Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến
-
Chương 53
Tôi còn sống, nhưng tôi không biết tôi nên hay không nên tồn tại.
Tôi nói: “Anh em, cậu đấm tôi một cú đi.”
Tôi phải nhìn xem tôi có phải đang trong mơ không.
Bạn cùng phòng cười: “Vậy không được, lực tay tôi lớn lắm, lỡ đâu vô tình đánh hỏng cậu rồi, tôi cũng không có tiền chữa bệnh cho cậu đâu.”
Được rồi, chắc chắn là đang trong mơ.
Tôi rũ tuyết trên người, vừa bước đi suýt thì té ngã.
Đứng trong trên nền tuyết lâu rồi, chân đều lạnh tê.
Bạn cùng phòng nhìn tôi có chút lo lắng: “Anh em, cậu xác định cậu không có việc gì chứ?”
“Xác định.” Tôi đi một bước, tạm dừng một chút: “Hiện tại không xác định.”
Cuối cùng tôi được bạn cùng phòng của tôi nâng về nhà, cả người thân tàn trí cũng tàn, linh hồn và cơ thể của tôi cùng nhau liu xiu trong gió, đầy đầu óc đều là lời Chu Hàm Chương đã nói trước đó.
Anh nói: Nếu tôi nói tôi đang theo đuổi cậu, cậu sẽ nghĩ như thế nào?
Tôi sẽ nghĩ như thế nào?
Tôi chẳng nghĩ được gì hết, tôi hiện tại cả người vụn vỡ.
Trở về nhà, bạn cùng phòng hỏi tôi: “Nấu mì ăn liền, cậu ăn cùng không?”
“Không, tôi ăn rồi.” Tôi nói cảm ơn bạn cùng phòng, rồi tức tốc lăn trở về phòng ngủ tự hỏi nhân sinh.
Tôi nằm trên giường còn đang suy nghĩ Chu Hàm Chương, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết anh đến tột cùng là nghiêm túc hay là nói đùa, hoặc là nói, anh có âm mưu gì.
Tôi tưởng tượng mình thành cá mặn, lật qua lật lại ở trên giường, cuối cùng ngồi dậy, hỏi mình một câu hỏi: Không nói đến Chu Hàm Chương có phải nghiêm túc hay không, tôi có cảm giác với anh không?
Ở chỗ tôi, Chu Hàm Chương đến tột cùng có ý nghĩa gì?
Ý nghĩa công tác của tôi, điều kiện chuẩn bị chuyển chính thức của tôi, ý nghĩa cuốn sách thực hiện đầu tiên trong cuộc đời tôi, ý nghĩa…
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết lại lớn hơn rồi.
Ý nghĩa trận tuyết đầu của mùa đông này và câu chuyện xảy ra ngày tuyết rơi.
Tôi nhớ đến lần đầu tiên mình tới cửa thăm Chu Hàm Chương, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của anh ngày đó thật sự có chút khuyên lui tôi, hơn nữa người này tính cách cũng không được tốt lắm, lúc ở chung với anh tôi phải thật cẩn thận.
Chẳng qua, đó đều là thời điểm vừa bắt đầu.
Hiện tại quay đầu lại nhìn xem, Chu Hàm Chương rất dung túng tôi.
Tôi vừa quay đầu, thấy chiếc áo lông treo trên giá áo kia, ngày đó tôi ngủ lại trong nhà Chu Hàm Chương, anh cho tôi mượn áo lông của mình để mặc.
Nghĩ đến buổi tối đó, tôi cần thiết phải thừa nhận rằng mình hậu tri hậu giác, đều đã trôi qua vài ngày rồi tôi mới ý thức được căn phòng tôi ở lại ngày đó hẳn là phòng ngủ của Chu Hàm Chương, anh nhường phòng ngủ của mình cho tôi, mình thì qua đêm trong phòng sách.
Cho nên nói, anh thích tôi là thật?
Tại sao chứ?
Tôi sờ qua điện thoại, gọi điện thoại cho ba tôi.
Tôi chính là một người trưởng thành không tiền đồ như vậy, có chuyện gì cũng tìm ba.
Ba tôi nói: “Đêm hôm khuya khoắt con gọi điện thoại đến có chuyện gì?”
“Ba, giải thích một nghi hoặc cho con đi.”
“Con lại có nghi hoặc gì?” Ba tôi nói: “Lúc này thật sự thất nghiệp rồi?”
Ông khuyên tôi: “Không sao, con phải thả lòng bình tĩnh, thế giới lớn như vậy, luôn sẽ có nơi để con đặt chân, thật sự không được, thì thi lấy giấy chứng nhận ở trung tâm thi, con cũng về quê dạy học sinh tiểu học viết làm văn đi.”
Tôi nghe đau cả đầu: “Không phải, con không bị sa thải.”
“Chúc mừng.”
Ba tôi nghiêm trang ở đầu kia nói nhảm với tôi, tôi thật sự rất đau đầu.
“Ba, hỏi ba một vấn đề, ba và mẹ con cùng nhau thảo luận một chút sau đó lại trả lời con.”
“Con nói đi.” Có lẽ bởi vì giọng điệu của tôi rất rất nghiêm túc, ba tôi ở bên kia cũng nghiêm túc hẳn.
Rất tốt, nên như vậy chứ.
Tôi hỏi ông: “Ba và mẹ con cảm thấy, con có chỗ nào là đáng để người ta thích không?”
Ba tôi tạm dừng một chút, tôi phảng phất thấy được dáng vẻ cạn lời của ông.
“Bạn học Bạch Vị,” Ba tôi nói: “Con không thể nói loại lời tự sa ngã này.”
“Con biết, nhưng con thật sự không nghĩ ra anh ấy tại sao đột nhiên nói mình đang theo đuổi con.”
Ba tôi là một người rất nhạy, ông nhanh chóng bắt giữ được tin tức hữu dụng, ông ấy hỏi tôi: “Ai đang theo đuổi con?”
“Chu Hàm Chương.”
Ba tôi im lặng, im lặng gần một phút, ông cúp máy.
Nhà chúng tôi rất cởi mở, rất sớm đã tiến hành giáo dục giới tính với tôi rồi, mà chuyện tôi phát hiện tôi thích nam sinh bọn họ cũng hoàn toàn không cảm thấy kỳ lạ, chẳng qua bọn họ nghi ngờ tôi căn bản chính là Asexual, bởi vì tôi trước giờ chẳng hề yêu đương.
Ba tôi thế nhưng cúp máy tôi, ông chắc chắn cảm thấy tôi đang chọc ông chơi.
Không để ý tới tôi thì thôi, tôi tiếp tục thở ngắn than dài mà tự hỏi nhân sinh.
Chu Hàm Chương thật sự đang theo đuổi tôi? Anh thích tôi? Anh thích gì ở tôi?
Vậy tôi thì sao? Tôi thích anh ấy không? Tôi thích gì ở anh?
Chúng tôi như vậy nếu mà yêu đương, có tính tình vong niên* không? Có tính tình yêu văn phòng không? Có thể có người đứng ra cản trở chúng tôi không?
* 忘年恋 - dùng để chỉ mối quan hệ lãng mạn giữa hai người rất khác nhau về tuổi tác.
Đầu óc tôi xoay chuyển nhanh chóng, nhưng nghĩ đều là chút vấn đề không có tác dụng gì.
Qua một lát, ba tôi gọi điện lại.
“Chào ngài, ba của con.”
“Vừa rồi con nói ai đang theo đuổi con?”
“Chu Hàm Chương,” Tôi kiên nhẫn giải thích cho ông: “Chính là con trai của thầy ba, nhà văn còn rất nổi tiếng đó, con ký sách mới của anh ấy, được anh ấy chỉ định làm biên tập viên của anh, công việc được bảo vệ, nhưng hình như phải bị quy tắc ngầm chốn công sở.”
Ba tôi nói: “Con trai, con xác định con đang tỉnh táo?”
“Rất tỉnh táo luôn, sao vậy ạ?”
“Con tỉnh táo? Con tỉnh táo mà dám nói kiểu lời này?”
Tôi chỉ có thể thở dài, ba tôi quá không kiến thức.
“Thôi,” Tôi nói: “Tìm ba giải thích nghi hoặc là sai rồi.”
Tôi cúp máy, nằm trên giường, một bên tự hỏi Chu Hàm Chương vì sao lại nói nói vậy, một bên mơ mơ màng màng ngủ rồi.
Tôi là heo, một giấc này tôi ngủ đến ngày hôm sau, sáng sớm hôm sau tôi bị tiếng đập cửa đánh thức, mở cửa vừa thấy…
“Thầy Chu?”
Chu Hàm Chương đứng ở cửa nhà tôi, nói với tôi: “Cùng ăn cơm sáng.”
Tôi nói: “Anh em, cậu đấm tôi một cú đi.”
Tôi phải nhìn xem tôi có phải đang trong mơ không.
Bạn cùng phòng cười: “Vậy không được, lực tay tôi lớn lắm, lỡ đâu vô tình đánh hỏng cậu rồi, tôi cũng không có tiền chữa bệnh cho cậu đâu.”
Được rồi, chắc chắn là đang trong mơ.
Tôi rũ tuyết trên người, vừa bước đi suýt thì té ngã.
Đứng trong trên nền tuyết lâu rồi, chân đều lạnh tê.
Bạn cùng phòng nhìn tôi có chút lo lắng: “Anh em, cậu xác định cậu không có việc gì chứ?”
“Xác định.” Tôi đi một bước, tạm dừng một chút: “Hiện tại không xác định.”
Cuối cùng tôi được bạn cùng phòng của tôi nâng về nhà, cả người thân tàn trí cũng tàn, linh hồn và cơ thể của tôi cùng nhau liu xiu trong gió, đầy đầu óc đều là lời Chu Hàm Chương đã nói trước đó.
Anh nói: Nếu tôi nói tôi đang theo đuổi cậu, cậu sẽ nghĩ như thế nào?
Tôi sẽ nghĩ như thế nào?
Tôi chẳng nghĩ được gì hết, tôi hiện tại cả người vụn vỡ.
Trở về nhà, bạn cùng phòng hỏi tôi: “Nấu mì ăn liền, cậu ăn cùng không?”
“Không, tôi ăn rồi.” Tôi nói cảm ơn bạn cùng phòng, rồi tức tốc lăn trở về phòng ngủ tự hỏi nhân sinh.
Tôi nằm trên giường còn đang suy nghĩ Chu Hàm Chương, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết anh đến tột cùng là nghiêm túc hay là nói đùa, hoặc là nói, anh có âm mưu gì.
Tôi tưởng tượng mình thành cá mặn, lật qua lật lại ở trên giường, cuối cùng ngồi dậy, hỏi mình một câu hỏi: Không nói đến Chu Hàm Chương có phải nghiêm túc hay không, tôi có cảm giác với anh không?
Ở chỗ tôi, Chu Hàm Chương đến tột cùng có ý nghĩa gì?
Ý nghĩa công tác của tôi, điều kiện chuẩn bị chuyển chính thức của tôi, ý nghĩa cuốn sách thực hiện đầu tiên trong cuộc đời tôi, ý nghĩa…
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết lại lớn hơn rồi.
Ý nghĩa trận tuyết đầu của mùa đông này và câu chuyện xảy ra ngày tuyết rơi.
Tôi nhớ đến lần đầu tiên mình tới cửa thăm Chu Hàm Chương, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của anh ngày đó thật sự có chút khuyên lui tôi, hơn nữa người này tính cách cũng không được tốt lắm, lúc ở chung với anh tôi phải thật cẩn thận.
Chẳng qua, đó đều là thời điểm vừa bắt đầu.
Hiện tại quay đầu lại nhìn xem, Chu Hàm Chương rất dung túng tôi.
Tôi vừa quay đầu, thấy chiếc áo lông treo trên giá áo kia, ngày đó tôi ngủ lại trong nhà Chu Hàm Chương, anh cho tôi mượn áo lông của mình để mặc.
Nghĩ đến buổi tối đó, tôi cần thiết phải thừa nhận rằng mình hậu tri hậu giác, đều đã trôi qua vài ngày rồi tôi mới ý thức được căn phòng tôi ở lại ngày đó hẳn là phòng ngủ của Chu Hàm Chương, anh nhường phòng ngủ của mình cho tôi, mình thì qua đêm trong phòng sách.
Cho nên nói, anh thích tôi là thật?
Tại sao chứ?
Tôi sờ qua điện thoại, gọi điện thoại cho ba tôi.
Tôi chính là một người trưởng thành không tiền đồ như vậy, có chuyện gì cũng tìm ba.
Ba tôi nói: “Đêm hôm khuya khoắt con gọi điện thoại đến có chuyện gì?”
“Ba, giải thích một nghi hoặc cho con đi.”
“Con lại có nghi hoặc gì?” Ba tôi nói: “Lúc này thật sự thất nghiệp rồi?”
Ông khuyên tôi: “Không sao, con phải thả lòng bình tĩnh, thế giới lớn như vậy, luôn sẽ có nơi để con đặt chân, thật sự không được, thì thi lấy giấy chứng nhận ở trung tâm thi, con cũng về quê dạy học sinh tiểu học viết làm văn đi.”
Tôi nghe đau cả đầu: “Không phải, con không bị sa thải.”
“Chúc mừng.”
Ba tôi nghiêm trang ở đầu kia nói nhảm với tôi, tôi thật sự rất đau đầu.
“Ba, hỏi ba một vấn đề, ba và mẹ con cùng nhau thảo luận một chút sau đó lại trả lời con.”
“Con nói đi.” Có lẽ bởi vì giọng điệu của tôi rất rất nghiêm túc, ba tôi ở bên kia cũng nghiêm túc hẳn.
Rất tốt, nên như vậy chứ.
Tôi hỏi ông: “Ba và mẹ con cảm thấy, con có chỗ nào là đáng để người ta thích không?”
Ba tôi tạm dừng một chút, tôi phảng phất thấy được dáng vẻ cạn lời của ông.
“Bạn học Bạch Vị,” Ba tôi nói: “Con không thể nói loại lời tự sa ngã này.”
“Con biết, nhưng con thật sự không nghĩ ra anh ấy tại sao đột nhiên nói mình đang theo đuổi con.”
Ba tôi là một người rất nhạy, ông nhanh chóng bắt giữ được tin tức hữu dụng, ông ấy hỏi tôi: “Ai đang theo đuổi con?”
“Chu Hàm Chương.”
Ba tôi im lặng, im lặng gần một phút, ông cúp máy.
Nhà chúng tôi rất cởi mở, rất sớm đã tiến hành giáo dục giới tính với tôi rồi, mà chuyện tôi phát hiện tôi thích nam sinh bọn họ cũng hoàn toàn không cảm thấy kỳ lạ, chẳng qua bọn họ nghi ngờ tôi căn bản chính là Asexual, bởi vì tôi trước giờ chẳng hề yêu đương.
Ba tôi thế nhưng cúp máy tôi, ông chắc chắn cảm thấy tôi đang chọc ông chơi.
Không để ý tới tôi thì thôi, tôi tiếp tục thở ngắn than dài mà tự hỏi nhân sinh.
Chu Hàm Chương thật sự đang theo đuổi tôi? Anh thích tôi? Anh thích gì ở tôi?
Vậy tôi thì sao? Tôi thích anh ấy không? Tôi thích gì ở anh?
Chúng tôi như vậy nếu mà yêu đương, có tính tình vong niên* không? Có tính tình yêu văn phòng không? Có thể có người đứng ra cản trở chúng tôi không?
* 忘年恋 - dùng để chỉ mối quan hệ lãng mạn giữa hai người rất khác nhau về tuổi tác.
Đầu óc tôi xoay chuyển nhanh chóng, nhưng nghĩ đều là chút vấn đề không có tác dụng gì.
Qua một lát, ba tôi gọi điện lại.
“Chào ngài, ba của con.”
“Vừa rồi con nói ai đang theo đuổi con?”
“Chu Hàm Chương,” Tôi kiên nhẫn giải thích cho ông: “Chính là con trai của thầy ba, nhà văn còn rất nổi tiếng đó, con ký sách mới của anh ấy, được anh ấy chỉ định làm biên tập viên của anh, công việc được bảo vệ, nhưng hình như phải bị quy tắc ngầm chốn công sở.”
Ba tôi nói: “Con trai, con xác định con đang tỉnh táo?”
“Rất tỉnh táo luôn, sao vậy ạ?”
“Con tỉnh táo? Con tỉnh táo mà dám nói kiểu lời này?”
Tôi chỉ có thể thở dài, ba tôi quá không kiến thức.
“Thôi,” Tôi nói: “Tìm ba giải thích nghi hoặc là sai rồi.”
Tôi cúp máy, nằm trên giường, một bên tự hỏi Chu Hàm Chương vì sao lại nói nói vậy, một bên mơ mơ màng màng ngủ rồi.
Tôi là heo, một giấc này tôi ngủ đến ngày hôm sau, sáng sớm hôm sau tôi bị tiếng đập cửa đánh thức, mở cửa vừa thấy…
“Thầy Chu?”
Chu Hàm Chương đứng ở cửa nhà tôi, nói với tôi: “Cùng ăn cơm sáng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook