Một Đời
Chương 6

Ngày thứ tư Tập Lãng đi công tác, là mùng ba đầu Tết.

Tôi thực sự rất muốn ăn sủi cảo, nên mới một mình lúc đương học bài cao trung chạy ra quán sủi cảo cạnh trường, rốt cuộc chẳng những không ăn được sủi cảo, mà còn hứng lạnh bên đường, được một lúc lại phát sốt. Tôi uể oải cuộn mình trên giường, muốn gọi điện cho người, lại sợ người đương vội vàng công tác, sẽ nói tôi thật phiền. Cho nên đành gọi Tiểu Vũ qua giúp tôi.

“Kiều Mộng Sơ, mày có điên không, mày cho là nhà mày không ăn Tết, thì nhà bán sủi cảo cũng không được nghỉ à!”

Tiểu Vũ trong điện thoại mắng tôi một trận, nhưng nó vẫn mang theo một lồng sủi cảo nóng hổi sang.

“Ngon thật đấy...” Tôi ăn ngấu ăn nghiến, đúng là ăn rồi lại ăn rồi lại ô ô bật khóc, tôi thực rất cảm động, “Tiểu Vũ, vẫn là mày đối tốt với tao...”

“Rồi rồi, cũng là do mày thôi, đừng khóc nữa, ăn đi!” Tiểu Vũ rút một tờ khăn giấy cho tôi, nhìn lướt qua phòng khách một bận, hỏi, “Này, hắn đâu rồi?”

Tôi biết Tiểu Vũ đang hỏi Tập Lãng, trừ cha ra, Tiểu Vũ là người còn lại hiểu rõ cuộc hôn nhân này.

Tiểu Vũ cho rằng một người đàn ông chân chính là một đại trượng phu oai phong bất khuất, ngông nghênh tranh đấu lại biết chịu trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không vì ham muốn của bản thân mà thỏa hiệp loại giao dịch đê hèn này để đổi lấy tiền tài và địa vị. Huống chi, trong cuộc hôn nhân của tôi, tôi tuy không thể tự kềm chế bản thân mình mà mê muội Tập Lãng nhưng người lại tuyệt nhiên không hề thương tôi, cho nên, Tiểu Vũ có thành kiến rất lớn đối với Tập Lãng.

“Anh ấy đi công tác rồi, đi Luân Đôn...”

Tôi còn chưa nói xong, Tiểu Vũ đã nổi giận, “Tập Lãng con mẹ nó có bệnh à! Tết nhất lại mặc mày ở nhà lẻ loi một mình, lại còn mắc cảm cúm đến phát sốt đây này, nhỡ có trộm thì thế nào, mày một thân một mình phải làm sao giờ? Tao gọi điện cho hắn...”

“Đừng mà Tiểu Vũ, anh ấy bề bộn nhiều việc, lần này lại còn là một vụ làm ăn lớn, rất quan trọng với anh ấy...” Tôi vội ngăn Tiểu Vũ.

“Quan trọng? Tao lại muốn hỏi hắn một câu, làm ăn quan trọng, hay là vợ quan trọng?” Tiểu Vũ chống nạnh nhìn tôi chằm chằm, “Không có mày, hắn đào đâu ra nhiều vụ làm ăn như vậy, nào ai sẽ thèm bàn chuyện làm ăn với hắn chứ? Tập Lãng hắn có thể có được ngày hôm nay, đều là do Kiều Mộng Sơ mày mắt bị mù! Sợ hắn cái gì, mày mới là đại gia của hắn!”

Tôi không ngăn được Tiểu Vũ khí thế bừng bừng, nó nhất nhất bấm số điện thoại, mở miệng ra liền mắng, “Tập Lãng, Mộng Sơ có còn là vợ anh không?”

“Sao, cô có ý gì?” Qua ống nghe, tôi nghe được thanh âm trầm thấp của người, không vội không hờn.

“Tôi có ý gì, tôi còn muốn hỏi anh có ý gì kia! Người ta Tết nhất cả nhà đoàn tụ, anh thì ngược lại, đêm 30 bay đến Luân Đôn, mặc Mộng Sơ một mình ở nhà, anh không quan tâm nó sống chết ra sao à? Nó chẳng biết xào rau, cũng chẳng biết nấu cơm, anh nhẽ nào lại không biết? Hay là anh muốn để nó tự sinh tự diệt, rồi chết đói?”

“Đói cũng chẳng chết, cô ta cũng không phải con nít!” Tôi nghe người nói thế, ngữ khí lạnh nhạt.

Tôi nghĩ, có lẽ tiết trời Luân Đôn lạnh quá.

“Tập Lãng, anh mẹ nó có lương tâm không? Có biết nói tiếng người không! Anh có biết, anh xem nó như mới tròn bảy tuổi, nếu phụ nữ mà dựa vào đàn ông, thì phụ nữ trong mắt đàn ông vĩnh viễn cũng là con nít! Huống chi anh lại là chồng nó, tự mà đặt tay lên ngực hỏi lấy, anh làm chồng đối với vợ mình có bao giờ dịu dàng săn sóc, quan tâm chở che không? Tôi nói cho anh biết, Tập Lãng, Kiều Mộng Sơ chẳng phải con chó con mèo nhà anh nuôi, nó là một con người có suy nghĩ có tình cảm, nó chính là vợ của Tập Lãng anh đó! Vợ anh muốn cái gì thì anh hẳn là rõ nhất rồi,” Tiểu Vũ bỗng ngưng lại, im lìm cười lạnh một tiếng, “Thế nhưng, anh lại hết lần này tới lần khác dành hết thời gian, đi kiếm thứ tiền mà anh có kiếm cả đời cũng không kiếm hết! Tập Lãng, anh mẹ nó ngu thật đấy!”

Tiểu Vũ nói một hơi xong, tức tối đưa điện thoại cho tôi, tôi cầm lấy mà đặt bên tai, đầu kia lại không có thanh âm nào.

Ngưng thật lâu, đương muốn cúp máy, tôi nghe được thanh âm trầm thấp nặng trịu của người, tựa hô mang theo cô đơn cùng mỏi mệt, “Tôi muốn kiếm tiền, chuộc lại tôn nghiêm mà tôi đã mất nơi cô ta! Cô là phụ nữ, cho nên cô không hiểu...”

Tay tôi nắm điện thoại di động chợt cứng đờ, mãi cho đến khi trong ống nghe chỉ còn tiếng máy bận “tút tút”, tôi mới sững sờ lấy lại tinh thần.

Hóa ra, đó là lý do vì sao Tập Lãng hận tôi, là bởi vì người lấy tôi, mà tôi lại không biết, đây đối với người chính là một loại sỉ nhục!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương