Một nghìn kế tán trai của tổng tài Alpha
-
Chapter 5: Tự tin và mật ngọt của một A đại chúng
Tác giả: Hoa Thanh Loan
Editor: Kilig
Beta: Shin
Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ôn Mịch được đặc cách thăng chức thành trợ lý của Lăng Hạc Thời, trở thành Omega duy nhất ở lầu mười tám , đã làm cho toàn bộ nhân viên trên dưới Vạn Huy đều hóng xem quan hệ của hai người, chuyện đưa cháo vừa diễn ra, chỉ trong một buổi sáng đã truyền khắp nơi trong công ty.
Ôn Mịch ở công ty hai năm cũng chỉ quen biết những đồng nghiệp ở phòng Hậu Cần, tất cả mọi người biết giữa Ôn Mịch với Lăng Hạc Thời không hề có chút quan hệ gì với nhau hết nên không có hóng chuyện bát quái này, vì thế Ôn Mịch cũng hoàn không biết mình đã trở thành trung tâm bàn tán của mọi người trong công ty.
Trong thời gian nghỉ trưa, Ôn Mịch liếc mắt nhìn một vòng mọi người trong văn phòng, đợi khoảng năm phút mà vẫn không có động tĩnh gì, cậu tưởng ngày hôm nay sẽ không có hộp cơm , vậy nên cầm lấy thẻ cơm chuẩn bị đi xuống nhà ăn.
Mới vừa đi tới cửa thang máy điện thoại di động Ôn Mịch đã rung lên.
[ Sếp lớn: Cậu đâu rồi? ]
Ôn Mịch tính trả lời đang đợi thang máy theo bản năng, đánh chữ xong liền xoá đổi thành sếp có chuyện gì ạ? Vẫn thấy chưa được nên đổi đổi xóa xóa một hồi, có vẻ như Lăng Hạc Thời chờ lâu không thấy cậu trả lời nên không nhịn được nhắn.
[ Sếp lớn: Vào đây. ]
Lần này Ôn Mịch không cần xoắn xuýt nữa , lập tức trả lời một câu được.
Vừa vào phòng làm việc, Ôn Mịch liền nhận ra hôm nay phòng làm việc không mở máy lạnh. Đối với Ôn Mịch mà nói không mở máy lạnh cũng không ảnh hưởng gì, nhưng mà thân nhiệt của Alpha thường hơi cao, mà hôm nay nhiệt độ ngoài trời lại hơn hai mươi độ, Lăng Hạc Thời không thấy nóng chút nào sao? Tất nhiên là Lăng Hạc Thời thấy nóng, không chỉ cởi áo khoác mà khuy ở cổ áo cũng đã mở cái thứ hai, tuy rằng mở cửa sổ để thông gió nhưng mà cũng không thể giảm nóng được bao nhiêu, bên tay anh còn có một ly cà phê nhiều đá, đã làm đọng lại một lớp nước trên thành ly.
"Đang bị kẹt xe một chút, bữa trưa sẽ tới ngay." Lăng Hạc Thời chủ động mở miệng, anh thấy Ôn Mịch đang mặc áo khoác liền không nhịn được mà nhấp một ngụm cà phê đá.
Chắc là Ôn Mịch có thể cảm nhận được anh đang nói lời xin lỗi đi?
"Máy điều hòa trong văn phòng sếp hỏng sao ạ? Cần tôi liên hệ với phòng sửa chữa không?"
Hiển nhiên là Ôn Mịch không cảm nhận được cái gì hết.
Nhìn bằng mắt bình thường cũng có thể thấy sắc mặt khó coi của Lăng Hạc Thời, Ôn Mịch lập tức ngậm miệng ngồi yên trên ghế salon, tận lực giảm bớt sự tồn tại của mình. Chú ý tới động tác của Ôn Mịch, sự ấm ức tức giận của Lăng Hạc Thời tụ lại ở ngực, anh đáng sợ tới vậy hả? Lăng Hạc Thời nhớ tới tối qua lúc nói chuyện với Đào Chanh thì có nghe đối phương nói tới quan hệ giữa Ôn Mịch với người trong nhà không tốt lắm, lại nghĩ tới một Omega nhỏ bé lại ở một tiểu khu cũ nát, bảo an trông cửa là một tên Beta hơn năm mươi tuổi, dù cho Ôn Mịch không giống những Omega bình thường khác, không bị kỳ động dục ảnh hưởng, nhưng mà ở nơi như thế cũng quá nguy hiểm. Sau này còn phải hợp tác lâu dài, Lăng Hạc Thời uống một hơi hết nửa ly cà phê đá, nén nỗi ấm ức tức giận lại, điều chỉnh biểu tình của gương mặt, tới lúc thấy ổn định thì mở miệng nói:
"Ôn Mịch, chúng ta nói chuyện một chút."
Ôn Mịch bất giác nắm chặt ống tay áo, cậu nghĩ tiền của Lăng Hạc Thời chu cấp cho cậu cậu chưa động tới, những món quà kia cũng sắp xếp tốt rồi, chưa có mở ra, nếu như ông chủ thấy hối hận thì cậu đều có thể trả lại, nghĩ tới đây Ôn Mịch thoáng yên tâm một chút, bình tĩnh đi tới ngồi xuống cái ghế đối diện ông chủ.
"Chúng ta đã giả làm người yêu hai ba ngày rồi, cậu có cái gì muốn nói với tôi không?" Lăng Hạc Thời đã quyết định chỉ cần Ôn Mịch nói thì anh sẽ tận lực sửa đổi, cũng không thể để Omega luôn trong trạng thái sợ anh như vậy được, nếu cứ như vậy thì trước sau gì thì chuyện này khó tránh khỏi bị lộ ra ngoài. Ôn Mịch cúi đầu xuống, mắt thấy ống tay áo bị mình nắm nhăn nheo, Lăng Hạc Thời nói như vậy chắc là do không vừa ý cậu ha, cho cậu nói trước cũng là muốn cho anh ta một cái bậc thang để bước xuống. Ôn Mịch, người đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, lúc này đã cảm thấy hối hận rồi, cậu thật sự rất cần khoản tiền kia, với năng lực làm việc cộng với tố chất thân thể của cậu thì cho dù tiết kiệm nữa thì vẫn không thể đạt được mục tiêu của chính mình. Nếu đã như vậy, không bằng cố gắng thêm một chút, Ôn Mịch lấy dũng khí, lắp ba lắp bắp giải thích hiểu lầm của buổi trưa hôm qua.
"... Bởi vì cảm mạo cho nên mới không đứng vững, xin lỗi."
"Sếp cũng đã xem qua báo cáo kiểm tra sức khoẻ của tôi rồi, thân thể của tôi không tốt, trong nhà còn có một anh trai là Alpha với một đứa em trai là Omega, vì từ nhỏ đã không giống những Omega bình thường khác nên phải đi chữa bệnh khắp nơi vì thế mà đem tới rất nhiều phiền toái cho cha mẹ, tôi thật sự rất cần số tiền kia, sếp cho tôi một cơ hội nữa đi, tôi nhất định sẽ toàn tâm toàn ý phối hợp với sếp."
“Với lại tôi không thể tiến vào kỳ động dục, tin tức tố của sếp sẽ không ảnh hưởng tới tôi, nếu như sếp đi tìm một Omega khác, trên phương diện tin tức tố sẽ rất khó phối hợp, sếp ơi ngài suy nghĩ lại nha."
Lăng Hạc Thời không nghĩ tới sự việc sẽ phát triển theo hướng này, Ôn Mịch rất ít khi nào nhìn thẳng vào mất anh, nỗi sợ hiện lên rõ ràng trong mắt cậu nhưng vẫn nỗ lực nhìn anh, anh có thể nhìn thấy sự chân thành của Ôn Mịch qua cặp mắt nhạt màu của cậu, thật ra không cần Đào Chanh bảo đảm, Lăng Hạc Thời cũng có thể xác định người có ánh mắt như Ôn Mịch sẽ không phải loại người mà mình suy nghĩ. Ôn Mịch trực tiếp nói một đoạn dài sau đó liền đem đầu cúi thấp xuống, cậu không đợi được câu trả lời của Lăng Hạc Thời, ánh sáng trong ánh mắt dần dần tản đi, cậu bất đắc dĩ thở dài, đang định nói xin lỗi, bỗng nhiên nghe thấy được mùi hương nhàn nhạt của cam quýt, mùi thơm này không giống với mùi hương trên người Lăng Hạc Thời, nó mang tới cảm giác tự nhiên và thanh mới, mùi hương như có như không, giống như là mùi cam quýt thật sự. Ôn Mịch như ý thực được điều gì đó, chầm chậm ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mặt cậu có một trái quýt đường vàng óng ánh, trên vỏ dán một cái nhãn mác màu xanh lam.
"Thích quýt đường sao?"
Ôn Mịch gật gật đầu, từ nhỏ cậu đã thích ăn quýt đường.
"Vậy thì ăn nhiều một chút." Lăng Hạc Thời như có phép thuật, không biết lấy từ đâu ra một trái quýt nhỏ đặt trước mặt Ôn Mịch.
"Tôi rất hài lòng về cậu, hi vọng sau này chúng ta hợp tác vui vẻ." Lăng Hạc Thời nói xong liền đứng lên, đưa bàn tay đến trước mặt Ôn Mịch, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Ôn Mịch sững sờ tại chỗ, một lúc sau cũng vội vàng đứng lên, cầm lấy bàn tay kia. Tay Lăng Hạc Thời rất ấm áp, Ôn Mịch chỉ cầm nhẹ một chút liền thả ra, mà tay như bị chườm nóng.
"Trước khi bữa trưa giao tới thì ăn quýt lót bụng trước đi."
"Được." Ôn Mịch ôm hai trái quýt ngồi về trên ghế salon, cậu vừa lột vỏ vừa cẩn thận đánh giá Lăng Hạc Thời, cái trán đầy đặn của đối phương có một lớp mồ hôi, cà phê cũng uống hết từ lâu, có thể là Lăng Hạc Thời cảm thấy nóng nên thỉnh thoảng sẽ kéo kéo cổ áo một chút. Lúc này Ôn Mịch đột nhiên hiểu ra gì đó, trời nóng như vậy thì dù cho máy điều hòa có bị hỏng thì phòng sửa chữa cũng sẽ nhanh chóng đến sửa, sẽ không có chuyện để đến tận bây giờ, cho nên là do Lăng Hạc Thời cố ý không mở máy điều hòa không khí.
Tại sao vậy chứ?
Không lâu sau thì bữa trưa được đưa tới, vẫn là hộp cơm quen thuộc, sau khi Ôn Mịch mở ra thì phát hiện thức ăn hôm nay đều là món thanh đạm, hoàn toàn khác với hai ngày trước, nhớ tới mấy món ăn kèm sáng nay không có món cay, những dấu hiệu làm Ôn Mịch nảy sinh ra một suy nghĩ lớn mật, chẳng lẽ không mở máy điều hòa không khí là vì cậu bị cảm mạo sao? Ôn Mịch làm bộ rót nước, liếc nhìn hộp cơm của Lăng Hạc Thời một cái, trước đây bọn họ ăn đều giống nhau, ngày hôm nay lại không có giống nhau lắm, thấy thế thì Ôn Mịch càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Kỳ thực ông chủ cũng rất tốt.
Ôn Mịch cơm nước xong xuôi rồi lại ăn thêm một trái quýt, còn lại một trái thì lột vỏ đưa cho Lăng Hạc Thời.
"Lăng tổng tôi đi ra ngoài trước." sau khi thấy Lăng Hạc Thời nhận lấy, Ôn Mịch khóe miệng cong cong, quay người rời đi.
"Ôn Mịch, lần sau thử gọi tên tôi."
Bước chân Ôn Mịch dừng lại, Lăng Hạc Thời ba chữ này có chút khó để gọi thành tiếng. Nhưng không biết tại sao cậu nhớ tới lúc Lăng Hạc Thời bị Mạnh Thanh gọi là thằng nhóc, gan của Ôn Mịch đột nhiên to bằng trời nghĩ nếu kêu là thằng nhóc Lăng thì có vẻ như dễ kêu hơn ? Khắc chế dục vọng muốn bật cười của chính mình , Ôn Mịch vội vàng ừ một tiếng, cấp tốc rời khỏi văn phòng. Mà trong mắt của một A đại chúng như Lăng Hạc Thời, tiểu Omega đang chạy trối chết kia nhất định là đang xấu hổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook