******

Tổng giám đốc của Hoa Vinh là một phụ nữ trên dưới bốn mươi tuổi, có một dáng vẻ của nữ vương, nhìn qua rất mạnh mẽ kiên cường. Lúc Lâm Thư đẩy cửa ra, trong văn phòng đã tràn ngập khí thế làm cho chấn động.

Màu sắc chủ đạo hoàn toàn lấy mầu đen làm chủ, bàn làm việc màu đen, tủ sách màu đen, ghế salon màu đen, rèm cửa sổ màu đen! trên tủ sách màu đen đặt hình một con mèo nho nhỏ.

Vô cùng hoa lệ nha! Lâm Thư hoàn toàn bị kinh hãi, quên mất cả việc cô tới là để phỏng vấn, vậy mà thốt ra hỏi: "Tổng giám đốc, ngài lấy chồng rồi sao?"

Không sai, một "Nữ vương" kỳ tài lại xinh đẹp như vậy, Lâm Thư thật sự muốn biết rốt cuộc người như thế nào mới có thể trở thành bề Tôi dưới váy của người phụ nữ này. Sự tìm toàn nghiên cứu mày quá mức mãnh liệt, thế nên đã phạm phải tội bất kính!

Tinh - Kính mắt của Tổng giám đốc khẽ thoáng xuất hiện một tia sát khí, Lâm Thư hận không thể quăng vào má miệng mình một cái tát, cho mày chừa cái tội nhanh mồn mhanh miệng

Vội vàng muốn đính chính lại, vì vậy cười cười nói: "Cái đó? mặc dù nói đàn ông tuổi bốn mốt như nhánh hoa, nhưng mà phụ nữ tuổi bốn mươi cũng rất thú vị hấp dẫn, đúng không, Tổng giám đốc?"

Xem xem, Tổng giám đốc không tiếp tục giữ vẻ mặt trầm mặc, mà là lạnh lùng liếc Lâm Thư một cái: "Tôi năm nay ba mươi tám."

Lâm Thư im lặng:.........

Nhận được câu nói không giống như quá trình phỏng vấn bình thường, mặc dù sắc mặt Tổng giám đốc không tốt, nhưng cũng không có tức giận, chỉ là ngầm chịu đựng, hỏi mấy câu hỏi thông thường

Lâm Thư cố gắng nhớ lại câu trả lời trong quyển "Năm mươi câu hỏi phỏng vấn", nói xong sửng sốt một chút, hiện giờ là "Bình thường không nỗ lực, khi phỏng vấn bi thương"! Lâm Thư nhìn gân xanh trên trán Tổng giám đốc, trong lòng thấp thỏm không yên, chỉ sợ vị Tổng giám đốc này nổi giận, trực tiếp để cô cút ra khỏi công ty

Nhưng sau câu hỏi cuối cùng, Lâm Thư cũng không có "Bị" cút ra khỏi công ty

Chẳng lẽ mình trả lời rất tốt sao?

"Tổng giám đốc, Tôi....." Lâm Thư ấp a ấp úng, không biết kết quả này ....

"Gọi Tôi là chị Lee, kết quả phỏng vấn buổi tối sẽ thông báo, về trước đi" Tổng giám đốc vung tay lên, không hề ngẩng đầu, rõ ràng dáng vẻ ý nói "Đi thong thả không tiễn"

Lâm Thư từng nghe qua kinh nghiệm của những người đi trước nói rằng, trong buổi phỏng vấn mà nhận được câu nói này vậy thì đồng nghĩa với đó là xác suất thành công rất thấp

Cúi đầu, Lâm Thư chậm rãi đi ra ngoài phòng làm việc

Sau khi bóng dáng cô biến mất hoàn toàn, chị Lee cau mày lại, gọi một cuộc điện thoại

Lúc xuống lầu, Tô Mặc vẫn ngồi trong xe đợi cô. Nhìn bộ mặt như đưa đám của cô, vuốt vuốt tóc cô: "Sao rồi?"

Lâm Thư đem tất cả từ đầu đến cuối kể cho Tô Mặc nghe: "Anh nói xem, em có nên chuẩn bị thêm mấy bộ hồ sơ nữa không?"

"Trước mắt cứ đợi đến lúc thông báo kết quả đi đã, chuyện này không thể nói trước" Tô Mặc mỉm cười.

Lâm Thư thở dài: "Anh đừng an ủi em nữa"

Nhưng mà.... Lâm Thư không ngờ, buổi tối đúng là nhận được điện thoại của chị Lee: "Mai tới đi làm, tám giờ ba mươi, đừng tới muộn"

Lúc để điện thoại xuống, Lâm Thư vẫn chưa có phản ứng, ngơ ngác nhìn điện thoại, cứ như vậy cũng được sao?

Ngay sau đó véo Tô Mặc đang ngồi bên cạnh một cái: "Đau không?"

Tô Mặc nhíu chặt lông mày: "Tiểu Thư, buổi tối em ăn cơm nhiều quá à, sao dùng lực mạnh vậy?"

"Đúng là thật, nhưng mà...."

"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, làm việc tốt là được" Tô Mặc thay đổi chủ đề không để lại dấu vết, thuận tay ôm chầm Lâm Thư: "Em xem, cũng không còn sớm nữa...."

"Cho nên, chúng ta đi ngủ đi, ngày mai còn dậy sớm" Lâm Thư cười hì hì, nhanh chóng tránh xa năm bước có dư: "Ngày hôm qua cũng đều là do anh, em mới tới muộn, ngày mai là ngày đầu tiên em đi làm, em không muốn bị anh làm hại đâu"

Trong nháy mắt Tô Mặc liền phiền muộn....

Nhưng mà, ngày hôm sau, Lâm Thư: "A...." một tiếng tỉnh lại, sau những ngày quá thoải mái ở trong trường học, đồng hồ sinh học sớm đã được "Cưng chiều" không chịu nghe lời, ba đồng hồ báo thức đồng loạt tiến lên trận cũng không thể đánh thức được con heo ngủ như Lâm Thư

Xông vào phòng bếp, Tô Mặc đang bình tĩnh bày bữa sáng

"Sao anh không gọi em?"

"Em nói muốn tách ra ngủ mà, sáng sớm mà xông vào phòng con gái không hay cho lắm" Rõ ràng là giả bộ đứng đắn mà! từ trong đáy lòng Lâm Thư tiến hành khinh bỉ

Kết quả... không thể tránh khỏi, lần thứ hai tới muốn

Cô lễ tân liếc nhìn Lâm Thư quần áo không chỉnh tề, lắc đầu một cái: "Tổng giám đốc ở trong phòng chờ cô"

Lâm Thư lặng lẽ đi vào phòng làm việc của chị Lee, đầu chị ta cũng không hề ngẩng lên: "Ra ngoài tìm lão Lý, sau này cô sẽ đi theo ông ta học hỏi"

Ôi? dễ dàng qua cửa ải như vậy sao?

Lâm Thư không thể tin, khẽ thì thào, nhưng khi cô tìm đến lão Lý thì mới phát hiện.... Đây chính là trừng phạt lớn nhất của chị Lee.

"Cô chính là Tiểu Thư. Yên tâm đi, sau này Tôi sẽ chỉ bảo cô thật tốt"

Lão Lý cười cười làm lộ ra hàm răng vàng ươm, chọc mù đôi mắt Lâm Thư, đỉnh đầu đã trọc một nửa sáng bóng, còn cái bụng phệ căng chặt phía dưới giống như sắp phá tan thắt lưng xông ra ngoài...

Lâm Thư lần thứ hai im lặng không nói gì

Trái lại lão Lý nhìn Lâm Thư lại rất vui mừng, lâu lắm rồi lão ta chưa dạy dỗ người mới vào nghề kinh doanh!

Mặc dù nói nhìn qua trên người Lão Lý là tập hợp của những điều bỉ ổi trong thiên hạ, nhưng Lâm Thư nghe những người khác trong công ty nói cũng không tệ

Trong đó không thể không nói đến bà Vương

Bà Vương là người rất thân thiện, Bà đã bước vào tuổi về hưu, ở công ty giữ chức vụ giám sát những người mới như Lâm Thư, có thể gọi là nguyên lão. Công việc bây giờ đã thanh nhàn hơn rất nhiều, không có chuyện gì làm, chỉ chờ cầm tiền hưu trí, vì vậy, bà liền đem tất cả tinh lực toàn bộ đặt lên sự nghiệp phát triển bát quái của tổ quốc

Khi Lâm Thư vừa mới ngồi vững vàng trên vị trí, bà Vương tương đối nhiệt tình đến bên cạnh Lâm Thư, đưa cho cô một túi hạt dưa: "Cô gái nhỏ, dáng vẻ rất thanh tú, có người yêu chưa?"

Không đợi Lâm Thư trả lời, bà liền tiếng gần lại vừa mỉm cười cừa thần bí nói: "Đừng sợ, nói cho bà Vương biết, có phải là cháu được chị Lee phái đến nằm vùng?

Lâm Thư: .....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương