Chương 2101: Nhận lỗi

 

Chiến Hàn Quân nghe xong câu chuyện này bèn kinh ngạc nói: “Quả là người phụ nữ oanh liệt!”

 

Bé Tùng hỏi anh: “Bố, bố nói mẹ so với Trầm Anh ai oanh liệt hơn nhỉ?”

 

Chiến Hàn Quân nghĩ đến lúc oanh liệt của Linh Trang, cũng từng kiên nghị lựa chọn việc bỏ nhà ra đi, nếu như không phải anh sống chết bám chặt cô, nếu như không phải đúng lúc bệnh rất cần anh thì trận chia ly kia Chiến Hàn Quân thật sự không có phần thắng có thể đoạt lấy trái tim của Linh Trang.

 

Bây giờ nghĩ lại thì Chiến Hàn Quân vẫn còn cảm thấy lạnh sống lưng, thì ra trong lòng của Linh Trang lại tôn tại một nhân vật như kiểu của Trầm Anh, một khi họ cảm thấy hết hy vọng với tình yêu thì tuyệt đối không bao giờ đồng ý thỏa hiệp.

 

Đây cũng chính là nguyên nhân Linh Trang đã kiên quyết khuyên dì Thanh hãy ra đi.

 

Trở lại với tòa thành Nguyệt Ái, bé Tùng lo lắng hỏi Chiến Hàn Quân: “Bố, nếu như bố đã quyết định rời khỏi Thủ Đô thì trước khi ra đi bố nhất định phải xóa bỏ hiểu lầm với mẹ, nếu không hai người cách xa nhau lâu như thế thì tình cảm của bố mẹ sẽ xảy ra rạn nứt đấy”

 

Chiến Hàn Quân xoa xoa đầu của bé Tùng và an ủi nói: “Con yên tâm, bố sẽ làm hòa với mẹ mà”

 

Quân Trang ôm theo cái bàn phím chạy lại và nhét cái bàn phím vào tay của Chiến Hàn Quân: “Bố, cầm cái này đi thì mẹ sẽ tha thứ cho bố thôi”

 

Chiến Hàn Quân khóc cười không xong: “Trang, ai dạy con vậy hả?”

 

Quân Trang nói: “Cậu nói đàn ông muốn chinh phục phụ nữ có ba cách: bàn phim, sầu riêng và bàn giặt đồ.”

 

Khuôn mặt điển trai của Chiến Hàn Quân hơi nhăn lại.

 

“Nghiêm Mặc Hàn chết tỉ Chiến Hàn Quân cầm cái bàn phím đi lên lâu và bước vào phòng ngủ thì nhìn thấy Nghiêm Linh Trang đang khóc đỏ hoe hai mắt ngồi than thở ở phía đầu giường.

 

Chiến Hàn Quân bước đến và lặng lẽ nhìn cô, sau đó mới nói một cách yêu thương: “Anh Quân không có ý trách em đâu mà chỉ đơn thuần là yêu thương em thôi, em xem em như thế thì trong lòng có phải rất khó chịu không?”

 

Linh Trang lao vào vòng tay anh và nói: “Nhưng nếu anh muốn em xem như không thấy thì em làm không được”

 

Chiến Hàn Quân vỗ về sau lưng cô và cảm nhận được cơ thể ốm yếu đang run rẩy lên ví sợ hãi, trong lòng Chiến Hàn Quân đang rất đau lòng: “Anh biết em có lòng tốt muốn giúp họ giải quyết vấn đề nhưng quan thanh liêm khó giải quyết chuyện gia đình, em cứu sống trái tim của dì Thanh nhưng lại làm tổn thương nhà họ Dư, những thứ này anh Quân đều có thể bỏ qua hết nhưng Linh Trang, anh chỉ để tâm tới em, anh không hy vọng em sống trong sự tội lỗi, điều này không tốt cho sức khỏe của em”

 

Linh Trang bình tĩnh trở lại, thật ra cô cũng cảm thấy mình xúi giục dì Thanh đứng lên phản kháng sự lừa gạt của Dư Sinh là cách làm quá cực đoan, nhưng lúc đó trong đầu cô hoàn toàn không nghĩ ra phương pháp nào tốt hơn nữa, cô lại không thể bỏ mặc dì Thanh không lo.

 

Linh Trang hối lỗi nói: “Anh Quân, chuyện này cũng đã xảy ra rồi, bây giờ em phải làm sao đây?”

 

Chiến Hàn Quân dịu dàng nói: “Em đừng tự trách nữa, Linh Trang, chuyện này cứ giao cho anh giải quyết có được không?”

 

“Anh giải quyết bằng cách nào đây?” Linh Trang có chút hối lỗi nhìn anh, mỗi lần cô gây ra họa đều do anh giúp cô dọn dẹp tàn cuộc.

 

Chiến Hàn Quân nói: “Chỉ cần em hứa với anh đừng học Trầm Anh, động một chút đã nói sế cắt đứt quan hệ với anh thì cho dù em có phạm phải lỗi tày trời thì anh cũng sẽ gánh cho em”

 

Linh Trang có chút xấu hổ, vừa nãy cô còn đang rất hoảng loạn lo lắng nên mới nói lỡ lời thôi.

 

“Làm sao mà em nỡ đối xử với anh như thế chứ” Linh Trang xấu hổ nói.

 

Chiến Hàn Quân như buông bỏ được tảng đá lớn trong lòng xuống: “Thế thì tốt”

 

Linh Trang nhìn cái bàn phím trên tay Chiến Hàn Quân và cười trong nước mắt: “Sao thế, anh muốn quỳ gối trước em sao?”

 

Chiến Hàn Quân xuôi theo dòng nước: “Nếu em thật sự cắt đứt quan hệ với anh thì anh sẽ quỳ xuống trước mặt em để cầu xin em tha thứ”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương