Một nghìn kế tán trai của tổng tài Alpha
Chapter 10: Có ai không biết thu hồi tin nhắn.

Tác giả: Hoa Thanh Loan

Editor: Kilig

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

 

Ôn Mịch không nhớ rõ mình đã ngủ vào lúc nào, chỉ là ngửi thấy được một mùi thơm ngọt lúc ẩn lúc hiện, giống như một chiếc bánh nhỏ vừa mới ra lò với một lớp kem dày trên đó.

Sau khi Ôn Mịch tỉnh lại, mùi thơm ngọt của bánh ngọt phảng phất chỉ là một giấc mơ, trong phòng chỉ có hương nhàn nhạt của cam quất.

 

Cậu lấy điện thoại di động hôm qua cậu để quên trong chăn ra, bạn tốt Ngu Chi gửi cho cậu vài tin nhắn.

 

[ Phô Mai Đào Đào: A! ! Mấy ngày nay Trà Sữa đang trong thời kỳ mẫn cảm, không thấy nhóm đâu! ! ! ]

 

[ Phô Mai Đào Đào: Chuyện gì đã xảy ra, tui không hiểu mọi người đang nói gì trong nhóm hết trơn. ]

 

[ Phô Mai Đào Đào: Có phải cậu bị hai cái tên ngu ngốc kia khi dễ? Tui lập tức kêu Trà Sữa nhà tui đặt vé máy bay bay về liền, tui thay cậu báo thù! ! ]

 

Nhìn thấy tin nhắn của bạn thân, Ôn Mịch nghĩ đến bộ dáng tạc mao của Ngu Chi, sợ cậu ta thật sự sẽ đặt vé máy bay, Ôn Mịch nhanh chóng trả lời tin nhắn.

 

[ Ôn no đủ: Không bị bắt nạt, yên tâm đi, Mèo con bắn tim. 】

 

Ngu Chi trả lời rất nhanh, gửi liên tiếp mấy tin nhắn, Ôn Mịch chưa kịp trả lời liền thấy đối phương đang gọi video tới. Ôn Mịch còn đang ngồi ở trên giường của Lăng Hạc Thời, nên nói với với Ngu Chi chờ một lát nữa sẽ gọi lại cho.

 

Trấn an được Ngu Chi, Ôn Mịch liếc nhìn thời gian, thì đã chín giờ rưỡi , nhìn nơi trống trải bên cạnh, không biết Lăng Anh tỉnh lại từ lúc nào.

 

Trên ghế sô pha có bộ quần áo kích cỡ của cậu, Ôn Mịch thay quần áo rồi rửa mặt xong, , ở trong phòng do dự một hồi mới dám đi ra ngoài.

 

【 Ôn Mịch: Ba lớn ba nhỏ có ở nhà không? 】

 

【 Ông chủ lớn: Ra ngoài hẹn hò rồi. 】

 

Thật ân ái, Ôn Mịch cảm thán một câu, thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi phòng.

“Ngủ ngon không?” Cửa phòng gần cầu thang vừa mở, Lăng Hạc Thời mặc bộ quần áo thường ngày màu nhạt đứng dựa vào khung cửa, ngược sáng nên Ôn Mịch không được ánh mắt ngạc nhiên của đối phương khi nhìn thấy mình.

 

“Ngửi thấy mùi bánh ngọt." Ôn Mịch Vừa tỉnh dậy còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nghe được câu hỏi của Lăng Hạc Thời lập tức nhớ tới mùi hương mà mình vừa ngửi đến ngây người.

Lăng Hạc Thời ngẩn người, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, sau đó nhớ ra cái gì, thầm thở dài.

 

"Dì đang nướng bánh, chắc là lúc tôi bước vào thì mùi hương cũng bay vào."

 

Bánh! Trứng! Nướng! 

 

Trong mắt Ôn Mịch chỉ còn lại có ba chữ này.

 

Hai mắt của tiểu Omega tỏa ánh sáng, môi hồng khẽ mở, lộ ra vẻ khao khát, đáng yêu kỳ lạ.

Như là trái nhãn tróc vỏ, lộ ra phần mềm ngọt bên trong.

 

Dưới cái nhìn của Ôn Mịch, Lăng Hạc Thời phát ra âm thanh giống như âm thanh của thiên nhiên đối với Omega.

"Muốn nếm thử sao?"

 

"Muốn!"

 

Ôn Mịch ngửi một hồi cũng tìm được nhà bếp, nhìn những chiếc bánh mật tròn trịa vàng ươm, thơm mùi bơ vừa mới ra lò, Ôn Mịch một tay cầm lấy bánh dưới cái nhìn trìu mến của dì.

 

“Bánh chiffon do dì làm như thế nào?” Lăng Hạc Thời còn nhớ bộ dạng Ôn Mịch ăn bánh ngọt ở tiệm cà phê, dáng vẻ cực kỳ thích bánh ngọt của tiểu Omega 

 

Ôn Mịch kinh ngạc ngậm bánh ngọt trong miệng, đầu lưỡi áp vào má, mơ hồ đáp: "Không phải là bánh mật sao?"

"Đại thiếu gia, vừa nãy tiểu thiếu gia vừa gọi lại nói muốn ăn bánh mật. Bánh chiffon ngài muốn vẫn đang nướng. Một lát nữa mới xong." Dì giúp việc giải thích.

 

"..." Lăng Hạc Thời nhìn Ôn Mịch cầm bánh mật đã cắn qua trên tay , ánh mắt tối sầm, quay người rời khỏi phòng khách, không ai để ý tới lỗ tai đỏ bừng của anh.

 

Ôn Mịch cứ nghĩ là do Lăng Hạc Thời không thích ăn bánh mật, nên chuyên tâm ăn cái bánh trên, quả nhiên nhà giàu có đồ ăn ngon nhất, Ôn Mịch ăn một hơi hết bốn miếng, sợ bụng béo lên nên mới khắc chế cái tay đang chuẩn bị lấy miếng thứ năm kia.

 

Trước khi ăn trưa, Lăng Hạc Thời lấy lý do hẹn hò với Ôn Mịch mà đưa Omega nhỏ về nhà, Ôn Mịch cầm lấy chiếc bánh chiffon đã đóng gói sẵn, cười híp mắt đứng ở dưới lầu định tiễn người kia đi.

 

"Tôi đưa cậu lên." Lăng Hạc Thời không hài lòng với sự an ninh của khu cộng đồng cũ này lắm, anh không yên tâm nếu không tận mắt thấy Ôn Mịch vào nhà an toàn.

 

Nụ cười của Ôn Mịch đọng lại ở trên mặt, giống như là muốn khóc mà không khóc được, sau đó liền nở nụ cười miễn cưỡng, dáng vẻ đáng thương của cậu khiến người ta cảm thấy xót xa.

Lăng Hạc Thời không nói nhiều sau khi thấy người kia đã bước vào nhà, nghĩ đến dáng vẻ của Ôn Mịch, đứng ở cửa một lúc mới rời đi.

Ôn Mịch về đến nhà, ôm chiếc bánh chiffon vùi ở ghế sô pha nhỏ, nhìn tấm ảnh chụp ở sân bay mà em trai vừa gửi trong nhóm, lòng chua xót.

Có mấy lần đại ca đưa cậu về, dừng xe ở cửa tiểu khu liền cho cậu xuống, còn cậu em sang nhà bạn cùng lớp chơi, đại ca sẽ đích thân chở tới tận nhà đưa tới tận cửa.

 

Ôn Mịch mình không thể so với một Omega bình thường, từ lâu đã quen tự lập không ỷ lại người trong nhà, nhưng khi Lăng Hạc Thời muốn đưa cậu lên lầu, hai mắt cậu có chút xót xót.

Ông chủ đúng là một người tốt.

 

Ăn xong bánh chiffon, Ôn Mịch không cần ăn trưa, cầm một cốc nước nóng rồi bấm gọi Ngu Chi.

 

Giả làm một cặp với Lăng Hạc Thời là bí mật nên không thể nói cho Ngu Chi, vì vậy Ôn Mịch kể cho Ngu Chi về buổi họp lớp, người bên kia cũng bày tỏ cảm xúc tương tự.

 

"Không nghĩ tới Lăng nam thần A khí mười phần, lại là người tốt như vậy, còn giúp nhân viên nhỏ trong công ty như vậy, a tại sao tui lại kết hôn khi còn trẻ như vậy!"

 

Không đợi Ngu Chi nói câu tiếp theo, điện thoại đột nhiên bị cúp, Ôn Mịch đối với việc này tập mãi thành quen. Ngu Chi thường thường bởi vì nói mấy câu như thế bị Alpha của cậu ta thu thập, vừa mới nói thèm Lăng Hạc Thời một tiếng, chắc lại bị tên Alpha vừa trải qua thời kỳ nhạy cảm kia nghe được.

 

Ngu Chi là bạn cùng phòng thời đại học của Ôn Mịch, hai người luôn có mối quan hệ tốt đẹp, Ngu Chi có một người thanh mai trúc mã là Alpha, tín tức tố là hương vị trà sữa mà Ngu Chi yêu thích, còn chưa tốt nghiệp thì hai người đã kết hôn với nhau rồi, sau khi tốt nghiệp bọn họ chuyển tới thành phố Tùng Châu định cư, từ đó rất ít gặp nhau.

 

Bạn bè được hạnh phúc Ôn Mịch cũng mừng, nghĩ đến thân thể của chính mình, Ôn Mịch tự tiếp sức cho mình.

 

Lấy tiền từ Lăng Hạc Thời xong sau đó sẽ sống một mình thật vui vẻ hạnh phúc!

 

Một Ôn Mịch vui vẻ nghênh đón một tuần lễ mới.

 

Thứ hai Lăng Hạc Thời mang theo mấy người đi công tác, mãi cho đến thứ sáu cũng chưa thấy về, không còn Lăng Hạc Thời, sinh hoạt của Ôn Mịch thanh thanh thản thản giống như trước đây ở phòng Hậu Cần vậy.

 

Hôm thứ sáu, Ôn Mịch ăn cơm trưa xong về phòng làm việc, liếc mắt nhìn phòng làm việc đang khoá trái của Lăng Hạc Thời , nơi nào đó trong lòng cậu có chút trống rỗng, Ôn Mịch không nhịn được nhìn khung trò chuyện của mình và Lăng Hạc Thời, lần trước tán gẫu là bữa thứ hai Lăng Hạc Thời nói cậu bữa trưa tự mình giải quyết.

 

Không biết khi nào sếp mới đi công tác về, Ôn Mịch định thần lại phát hiện cậu cư nhiên lại đem lời trong lòng nhắn đi.

 

【 Ôn Mịch: Khi nào ngài về vậy ạ? 】

 

Không tới hai phút, Ôn Mịch đã kịp thu hồi tin nhắn.

 

Còn may còn may, Ôn Mịch vỗ vỗ ngực, hú hồn. Cậu không biết Lăng Hạc Thời đang thu dọn hành lý ở khách sạn cách đó hơn nghìn km, đã thấy được tin nhắn tới rồi bị thu hồi. Ôn Mịch cũng không biết khi cậu đang đi gửi tài liệu cho các phòng ban, điện thoại nằm yên trong túi lại phát ra tiếng nhắc nhở tin nhắn tới.

 

[ Ông chủ tốt bụng: Hôm nay về. ]

 

Ông chủ tốt bụng đã một thu hồi tin nhắn.


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương