Một nghìn kế tán trai của tổng tài Alpha
Chapter 9: Omega nhỏ còn có thể nói mớ

Tác giả: Hoa Thanh Loan

Editor: Kilig

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ôn Mịch ăn miếng cá mà Lăng Hạc Thời cho cậu, mới vừa ăn xong thì lại đước cho thêm một miếng, mắt thấy sắp ăn xong nửa con cá thì Ôn Mịch vội vàng kêu dừng lại.

"Tôi muốn ăn cái khác..."

 

"Miếng cuối cùng."

 

"..." Được thôi.

 

Quan hệ giữa Ôn Mịch với bạn học thời đại học có khả năng không thân như cậu với Lăng Hạc Thời, vì trước khi đi đã ăn lót dạ nên Ôn Mịch ăn không bao nhiêu thì đã no rồi.

 

Cậu kẹp miếng điểm tâm không biết tên rồi chậm rãi vừa ăn vừa nhìn Lăng Hạc Thời. Đường viền gò má của Alpha rõ ràng, bất luận là nhìn góc đều rất đẹp trai, Ôn Mịch nhìn một hồi, ngón tay xoắn lại ở dưới khăn trải bàn, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

 

"Không nên cố ý gắt điện thoại của anh."

 

Hiện tại Ôn Mịch đã biết là Lăng Hạc Thời thay cậu trả lời tin nhắn không phải cố ý đùa giỡn cậu, một loạt hành động rõ ràng như thế là vì cho cậu chỗ dựa để hả giận, cuối tuần của một sếp lớn không phải là không làm gì làm vậy mà anh cố ý tới đón cậu để đi họp lớp chung.

 

"Lần sau không được như thế nữa." tâm tình Lăng Hạc Thời không tệ, uống một hớp nước trái cây.

 

Qua ba lần rượu thì mọi người thương lượng muốn giải tán, Ôn Mịch dự định rời đi mà dây kéo áo khoác bị kẹt lại, nghĩ đến Lăng Hạc Thời còn đang chờ cậu, không khỏi bối rối.

 

"Thôi xong, tôi vừa nãy hỏi nhân viên phục vụ, cậu ta nói bàn của chúng ta còn chưa tính tiền." beta mới từ phòng rửa tay trở về mang đến một thông báo như vậy khiến cho mọi người bất mãn.

 

"Mẹ kiếp, không phải Kha Mục nói hắn mời khách sao?"

 

"Đều do hắn sắp xếp, quay qua quay lại liền không trả tiền, chơi chó thiệt chứ."

 

"Mọi người đừng nói như vậy, có thể là vừa nãy vội quá nên quên mất thôi."

 

"Ăn nhà hàng này bình quân ra mỗi người ăn ít nhất là một ngàn, chai rượu ban này hắn gọi gộp lại cũng đã mười mấy vạn, ai trả nổi, còn không bằng đi quán bình thường ăn một bữa là được rồi."

 

"Mau gọi điện thoại cho Kha Mục đi."

 

"Gọi rồi, cháu trai kia không bắt máy."

 

Trong tiếng ồn ào xôn xao của mọi người thì Ôn Mịch nghe thấy âm thanh của Lăng Hạc Thời.

 

"Tôi tới."

 

Còn không đợi Ôn Mịch phản ứng lại, Lăng Hạc Thời đã bước tới trước mặt cậu, khom người thần sắc nghiêm túc giúp cậu kéo lên dây áo khoác lên.

 

"Đi thôi, ồn ào quá." Lăng Hạc Thời dắt tay Ôn Mịch đi, đem tiểu Omega bán ôm vào trong ngực che chở, chờ đi tới cánh cửa phòng riêng bước chân hắn hơi dừng.

 

"Bữa này tôi mời."

 

Chờ mọi người nhìn sang chỉ nhìn thấy một góc của bộ âu phục đắt tiền.

 

Từ phòng ăn đi ra thì trời đã tối rồi, gió thổi vào buổi tối ngày hè cũng mang đến hơi ấm, Ôn Mịch cảm thấy nhiệt độ như vậy là vừa vặn, nhưng đối với Alpha mà nói nhiệt độ như thế là cao, Ôn Mịch nhìn về phía Lăng Hạc Thời, đối phương đang nhìn một nơi nào đó mà xuất thần, không biết có phải là do ánh đèn đường hay không mà đáy mắt Lăng Hạc Thời lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.

 

Ôn Mịch nhìn theo hướng Lăng Hạc Thời đang nhìn, ở đường cái đối diện có một cái quán nhỏ, trên tấm gỗ nhỏ viết bà lão làm kem que thủ công.

 

Nhóc Lăng muốn ăn kem que .

 

Ôn Mịch nghiêng đầu cười cười, lôi kéo ống tay áo của Lăng Hạc Thời.

 

"Giấy ăn dùng hết rồi, tôi đi mua một bao ở đối diện."

 

Ôn Mịch cảm mạo muốn dùng giấy, nên Lăng Hạc Thời cũng không nghĩ nhiều liền gật đầu: "Tôi lái tới đó "

 

Ôn Mịch mua xong khăn giấy, đi tới trước sạp hàng, liếc mắt nhìn tấm gỗ nhỏ muốn một que kem vị cam quất.

 

Chờ lúc Lăng Hạc Thời mở cửa xe cho tiểu Omega, liếc mắt một cái liền nhìn thấy kem que trên tay Ôn Mịch.

 

"Đang cảm mà lại ăn kem ?" Vừa lên xe Ôn Mịch liền nghe thấy thái độ phản đối của Lăng Hạc Thời.

 

"Tôi quên mất, nếu không anh ăn đi." Ôn Mịch giơ kem que lên trước mặt Lăng Hạc Thời, "Ăn xong rồi đi."

 

Hiện tại Ôn Mịch mới xác định được ánh sáng trong mắt Lăng Hạc Thời không phải là ánh đèn đường .

 

Vì lúc Lăng Hạc Thời ăn kem que, Ôn Mịch mở ra điện thoại di động ra xem một chút, điện thoại của cậu cứ rung liên tục nãy giờ, không biết là ai tìm cậu.

 

Mở điện thoại ra Ôn Mịch thấy được mười cái tin nhắn, tất cả đều là bạn học thời đại học, Ôn Mịch không thèm liếc nhìn một cái, lại thấy mọi người đang mắng Kha Mục trong group chat, còn có đang @ cậu như thấy sang bắt quàng làm họ.

 

Ôn Mịch thở dài một hơi thoát khỏi group chat đại học.

 

Kem que không lớn, Lăng Hạc Thời ăn rất nhanh, chờ anh ăn xong thì trong lòng cũng hiểu rõ là tiểu Omega cố ý mua kem que cho anh.

 

Là đáp lại cái kẹo vị cam quất mà Lăng Hạc Thời cho Ôn Mịch.

 

Liếc nhìn hộp kẹo giấu trong xe của ông chủ, rồi Ôn Mịch nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, cảm giác biết được càng ngày càng nhiều bí mật nhỏ của ông chủ...

 

Lái xe đến nửa đường, di động Lăng Hạc Thời vang lên, Ôn Mịch nghe được âm thanh của Mạnh Thanh.

 

"Nhóc con, họp lớp của tụi con kết thúc rồi à?"

 

Ôn Mịch siết ống tay áo nín cười, lén lút dựng thẳng lỗ tai tiếp tục nghe.

 

"Đang đưa Ôn Mịch về nhà." Lăng Hạc Thời liếc mắt nhìn bên cạnh, nhìn cái gáy tóc trước mặt mình, chắc chắn là tiểu Omega đang cười.

 

"Từ cái nhà hàng đó về nhà vừa tiện vừa không kẹt xe, con hỏi thử Ôn Mịch có muốn lại đây ở một đêm không, đúng lúc ba lớn của con đi công tác về có mua cho Ôn Mịch chút quà."

 

Hôm nay Lăng Hạc Thời đã tham gia họp lớp với cậu, vậy cậu cũng có thể đi về nhà ba mẹ của Lăng Hạc Thời, chờ điện thoại vừa cúp, không đợi Lăng Hạc Thời mở miệng hỏi thì Ôn Mịch chủ động đã đáp ứng ở một đêm.

 

Lần thứ hai đến Lăng gia Ôn Mịch vẫn giống như lúc trước có chút hồi hộp, sau khi vào cửa dì giúp việc đưa dép lê lần trước Ôn Mịch, xem ra là đặc biệt chuẩn bị cho cậu.

 

Mạnh Thanh vẫn nhiệt tình như trước, đứng bên người một Alpha khôi ngô cao lớn chính là ba lớn của Lăng Hạc Thời, Lăng Chương Bưng, lần trước Lăng Chương Bưng đi công tác nên chỉ vội vã gặp mặt một lần, hai cha con này lớn lên cực kỳ anh tuấn, so với Lăng Hạc Thời thì trên người ba Lăng có chút hung dữ hơn một chút.

 

Ôn Mịch căng thẳng, cởi giày cũng tự làm mình mắp một cái, may mà Lăng Hạc Thời tay mắt lanh lẹ đỡ được.

 

Chỗ Ôn Mịch đứng vững lại, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Mạnh Thanh đang ngắt cánh tay của ba Lăng, sau đó ba Lăng hướng về phía cậu kéo kéo khoé miệng không thuần thục mà cười cười, hiền lành không xuất hiện mà trái lại càng vẻ hung ác .

 

Lăng Hạc Thời cũng không phải lần đầu tiên thấy ba lớn ba nhỏ như vậy, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn một cái, rồi mang Ôn Mịch trở về phòng.

 

Uống trà cảm mạo mà Mạnh Thanh cố ý đưa tới, Ôn Mịch một lần nữa nằm trên giường của Lăng Hạc Thời. Hai người còn có một cái chăn ngăn cách, so với lần trước căng thẳng quá không ngủ được, lần này Ôn Mi đã thả lỏng rất nhiều sau khi nằm xuống, cũng dần dần thiếp đi.

Ngay lúc Ôn Mi đang chuẩn bị mê man chìm vào giấc ngủ, dưới gối đột nhiên rung lên làm cậu tỉnh giấc.

 

Cậu quên chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi!

 

Ôn Mịch vội vàng quay đầu nhìn Lăng Hạc Thời, trong bóng tối, đôi mắt Lăng Hạc Thời sáng quắc nhìn chằm chằm cậu, hình như cũng bị đánh thức.

 

Ôn Mịch đôi môi giật giật tưởng phải nói xin lỗi, một giây sau Lăng Hạc Thời liền nhắm chặt mắt lại, phát ra vài tiếng ngáy.

 

"..." Xem ra là không cần nói xin lỗi .

 

Sợ làm ồn đến Lăng Hạc Thời, Ôn Mịch trốn vào trong chăn bông mới mở điện thoại ra.

 

【 Một gia đình tương thân tương ái 】

 

【 Em trai: ảnh jp 】

 

【 Đại ca: Thằng út với mẹ phơi nắng đen thui. 】

 

【 Em trai: Ha ha ha, còn không phải là do anh cướp kem chống nắng của em, nếu không thì xem xem anh có thể trắng được không? ? 】

 

【 Đại ca: mới bôi kem chống nắng. 】

 

Điện thoại đang mở dần dần tối đi, tâm trạng tốt của Ôn Mịch cũng biến mất. Em trai thi đại học xong, ba mẹ mang theo đại ca cùng em tra đi du lịch biển, Ôn Mịch cũng muốn đi sớm nên định tìm chị Hà xin nghỉ, kết quả bọn họ nói ngày hôm sau là xuất phát, hiển nhiên là do không có tính toán dẫn hắn do không muốn dẫn cậu đi.

 

Ôn Mịch xem đi xem lại nhật kí nhắn tin, đều là hình em trai chụp chung với cha mẹ hoặc là đại ca. Tắt điện thoại di động Ôn Mịch không còn buồn ngủ nữa, cậu co ro trong chăn, lén lút thì thầm một tiếng: "Thật hâm mộ nha."

 

Cậu không biết người đang ngủ bên cạnh lại mở mắt mông lung mà liếc nhìn cậu trốn chăn bông.

 

Tiểu Omega ngủ còn có thể nói nói mớ sao?


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương