một cách vô tư, nói: “Chỉ cần em vui, người khác thích cười thì cứ cười đi.”

 

Trong lòng Linh Trang rất cảm động, lúc nào Chiến Hàn Quân cũng nghĩ đến cô. Vì cảm động, cô liền ôm anh chặt hơn. Mặt cô áp vào lồng ngực anh, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiên nghị dù trong lòng không nỡ.

 

“Anh Quân, khi nào anh đi vậy?”

 

“Cho em quyết định” Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng nói.

 

Linh Trang nói: “Em không quyết”

 

Hàng lông mày của Chiến Hàn Quân nhuộm ý cười: “Không nỡ để anh đi sao?”

 

“Ừm”

 

Chiến Hàn Quân thương xót ôm cô vào lòng: “Anh nhất định sẽ đi sớm về sớm”

 

Linh Trang đành hạ quyết tâm, nói: “Vậy thì … anh nên đi sớm chút. Để về nhà sớm hơn”

 

Chiến Hàn Quân nói: “Vậy ngày mốt anh sẽ khởi hành, được không?”

 

“Ờ” Linh Trang miễn cưỡng gật đầu.

 

Để giải quyết cục diện chia năm xẻ bảy của nhà họ Dư, Chiến Hàn Quân đã gọi điện cho Dư Nhân.

 

Lúc Dư Nhân bắt máy, anh ta liền nói một câu rất kỳ quái: “Anh Quân, bây giờ tôi không còn là người của nhà họ Dư nữa. Nếu anh tìm tôi để cầu thân cho nhà họ Dư, vậy thì tôi cũng không khách khí nữa, tạm biệt”

 

“Xưng hô với cậu như thế nào?” Chiến Hàn Quân cũng là một người biết cứng biết mềm. Thấy Dư Nhân không muốn quay lại nhà họ Dư, anh liền chủ động cắt đứt quan hệ anh em họ với anh ta.

 

Dư Nhân do dự một lúc.

 

Anh ta đã rời khỏi nhà họ Dư, không thể mang họ Dư được nữa. May mà đã đổi thành họ Bạch.

 

“Tôi họ Bạch”

 

Chiến Hàn Quân cong môi: “Nhóc Bạch?”

 

Dư Nhân tức giận nói: “Anh đang cố tình sao. Cái tên này khó nghe chết đi được. Từ nay về sau hãy gọi tôi là ngài Bạch?”

 

Chiến Hàn Quân nói: “Cậu bị thiểu năng sao? Cậu còn nhỏ hơn tôi, cậu đòi xưng ngài trước mặt ngài Chiến tôi, có hợp lý không?”

 

Ngay sau khi Dư Nhân rời khỏi nhà họ Dư, anh ta thậm chí còn không nghĩ đến tên của mình. Sau khi bị Chiến Hàn Quân chế giễu, Dư Nhân đành bất lực nói: “Đừng nói nhảm nữa, anh tìm tôi có việc gì?”

 

“Ngày mốt, tôi sẽ đến Thiên Lũng. Cậu có đi không?”

 

Tâm trạng Dư Nhân đang buồn chán nản, lúc này muốn ra ngoài để thư giãn. Liền đáp không chút do dự: “Đi chứ”

 

“Chuyến đi lần này rất nguy hiểm. Nếu tôi đoán không nhầm, có lẽ là một người sống chín người chết. Cậu hãy làm tất cả những gì cần làm trước khi lên đường”

 

“Không có việc gì phải làm” Dư Nhân nói.

 

“Dư Sinh nuôi cậu trưởng thành, cậu không nói lời từ biệt với bọn họ sao?”

 

“Tôi không liên quan gì đến ông ta”

 

“Dư Nhân, ông ta đã nuôi cậu lớn lên, về mặt pháp lý cậu có nghĩa vụ phải phụng dưỡng ông ấy” Chiến Hàn Quân nhắc nhở.

 

Dư Nhân liền trầm mặc.

 

Chiến Hàn Quân lại nhắc nhở anh ta: “Còn con trai cậu nữa, cậu không đến gặp nó sao? Chẳng lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng của bố con cậu?”

 

Dư Nhân cuối cùng cũng nhận ra rằng cuộc gọi này của Chiến Hàn Quân là có một dụng ý khác.

 

“Nếu anh là tôi, anh sẽ làm gì?” Anh ta bỗng trở nên nản lòng, tâm trạng tụt dốc, tinh thần cũng sa sút.

 

Chiến Hàn Quân nói: “Tôi không quan tâm đúng sai, tôi quan tâm đến nhân tình thái thế. Trên đời này, ai thật lòng thật dạ đối đãi với tôi, tôi sẽ đối xử với người đó bằng cả trái tim mình”

 

Dư Sinh cười khổ: “Anh đến đây làm thuyết khách cho nhà họ Dư sao?”

 

Chiến Hàn Quân nói: “Tôi nghe nói rằng, khi cậu còn rất nhỏ mẹ của cậu đã tiến vào từ đường trong cơn giận. Chính bố và ông nội của cậu một tay nuôi cậu khôn lớn. Trước đây cậu chưa làm bố làm mẹ, chắc chắn cậu không thể nghiệm được những vất vả của việc bố mẹ nuôi dưỡng con cái. Nhưng bây giờ cậu đã có bé Quốc, có lẽ cũng biết được bố và ông nội cậu đã đổ bao nhiêu tâm huyết. Lẽ nào cậu thực sự đành lòng vứt bỏ thứ tình cảm này sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương