Một Đời
-
Chương 7
Sau khi Tập Lãng trở về từ Luân Đôn, tôi tự nhiên muốn tìm một công việc, thử thể nghiệm cái cảm giác kiếm tiền bằng chính đôi bàn tay mình.
Thế là, tôi giấu người, đăng sơ yếu lý lịch của mình lên khắp nơi trên mạng. Nhưng tôi thực không ngờ, bản thân còn chưa từng nhìn thấy một công việc nào, đương nhiên là sẽ không có tin tức gì. Một tuần sau đó, tôi rốt cuộc nhận được thư tuyển dụng từ một cửa hàng hóa trang. Từ hôm đó, tôi bắt đầu sớm đi tối về, làm một nhân viên bán hàng bình thường.
“Sao tối thế này mới về nhà?”
Mười rưỡi tối, tôi uể oải lết thân về đến nhà, thấy người ngồi trên sô pha, nhàn nhã mà xem TV.
“Đi dạo!” Tôi ngẩng đầu nhìn người, nhón mấy ngón chân sưng nhức lên ở cửa vào, tùy tiện đá giày cao gót sang bên.
“À!” Người hừ một tiếng, tiếp tục xem TV.
Trên màn hình tinh thể lỏng sắc nét rộng lớn, là người trong âu phục, tựa như một vị hoàng tử cao quý anh tuấn, trên khuôn mặt tràn đầy nụ cười kiêu ngạo mà mê hoặc.
Tôi nhịn không được ngắm mấy bận, cởi áo khoác đi về phía phòng tắm.
“Mua gì?” Người chợt hỏi tôi.
“Không thích, gì cũng chưa mua.” Tôi lắc đầu, nhỏ giọng trả lời.
Người tựa hồ đã liệu được câu trả lời của tôi, hơi hơi cười với tôi, đưa cho tôi một tờ chi phiếu trên bàn, ngữ khí lạnh lùng mang theo âm điệu cao ngạo, “Trong đó có 20 vạn, chưa đủ, tìm tôi lấy thêm! Ngoài ra, bắt đầu từ ngày mai, thôi việc trong cửa hàng đi, về nhà sớm chút...” Tập Lãng thoáng ngừng lại, trông về bản thân người tỏa ánh hào quang trong màn hình TV, rồi ánh mắt sắc bén ấy lại đảo từ chân lên đầu tôi một bận, mới chầm chậm mà nói, “Kiều Mộng Sơ, cô thực sự không thích hợp, cái kiểu —— 'xuất đầu lộ diện' này!”
Tôi nhìn vào đôi con mắt thâm thúy đen ngòm của người, trong đấy chẳng hề che giấu, vẻ khinh thường coi rẻ, tôi tự nhiên có phần tức giận, tóm lấy chi phiếu trong tay người, dùng sức ném xuống đất, “Ai cần tiền của anh chứ, nhân viên bán hàng thì có làm sao? Tôi đây rất vừa ý!”
“Cô vừa ý? Nhưng tôi không vừa ý! Tôi không vừa ý, cô mặt mũi lấm lem chạy ra ngoài đường như thế, làm —— mất —— mặt —— tôi!” Người nghiến dài mấy chữ sau, từng từ từng chữ theo kẽ răng mà ra, dữ tợn.
Sau đó, người chẳng hề nhìn tôi, phủi phủi đầu gối đứng dậy, một chân giẫm lên chi phiếu trên mặt đất kia, đi về phía phòng ngủ.
Tôi trốn vào phòng tắm, vô lực mà ngồi xổm xuống sàn nhà, xối nước thật lâu, xối liên tù tì cho đến khi máu huyết của bản thân cũng hóa lạnh theo dòng nước.
Tôi nghĩ mãi không thông, tôi tưởng là mình làm như thế, sẽ có thể tiếp cận được người.
Thế nhưng tôi lại sai rôi, tôi cho tới tận bây giờ vẫn không hiểu được lòng người, tôi cho tới tận bây giờ vẫn không biết được người đang nghĩ gì.
Rất lâu sau này, tôi mới đồ ra được, người đã không còn là Tập Lãng năm đó, đã không còn là anh viên chức nhỏ bé tuy hai bàn tay trắng nhưng dã tâm bừng bừng dưới quyền cha tôi nữa rồi. Tập Lãng của ngày hôm nay, là nhân vật làm mưa làm gió người nghe người sợ, trong giới kinh doanh của thành phố A, là một thiên chi kiêu tử có thân phận có địa vị, có máu mặt.
Mà tôi, cũng đã chẳng còn là thứ công cụ có thể thỏa mãn dã tâm cùng dục vọng của người nữa, mà chỉ là một thứ vật phẩm lệ thuộc biểu tượng cho thân phận của người, địa vị của người.
Tôi, vĩnh viễn không theo kịp bước chân người.
Thế là, tôi giấu người, đăng sơ yếu lý lịch của mình lên khắp nơi trên mạng. Nhưng tôi thực không ngờ, bản thân còn chưa từng nhìn thấy một công việc nào, đương nhiên là sẽ không có tin tức gì. Một tuần sau đó, tôi rốt cuộc nhận được thư tuyển dụng từ một cửa hàng hóa trang. Từ hôm đó, tôi bắt đầu sớm đi tối về, làm một nhân viên bán hàng bình thường.
“Sao tối thế này mới về nhà?”
Mười rưỡi tối, tôi uể oải lết thân về đến nhà, thấy người ngồi trên sô pha, nhàn nhã mà xem TV.
“Đi dạo!” Tôi ngẩng đầu nhìn người, nhón mấy ngón chân sưng nhức lên ở cửa vào, tùy tiện đá giày cao gót sang bên.
“À!” Người hừ một tiếng, tiếp tục xem TV.
Trên màn hình tinh thể lỏng sắc nét rộng lớn, là người trong âu phục, tựa như một vị hoàng tử cao quý anh tuấn, trên khuôn mặt tràn đầy nụ cười kiêu ngạo mà mê hoặc.
Tôi nhịn không được ngắm mấy bận, cởi áo khoác đi về phía phòng tắm.
“Mua gì?” Người chợt hỏi tôi.
“Không thích, gì cũng chưa mua.” Tôi lắc đầu, nhỏ giọng trả lời.
Người tựa hồ đã liệu được câu trả lời của tôi, hơi hơi cười với tôi, đưa cho tôi một tờ chi phiếu trên bàn, ngữ khí lạnh lùng mang theo âm điệu cao ngạo, “Trong đó có 20 vạn, chưa đủ, tìm tôi lấy thêm! Ngoài ra, bắt đầu từ ngày mai, thôi việc trong cửa hàng đi, về nhà sớm chút...” Tập Lãng thoáng ngừng lại, trông về bản thân người tỏa ánh hào quang trong màn hình TV, rồi ánh mắt sắc bén ấy lại đảo từ chân lên đầu tôi một bận, mới chầm chậm mà nói, “Kiều Mộng Sơ, cô thực sự không thích hợp, cái kiểu —— 'xuất đầu lộ diện' này!”
Tôi nhìn vào đôi con mắt thâm thúy đen ngòm của người, trong đấy chẳng hề che giấu, vẻ khinh thường coi rẻ, tôi tự nhiên có phần tức giận, tóm lấy chi phiếu trong tay người, dùng sức ném xuống đất, “Ai cần tiền của anh chứ, nhân viên bán hàng thì có làm sao? Tôi đây rất vừa ý!”
“Cô vừa ý? Nhưng tôi không vừa ý! Tôi không vừa ý, cô mặt mũi lấm lem chạy ra ngoài đường như thế, làm —— mất —— mặt —— tôi!” Người nghiến dài mấy chữ sau, từng từ từng chữ theo kẽ răng mà ra, dữ tợn.
Sau đó, người chẳng hề nhìn tôi, phủi phủi đầu gối đứng dậy, một chân giẫm lên chi phiếu trên mặt đất kia, đi về phía phòng ngủ.
Tôi trốn vào phòng tắm, vô lực mà ngồi xổm xuống sàn nhà, xối nước thật lâu, xối liên tù tì cho đến khi máu huyết của bản thân cũng hóa lạnh theo dòng nước.
Tôi nghĩ mãi không thông, tôi tưởng là mình làm như thế, sẽ có thể tiếp cận được người.
Thế nhưng tôi lại sai rôi, tôi cho tới tận bây giờ vẫn không hiểu được lòng người, tôi cho tới tận bây giờ vẫn không biết được người đang nghĩ gì.
Rất lâu sau này, tôi mới đồ ra được, người đã không còn là Tập Lãng năm đó, đã không còn là anh viên chức nhỏ bé tuy hai bàn tay trắng nhưng dã tâm bừng bừng dưới quyền cha tôi nữa rồi. Tập Lãng của ngày hôm nay, là nhân vật làm mưa làm gió người nghe người sợ, trong giới kinh doanh của thành phố A, là một thiên chi kiêu tử có thân phận có địa vị, có máu mặt.
Mà tôi, cũng đã chẳng còn là thứ công cụ có thể thỏa mãn dã tâm cùng dục vọng của người nữa, mà chỉ là một thứ vật phẩm lệ thuộc biểu tượng cho thân phận của người, địa vị của người.
Tôi, vĩnh viễn không theo kịp bước chân người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook